Thẩm Thu Hòa giáo huấn Quý Thành Miên, "Ông đứng thẳng lên xem nào, co ro khép nép còn ra thể thống gì nữa? Người tới đây đều là nhân vật tiếng tăm, đừng làm tôi mất mặt."

Mụ vừa nói vừa quay sang dặn Thẩm Ngọc, "Nhà Tống Quắc đã gửi thiệp mời cho chúng ta thì chứng tỏ trong lòng cậu ta vẫn áy náy với con, lát nữa con nhớ nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, năn nỉ cậu ta bỏ qua nhé."

"Mẹ......" Thẩm Ngọc tái mặt, "Cậu ấy chặn con rồi, con đổi nick khác kết bạn cậu ấy cũng không chấp nhận, với tính tình của Tống Quắc còn lâu mới gửi thiệp mời cho chúng ta."

Ả chỉ sợ đây là tiệc Hồng Môn thôi.

Nhưng Thẩm Thu Hòa bị ánh đèn và rượu ngon bao phủ đâu còn nghe thấy ả nói gì, thấy Tống Quắc đứng cạnh Phó Nhàn và Tống Việt thì xách quà tới.

"Tiểu Quắc......" Mụ gọi thân tình, "Đây là anh trai cháu đúng không? Đẹp trai thật đấy."

"Đây là?" Tống Việt nhìn bộ lễ phục lỗi mốt của Thẩm Thu Hòa, ánh mắt khựng lại rồi dời sang Tống Quắc.

Sắc mặt Tống Quắc còn khó coi hơn cả hắn, "Sao các người lại ở đây? Ai cho các người tới?"

Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thu Hòa lập tức đóng băng, bàn tay cầm quà trở nên cứng ngắc.

"Chẳng phải cháu gửi thiệp mời cho nhà dì sao?"

Lúc này Phó Nhàn nãy giờ đứng cạnh quan sát mới mỉm cười lên tiếng, "Mẹ gửi đấy, mẹ nghĩ các con là bạn học nên tự ý gửi thiệp."

"Mẹ!" Tống Quắc bất mãn nhìn bà, "Mẹ đừng có chuyện gì cũng làm theo ý mình được không? Bọn họ......"

Hắn nghiến răng nhìn Thẩm Ngọc, chỉ thấy tràn ngập xúi quẩy.

Phó Nhàn thấy bộ dạng này của hắn thì ý cười trong mắt càng sâu hơn, nhìn Thẩm Ngọc đứng sau lưng Thẩm Thu Hòa, "Đây là Thẩm Ngọc đúng không? Lúc trước có nghe Tiểu Quắc nhắc đến cháu, đúng là xinh thật."

Nghe bà nói vậy, Thẩm Ngọc thụ sủng nhược kinh nhoẻn miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn.

Ả ngẩng đầu nhìn trộm Tống Quắc, "Dì...... Dì ơi, cháu và Tống Quắc có chút hiểu lầm, cháu nói chuyện riêng với cậu ấy được không ạ?"

"Thế à......"

Phó Nhàn vuốt ve thành ly rồi lùi lại một bước, "Chuyện riêng của thanh niên tụi cháu người lớn như dì cũng không tiện xen vào, nếu Tiểu Quắc chịu đi theo cháu thì hai đứa nói chuyện đi."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu trông mong nhìn Tống Quắc.

Tống Quắc lạnh mặt, "Tôi chẳng có gì để nói với cô cả."

Thẩm Ngọc tiến lên một bước, định nắm tay Tống Quắc nhưng hắn nghiêng người tránh đi.

Trên mặt ả lộ vẻ cầu khẩn, "Tống Quắc, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi. Hôm đó em không cố ý đâu, rõ ràng là thằng Thẩm Kiều đê tiện kia......"

"Đủ rồi!"

Tống Quắc nạt khẽ rồi nhìn quanh, bắt gặp những ánh mắt như có như không liếc tới thì sầm mặt kéo Thẩm Ngọc ra một góc.

Tống Việt nhìn mẹ mình tươi cười rồi lại nhìn bóng lưng đầy tức giận của em trai, đáy mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở một người đàn ông đứng cách đó không xa.

Sảnh tiệc sáng trưng, người xung quanh tấp nập qua lại, người kia chỉ chống gậy đứng yên tại chỗ. Đôi mắt màu xám đậm vừa ôn hòa vừa xa cách, tạo thành một bức tường vô hình ngăn cách anh với những người khác.

Tống Việt đứng thẳng lên, bàn tay cầm ly rượu bỗng nhiên siết chặt, ngay cả đôi mắt lạnh lùng thường ngày của hắn cũng hơi mở to.

"Lục Đình......"

Hắn thì thào, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Đúng là anh thật rồi, sao anh lại......

Hắn chưa hết kinh ngạc thì Tống Cảnh Đồng vừa tiếp khách xong nhìn thấy khuôn mặt sẹo của Lục Cửu, thế là mừng rỡ bưng ly rượu đi nhanh tới trước mặt Lục Đình.

"Chắc vị này là Lục tổng đúng không?"

Lục Đình mỉm cười gật đầu, "Chủ tịch Tống, nghe danh ngài đã lâu."

Tống Cảnh Đồng gọi Tống Việt tới, "Đây là con trai tôi, Tống Việt. Chắc hai người trạc tuổi nhau nhỉ, con trai tôi vẫn còn nhiều điều chưa biết, thế mà một mình Lục tổng có thể quản lý cả Hằng Viễn đồ sộ như vậy."

Lục Đình nhìn Tống Việt, cảm thấy khá quen nhưng cũng không để ý mà cầm hộp quà từ tay Lục Cửu đưa cho Tống Việt.

"Tôi mới về nước mấy ngày nên chưa rõ phép tắc trong nước. Không biết cậu thích gì, đành nhờ trợ lý mua vậy."

Tống Việt không nói gì, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Tống Cảnh Đồng thấy hắn im lặng thì vỗ lưng hắn một cái. "Tiểu Việt, Lục tổng đang nói chuyện với con kìa, sao lại đứng ngây ra thế?"

Lúc này Tống Việt mới bừng tỉnh, dời mắt khỏi Lục Đình rồi nhận lấy hộp quà, "Đa tạ, Lục tổng thật có lòng."

Lục Đình thấy hắn có vẻ bồn chồn khi gặp mình thì lơ đãng hỏi, "Giám đốc Tiểu Tống cứ nhìn tôi chằm chằm, chẳng lẽ trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?"

Tống Việt há to miệng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tống Cảnh Đồng kỳ quái liếc hắn một cái, ngày thường Tống Việt đi theo ông luôn xử sự đúng mực, sao vừa gặp Lục Đình đã biến thành bộ dạng này chứ?

"Chẳng giấu gì Lục tổng, Tiểu Việt từng du học ở nước Y mấy năm, chưa biết chừng hai người đã gặp nhau ở đâu đó rồi."

"Thì ra là vậy......" Rốt cuộc Lục Đình đã hiểu tại sao mình cảm thấy Tống Việt khá quen, "Biết đâu chúng ta còn là bạn học cũng nên."

Anh thản nhiên mỉm cười nhìn vẻ mặt cứng đờ của Tống Việt.

Tống Cảnh Đồng nhìn sang Tống Việt, "Thật sao?"

Tống Việt gượng gạo mở miệng trước ánh mắt của anh, "Chắc vậy, hồi đó trong lớp có một bạn học, hình như là Lục tổng thì phải."

"Là bạn học mà sao con không nói? Không ngờ hai người gặp lại nhau sau nhiều năm như vậy, đây là duyên phận lớn lắm đấy."

Ông đẩy Tống Việt, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ôn chuyện cũ với Lục tổng đi, dù sao cũng là bạn học mà."

Tống Việt cầm ly rượu, vẻ mặt hơi lúng túng.

Ôn chuyện cũ? Hắn biết nói gì đây?

Thảo luận với Lục tổng oai phong trước mắt về chuyện anh bị mấy nam sinh đánh vì một cây xúc xích à?

Hay là thảo luận với anh về chuyện mặt anh tím tái trong mùa đông khắc nghiệt?

Hay là......

Cái chân đi đến đâu cũng bị người ta chê cười của anh?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Việt hướng xuống chân phải bị quần tây bao bọc của anh.

Quần tây đắt tiền được cắt may tinh xảo che kín cổ chân anh, dáng đứng vững vàng chẳng có vẻ gì bất thường.

Khi Tống Việt định thần lại mới phát hiện Lục Đình đang cười như không cười nhìn mình.

Hắn tự biết thất lễ nên dời mắt lên mặt anh rồi nói, "Xin lỗi."

Lục Đình biết hắn đang nhìn gì, thế là chống gậy đi hai bước về phía Tống Việt.

Bước chân anh vững vàng, tựa như cây gậy trong tay chỉ là vật trang trí mà thôi.

"Sao? Hình như giám đốc Tiểu Tống hơi thất vọng khi thấy tôi thế này nhỉ?"

Tống Việt âm thầm thu hồi ánh mắt, "Đâu có, chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, suy cho cùng mặc dù lúc đó là bạn học nhưng Lục Đình và hắn rất ít khi tiếp xúc, thậm chí suốt mấy năm du học kia, hắn và Lục Đình chưa từng nói với nhau câu nào.

Hắn cảm thấy bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới. Nào ngờ phong thủy luân chuyển, sâu kiến ngày xưa hắn từng thờ ơ xem thường hôm nay lại trịch thượng nhìn hắn, để hắn phải nịnh bợ.

Tống Việt dằn xuống nỗi khó chịu trong lòng.

Lục Đình không nói gì mà cầm một ly rượu từ khay của nhân viên phục vụ rồi cụng ly với Tống Việt.

Cử chỉ ưu nhã, vẻ mặt tự nhiên, như thể từ lúc sinh ra đã sống trong môi trường này. Danh môn vọng tộc trong tiểu thuyết, ông trời con mà mẹ hắn hay nói.

Tống Việt ngửa đầu uống rượu, giấu đi vẻ khinh thường vô tình lộ ra trong mắt.

Ai mà ngờ được chứ? Mùa đông giá rét bốn năm trước, trong một con hẻm nhỏ ở nước Y, hắn đã tận mắt thấy người này quỳ dưới đất giành ăn với chó hoang.

Những gì vừa xảy ra chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, sau cuộc chuyện trò lại là một vòng xã giao mới.

Lục Đình bưng ly rượu, ai đến mời rượu cũng không từ chối, nhếch môi nở nụ cười thân thiện, ngay cả nhà giàu mới nổi mượn cớ trà trộn vào đây cũng có thể hàn huyên với anh mấy câu, nhìn rất tốt tính.

Phó Nhàn lượn một vòng trong đám phu nhân, cuối cùng trở lại bên cạnh con trai mình, thấy Lục Đình bị đám người bao vây thì mỉm cười cảm thán với Tống Việt, "Tưởng đâu Lục tổng trẻ tuổi mới về nước này thủ đoạn nham hiểm lắm chứ? Tính tính có vẻ tốt nhỉ, với bộ dạng của cậu ta ở Giang Thành ăn thịt người này dễ gì không bị kẻ khác lột da?"

Tống Việt trầm mặc một giây, cảm thấy dáng vẻ ôn hòa của anh hơi lạ lẫm.

"Cậu ta...... ngày xưa không phải vậy đâu, tóm lại là mẹ nên dè chừng cậu ta, tốt nhất là đừng đắc tội cậu ta."

"Sao thế?" Phó Nhàn kỳ quái liếc hắn một cái, "Chẳng phải hai người là bạn học à?"

Bạn học......

Tống Việt nhếch môi cười khẩy, "Tụi con chỉ là bạn học chứ đâu phải bạn thân. Mẹ cũng nghe tin đồn về Lục gia rồi đấy, ông chủ và con trai lớn chết bất đắc kỳ tử cùng một đêm, cả gia tộc lớn như vậy lọt vào tay một đứa con rơi."

"Sao mẹ không nghĩ xem Lục Lẫm Xuyên là ai? Dưới tay ông ta có bao nhiêu đứa con trai? Người hiền lành như cậu ta có thể giành được vị trí này chỉ trong mấy tháng hay sao."

"Tóm lại......" Hắn nhìn Lục Đình, đáy mắt tối tăm, sau đó dời mắt đi. "Tốt nhất là đừng dính dáng gì đến cậu ta."

Lục Đình tiễn người cuối cùng trò chuyện với mình rồi tìm góc vắng ngồi xuống. Anh ngửa đầu thở hắt ra, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Lục Cửu chẳng biết lấy đâu ra một ly nước lọc đặt trước mặt anh, "Gia, anh say rồi, đừng uống nữa."

Người đàn ông quay đầu nhìn hắn, men say khiến đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ mông lung thâm tình.

"Say gì mà say? Tôi thấy mình còn tỉnh lắm."

Tỉnh đến nỗi có thể cảm nhận rõ cơn đau ở cổ chân phải, đau dữ dội như giòi bò trong xương, đau đến nỗi trằn trọc khó ngủ.

Lục Cửu không nói gì.

Mặc dù người đàn ông đang cười nhưng hắn cảm thấy từ khi gặp Tống Việt, tâm trạng anh trở nên cực kỳ tồi tệ.

Vì vậy lúc nãy anh không từ chối bất kỳ ai đến nói chuyện với mình, thậm chí còn không cho hắn cản rượu.

Lục Cửu đi theo Lục Đình khi anh đã về nhà họ Lục.

Lúc đó anh vừa lên năm ba đại học, bị què chân phải, xanh xao vàng vọt. Mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đôi môi tím tái vì lạnh.

Rõ ràng bộ dạng hết sức nhếch nhác nhưng lại đứng thẳng tắp trước mặt Lục Lẫm Xuyên như thanh kiếm sắc bén, đôi mắt màu xám đậm lóe lên ánh sáng mà hắn không hiểu.

Hệt như một chú sói cô độc lang thang trong gió tuyết.

Sau đó anh ra tay sát phạt quyết đoán, gặp ai cũng nói cười vui vẻ nhưng vừa quay đầu đã nuốt chửng người ta không còn mảnh xương, trở thành con riêng được Lục Lẫm Xuyên trọng dụng nhất.

Mặc dù người nhà họ Lục xem thường anh nhưng không ai là không sợ anh. Thời gian trôi qua, mọi người dần quên mất dáng vẻ ban đầu của anh, thay vào đó là dáng vẻ mạnh mẽ cao ngạo.

Tiếng nói chuyện rì rầm bên cạnh cắt ngang suy nghĩ của Lục Cửu, khi hắn định thần lại thì phát hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi kế bên.

Thanh niên chính là Tống Quắc kéo Thẩm Ngọc đi, hắn ngửa đầu dựa vào sofa, miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt tối tăm.

"Thẩm Ngọc, những gì cần nói tôi đã nói với cô hết rồi. Mấy ngày qua chắc cũng đủ cho cô bình tĩnh lại, tôi lặp lại lần nữa, hai chúng ta không có khả năng đâu."

Thẩm Ngọc ngồi đối diện hắn, hai mắt đỏ hoe vì khóc, "Tống Quắc, em hỏi anh, thật ra anh chưa từng thích em đúng không?"

Tống Quắc dừng một lát rồi trả lời, "Đúng vậy."

"Vậy sao anh còn hẹn hò với em?" Chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, mặt ả nhăn lại, "Vì thằng Thẩm Kiều đê tiện kia đúng không? Nó quyến rũ anh đúng không?"

Giằng co với ả lâu như vậy, Tống Quắc đã bó tay toàn tập, thấy ả khóc lóc om sòm thì càng bực hơn.

"Đủ rồi Thẩm Ngọc! Tôi và anh trai cô không có gì với nhau hết, chuyện hai chúng ta chẳng liên quan gì đến anh ta cả."

"Không liên quan!" Thẩm Ngọc rít lên the thé, "Anh có mặt mũi nào nói không liên quan hả? Hôm đó chính mắt tôi thấy anh quỳ trước mặt nó như một con chó......"

Xoạt——

Chất lỏng lạnh buốt hắt vào mặt Thẩm Ngọc chặn lại những lời ả sắp nói ra.

Tống Quắc đặt cái ly trong tay xuống rồi dụi tắt điếu thuốc, đứng lên nói với vệ sĩ bên cạnh, "Kéo cô ta ra ngoài đi."

"Tống Quắc!" Thẩm Ngọc bàng hoàng nhìn hắn, "Anh có ý gì? Nhất định là anh vẫn chưa quên được nó! Nó đến tìm anh đúng không? Thằng đê tiện kia không......"

Thấy tình hình bất ổn, vệ sĩ bịt miệng ả lôi ra ngoài.

Lục Cửu nhìn bóng dáng Thẩm Ngọc biến mất ở đại sảnh rồi nhìn sang Tống Quắc bên kia.

Tuy hai chỗ ngồi gần nhau nhưng ở giữa có một chậu cây to ngăn cách, cành lá rậm rạp che khuất hắn và Lục Đình nên Tống Quắc không phát hiện ra họ, Lục Cửu tha hồ xem náo nhiệt.

Nhớ lại cái tên hai người vừa nhắc, hắn vô thức nhìn Lục Đình đang dựa vào sofa.

Hai mắt người đàn ông nhắm hờ, hàng mi dài phủ bóng xinh đẹp dưới ánh đèn, anh thở đều đều, hình như đã ngủ thiếp đi.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, hơi thở đầy mùi rượu nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo.

"Về thôi."