Hắn cúi đầu che đi sự thâm hiểm nơi đáy mắt, lộ ra vẻ mặt chất phác không khác gì trước đây.

"Để tôi bế cậu."

Nói xong hắn đi tới chỗ Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều quay đầu né tránh hắn tới gần, "Không cần, anh đỡ tôi là được rồi."

Hộ lý không nói gì mà nghe lời đưa tay đỡ cậu.

Tuy Thẩm Kiều gầy yếu nhưng mấy năm nay sống với xe lăn đủ để cậu thích ứng với việc chống đỡ thân mình bằng hai tay.

Dưới áo bệnh nhân rộng rãi, thanh niên gồng cánh tay không mấy cơ bắp, vững vàng ngồi lên xe lăn với sự giúp đỡ của hộ lý.

Trên mặt Thẩm Kiều lấm tấm mồ hôi, đôi mắt sáng lên, lễ phép cảm ơn hộ lý.

"Cảm ơn, phiền anh cầm dịch truyền giùm tôi nhé."

Hộ lý nhìn mặt cậu, yết hầu nhấp nhô, cầm chai dịch truyền rồi đẩy cậu vào phòng vệ sinh.

Hắn treo chai lên tường, mỉm cười hiền lành, "Để tôi giúp cậu nhé?"

Thẩm Kiều lắc đầu, "Không cần đâu, tôi tự làm được rồi."

Hộ lý vẫn chưa từ bỏ ý định, "Con trai tôi chẳng kém cậu bao nhiêu tuổi, cậu đừng để ý làm gì."

Thẩm Kiều vẫn lắc đầu, kinh nghiệm bao năm qua khiến cậu bài xích mọi người đàn ông cao lớn hơn ở cạnh mình.

Hộ lý đành phải ra ngoài chờ cậu.

Hắn dựa vào tường nghe tiếng nước đứt quãng bên trong, chỉ cảm thấy lửa dục bùng lên trong lòng.

Hừ! Bày đặt thanh cao gì chứ?

Bộ dạng khúm núm phục tùng, ăn cơm chỉ dám chọn suất rẻ nhất mà lại ở phòng bệnh VIP đắt nhất thành phố.

Rốt cuộc số tiền này từ đâu mà có?

......

Vừa tới công ty, chỉ riêng việc bàn giao đã ngốn mất năm ngày của Lục Đình, năm ngày nay anh hầu như ngủ ở công ty.

Lúc ra khỏi công ty, Lục Đình cảm thấy mình chưa đột tử quả là một kỳ tích.

Lục Cửu lái xe chờ anh.

Hắn nhìn người đàn ông dựa vào ghế rồi hỏi, "Về tòa nhà của Lục gia hay sao ạ?"

Lục Đình mệt mỏi bóp trán ậm ừ, khi Lục Cửu sắp khởi động xe, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà anh thả tay xuống.

"À phải, cún con sao rồi?"

Lục Cửu: "......"

Cún con mẹ nó chứ cún.

Nhưng thực tế là hắn kính cẩn cúi đầu trả lời sếp mình, "Bình phục rồi ạ, hôm nay vừa cắt chỉ xong, bác sĩ nói có thể xuất viện rồi."

"Thế à......" Lục Đình nói, "Vậy khoan về Lục gia đã, tới bệnh viện đón cậu ấy đi."

Anh ung dung nói thêm, "Nếu không tôi ngủ không được."

Lục Cửu lái xe đến bệnh viện.

Chiếc Cayenne màu đen chở hai người hòa vào dòng xe cộ, người mặt sẹo trên ghế lái hết sức trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức nhìn hơi hung dữ như tội phạm mới ra tù.

Không ai biết trong lòng hắn như có một chiếc tàu lượn siêu tốc.

A a a...... Ngủ không được......

Quả nhiên sếp hắn là kẻ biến thái mà, người tàn tật cũng không tha nữa.

......

Thẩm Kiều vẫn chưa biết ân nhân của mình đến đây.

Sáng nay y tá tới cắt chỉ, vết thương của cậu đã gần lành, chỉ còn một đường trắng mờ mờ, phải nhìn kỹ lắm mới thấy.

Y tá nhìn vết tích kia rồi cười nói, "Cũng may không để lại sẹo, mặt đẹp thế này mà bị hủy đi thì tiếc lắm."

Thẩm Kiều đưa tay sờ, chỉ sờ thấy một vết nhỏ xíu. Cậu thả tay xuống, chẳng có cảm giác gì về vết sẹo này, "Con trai có sẹo cũng đâu ảnh hưởng gì ạ."

"Sao lại không?" Lần đầu tiên y tá không đồng tình với cậu, "Cái em nói không phải con trai mà là đàn ông mới đúng, với lại sao em có thể đánh đồng với đám đàn ông xấu xí kia được?"

Em cũng không phải con trai mà là tiểu tiên nam.

Mấy y tá đều lén gọi thanh niên ở phòng bệnh VIP này như vậy, nhưng cô thấy cậu dễ đỏ mặt nên không nói ra.

Tiểu tiên nam điểm nào cũng tốt, chỉ là rất hay mắc cỡ, chỉ trêu mấy câu đã đỏ mặt.

Chẳng biết thứ trời đánh thánh đâm nào làm mặt cậu ra nông nỗi này nữa.

"À phải, giờ em có thể xuất viện được rồi, hỏi xem người nhà em có rảnh không? Đến giúp em làm thủ tục xuất viện đi."

Nói đến đây, y tá lo lắng nhìn cậu.

Đã lâu như vậy mà ngoại trừ ngày đầu tiên nhập viện, y tá chẳng hề thấy ai đến thăm thanh niên.

Các phòng bệnh khác đều chất đầy hoa quả, còn phòng cậu trống trơn, chỉ có mỗi ly nước.

Sắp được xuất viện, Thẩm Kiều bỗng nhiên thấp thỏm, "Em...... Để em gọi thử xem."

Y tá an ủi cậu, "Không gọi được cũng không sao, tiền em trả đủ để em ở đây thêm mười ngày nửa tháng mà."

Đợi y tá đi xong, Thẩm Kiều hỏi mượn điện thoại hộ lý.

Cậu gọi đến số của Lục Cửu, kết quả đối phương khóa máy.

Cùng lúc đó, Lục Đình đang chợp mắt trên xe mở mắt ra, "Mấy giờ rồi?"

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Lục Cửu lấy điện thoại ra bấm nhưng màn hình không sáng, "Sập nguồn rồi ạ."

Lục Đình nói, "Thôi vứt luôn đi."

Lục Cửu: "......"

Điện thoại của anh trong túi anh kìa, lấy ra xem thì chết à?

Thẩm Kiều trả điện thoại cho hộ lý.

Hộ lý cầm điện thoại rồi hỏi cậu, "Không gọi được à?"

"Vâng, khóa máy rồi, để lát nữa tôi gọi lại."

Hộ lý nhìn cậu, trong mắt lộ ra ý cười kỳ dị.

Thẩm Kiều bị nụ cười của hắn làm hoảng sợ, "Tôi muốn ngủ."

Hộ lý không đi mà đến gần nhìn cậu.

Vóc dáng hắn không cao, chỉ khoảng mét bảy, thân hình phốp pháp, nhìn rất hiền lành cục mịch, nếu không đã chẳng được tuyển làm hộ lý.

Nhưng giờ phút này, trong đôi mắt ôn hòa kia lộ ra vẻ hào hứng xen lẫn khinh thường, đồng thời còn có một tia nham hiểm.

Ánh mắt này......

Thẩm Kiều sững sờ, theo bản năng kéo chăn quấn quanh người mình rồi ấn chuông đầu giường gọi y tá.

Nhưng vừa đưa tay ra thì bị một bàn tay khác đè xuống.

Hộ lý rất khỏe, lúc khống chế cậu có cảm giác như xương cốt sắp bị bóp nát.

"Em muốn làm gì hả cậu chủ của tôi?"

Thẩm Kiều mở to mắt, cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi phải hỏi anh mới đúng, anh muốn làm gì?"

Hộ lý vuốt ve da thịt mịn màng trên cổ tay thanh niên, khuôn mặt chất phác kia lộ ra vẻ hung ác khó tả.

"Tôi hỏi em, người trong điện thoại kia có thật là người nhà của em không?"

Thẩm Kiều cảm thấy cổ tay mình như bị một con rắn xấu xí quấn lấy, dạ dày quặn lên, giọng nói lạnh như băng, "Liên quan gì tới anh? Đã nhận tiền thì lo làm việc của mình đi."

Hộ lý nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu. Thật ra lâu nay cậu vẫn luôn tỏ thái độ này với hắn, không bao giờ giao tiếp với hắn trừ khi cần thiết.

Nhưng hắn không quên được vẻ mặt thanh niên khi cầm điện thoại của hắn gọi cho người kia, vừa khúm núm vừa nịnh nọt, giọng nói hết sức nhỏ nhẹ.

Chỉ giỏi làm bộ làm tịch, hắn thầm cười nhạo.

Hắn tới gần Thẩm Kiều, "Chẳng phải chỉ là bán thân thôi sao, loại người như em tôi gặp nhiều rồi, bày đặt làm cao với tôi nữa à?"

"Em có biết trước kia ai ở phòng bệnh này không? Có minh tinh, có hotgirl hotboy, nam nữ đủ cả, vết thương trên người bọn họ vô cùng thê thảm, đều bị kim chủ chơi bầm dập. Lúc nào cũng lên mặt vênh váo, còn tưởng mình ở phòng bệnh VIP thì sang lắm, kết quả cũng chỉ là đồ chơi bị kẻ khác đạp dưới chân thôi."

Hắn bóp mặt Thẩm Kiều, "Mặt em cũng bị chơi ra nông nỗi này đúng không? Ông chủ em là ai? Thằng mặt sẹo hôm đó hả? Nó cho em bao nhiêu tiền?"

Bốp ——

Hắn vừa dứt lời thì bị xáng cho một bạt tai.

"Cút đi! Nếu không tôi la lên đấy."

Hộ lý bị tát lệch mặt, gò má đau rát, hắn liếm máu trên khóe miệng rồi đưa tay đè Thẩm Kiều xuống giường.

"Mẹ mày! Thằng điếm! Dám đánh ông hả, mày chỉ là thứ bị ngàn người cưỡi thôi, có cho ông cũng đếch thèm, tưởng mình ngon lắm chắc, chủ mày sắp bỏ mày rồi."

Hình như hắn đã chuẩn bị sẵn nên móc túi lấy ra một sợi dây thừng trói chặt tay Thẩm Kiều, sau đó kéo khăn mặt phơi bên cạnh nhét vào miệng cậu.

"Mày có ngon thì la đi? Phòng bệnh này cách âm tốt lắm, tao cũng muốn xem mày có gọi được ai tới không."

Thẩm Kiều bị trói chặt, hai tay không nhúc nhích được, nửa người dưới hoàn toàn chẳng có tri giác gì.

Giờ phút này, một nỗi ghê tởm tột độ bao trùm lấy cậu.

Cậu quay đầu đi, trong cổ phát ra tiếng nức nở, nỗi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.

Tại sao?

Tại sao!

Tại sao lại đối xử với cậu như vậy?

Vẻ bi thương của mỹ nhân là liều thuốc kích dục mạnh nhất, hai mắt hộ lý đỏ ngầu, vội vã cởi dây nịt.

"Hôm nay để tao thử xem chơi người tàn tật có cảm giác gì. Làm xong mày đi mách ông chủ của mày đi, nói cho nó biết mày bị người khác cưỡi để xem nó còn......"

"Xem ra tôi làm tiên sinh mất hứng rồi nhỉ."

Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng hộ lý, bàn tay đang cởi dây nịt của hắn lập tức cứng đờ.

Thời gian như ngừng trôi, hắn không nói lời nào, người kia cũng chẳng thúc giục, ánh mắt đảo khắp người hắn.

Hộ lý ngoái đầu nhìn rồi run rẩy mặc lại quần đã cởi được một nửa.

Có hai người đứng ở cửa, người trước mặt cao gần bằng khung cửa, mặc vest đen, tay chống một cây gậy màu đen viền bạc.

Người đứng sau lưng anh là gã mặt sẹo hôm đó.

Người đàn ông chống gậy ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, cây gậy dựa vào tường, hai tay anh đặt trên đầu gối, tư thái thong dong ưu nhã.

"Hình như tôi đến không đúng lúc lắm thì phải."

Anh điềm tĩnh nhìn hộ lý, đôi mắt xanh xám chẳng có chút cảm xúc nào, hệt như đang nhìn một món đồ.

Hộ lý quỳ phịch xuống đất, "Tiên...... Tiên sinh, anh nghe tôi giải thích đã, tôi không phải...... không phải......"

Ánh mắt hắn đảo qua thanh niên trên giường, "Chính cậu ta! Chính cậu ta đã quyến rũ tôi, tôi nghĩ chắc anh không cần cậu ta nữa nên cậu ta muốn tìm mối mới, thế là quyến rũ tôi."

"Vậy sao?"

Lục Đình nhìn tiểu mỹ nhân quần áo xộc xệch trên giường, "Vậy anh nói tôi nghe xem cậu ấy quyến rũ anh thế nào?"

"Cậu ta......" Hộ lý đang định mở miệng thì bị cắt ngang, "Thôi, tôi không muốn nghe, anh giải thích với luật sư của tôi đi."

"Không phải...... Tiên sinh à......"

Lục Cửu đi tới túm cổ áo hộ lý xách lên.

Hắn nghĩ thầm may mà đây là đất nước pháp trị, nếu ở nước Y thì tên này đã bị băm ra cho chó ăn rồi.

Nhưng ý nghĩ của hắn chỉ kéo dài được mấy giây, sau đó bị Lục Đình cắt ngang.

"Khoan đã."

Hộ lý bị Lục Cửu ném xuống đất như vứt rác.

Hắn chưa kịp bò dậy thì một đôi giày da dừng lại trước mắt.

Cuối cùng là tiếng cây gậy chạm vào sàn nhà.

"Nói tôi nghe xem tay nào của anh đụng vào cậu ấy?"

Giọng người đàn ông hiền hòa nhẹ nhàng nhưng lại khiến hộ lý rùng mình.

Lục Đình bật cười, "Xem ra cả hai tay đều đụng nhỉ."

Cây gậy trong tay anh giơ lên rồi nện xuống cổ tay hộ lý, một giây sau tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng bệnh.

Một giây trước hắn còn đắc ý vì phòng bệnh cách âm tốt, một giây sau nơi này đã thành địa ngục của hắn.

Lục Cửu kéo hộ lý suýt ngất vì đau ra ngoài.

Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.

Lục Đình nhìn người nãy giờ ngồi lặng lẽ trên giường, trong lòng do dự hiếm thấy, mấy giây sau mới nhấc chân đi tới.

Thanh niên nghiêng đầu dựa vào gối, chiếc khăn trong miệng đã bị lấy ra từ lúc nào, tóc đen lòa xòa trên mặt, đôi mắt ướt át.

Hệt như mỹ nhân mong manh dễ vỡ.

Rất dễ làm người ta nảy sinh ý muốn ngược đãi.

Ngay cả Lục Đình cũng đứng sững mấy giây rồi mới khom lưng tháo sợi dây trên tay cậu ra.

Ngay khi anh đến gần, thanh niên lùi lại theo bản năng, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Lục Đình cởi trói rồi nhìn hai cổ tay bị dây thừng làm trầy kia, nắm chặt sợi dây dính máu trong tay.

Cuối cùng anh vẫn cúi đầu xuống.

"Xin lỗi."