Lúc đóng nhật ký lại, Lâm Tư mở chiếc vòng ra và muốn thêm Lăng Nhất vào lại.

Tin nhắn của Lăng Nhất xuất hiện trêи giao diện tìm kiếm.

Anh nhìn vào ảnh chân dung trêи đầu trang của Lăng Nhất, đó là bức ảnh tự sướиɠ được chụp ở

hành tinh băng giá. Gió thổi bay mái tóc của cậu và quay mặt về phía máy ảnh giơ tay chữ

V.

Khuôn mặt Không biểu cảm. Các đường nét trêи khuôn mặt của cậu rất đẹp, giống như một tiểu yêu

tinh.

Đầu anh chợt lóe lên hình ảnh của tiểu yêu tinh, ký tự cũng thay đổi.

Từ một chuỗi vô nghĩa “la la la la la la la la” thành một câu, hoặc một bài thơ.

Nói chính xác hơn là một câu trong bài thơ tình.

“Anh muốn làm ngàn đôi mắt của đêm vĩnh hằng, để có thể nhìn thấy em.” Nhiều điều đã được báo

trước, nhưng cho đến thời điểm cuối cùng, bạn sẽ không bao giờ biết nó là không thể ngăn cản. Có lẽ

vận mệnh giống như một con đường ray, khi hành khách nhìn thấy bảng chỉ đường dựng đó, họ sẽ biết

tiếp theo là đến trạm nào, ngay khi màn đêm sắp buông xuống và khi mặt trời mọc.

Anh dời ánh mắt khỏi giao diện, như thể bị thứ gì đó chạm vào khoảng không, anh nhìn

dải ngân hà bên ngoài cửa sổ.

Trong đêm ngàn sao chập chờn, ngắm nhìn vạn vật nơi đây, nhẹ nhàng và tĩnh lặng.

Và anh sẽ đáp lại những gì với ánh sao như vậy?

Anh nhấp vào giao diện chữ ký của mình, xóa toàn bộ dấu tròn ban đầu và thay thế bằng: Qua đây.

Hai phút sau, Lăng Nhất cập nhật chữ ký của mình: Không đến. Lâm Tư: Ba phút.

Lăng Nhất: Tạm biệt. Lâm Tư:?

Lăng Nhất:.

Lâm Tư: Chờ tôi.

Lăng Nhất: Hả.

Lâm Tư quyết định tự mình qua tìm Lăng Nhất, lôi con đà điểu nhỏ bé nhát gan này ra.

Ở thời điểm đẹp nhất trong những năm tháng của bác sĩ Lâm Tư, là một người thành danh ở giữa ngàn

hoa—— dưới gốc cây tùng vào ngày hè nước pháp, khoảnh khắc gió nhẹ thổi bay góc áo trắng, Không

biết qua bao nhiêu sự e dè, ngại ngùng, tự nhiên anh nhận được vô số bức thư tình, anh từ chối rất

nhiều—— nhưng anh chưa thấy kiểu tỏ tình nào như này.

Tỏ tình xong rồi chặn người ta, cách tỏ tình này chắc anh phải viết vào sách giáo khoa, làm tài

liệu giảng dạy. *

Lúc anh mở cửa phòng, nhìn thấy Lăng Nhất đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt rũ xuống, cậu khác hẳn mọi khi, không còn hoạt bát, biểu cảm không vui.

Đôi mắt thận trọng, cõng theo nỗi lo lắng nhìn anh, không biết cậu đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi.

Vốn dĩ Lâm Tư muốn trêu chọc cậu vài câu, nhưng khi anh nhìn thấy một đôi mắt như vậy, lòng anh lại

bủn rủn.

—— Anh đã nuôi vật nhỏ này quá lâu rồi, lỡ đụng vào sẽ cảm thấy đau lòng… Anh không thể nhìn thấy

bộ dạng bất an và bối rối như vậy của cậu, cho dù là do chính anh gây ra cũng không được.

Anh nói: “Vào phòng nói chuyện.” Lăng Nhất nhếch miệng, không đi vào.

“Có chuyện gì khó xử?” Lâm Tư nắm lấy tay cậu “Hả?” “Không khó xử” Lăng Nhất đờ đẫn nói “Em…”

Cậu lại “Em” không thể nói nguyên nhân vì sao đến, cả người như bị ngạt thở.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tư buông cậu ra, đưa tay phải lên nắm lấy cổ áo cậu.

Lăng Nhất liếc mắt, sững sờ.

Tiếp theo, Lâm Tư hôn lên môi cậu.

Đôi môi mỏng và chiếc lưỡi mềm mại như rượu mạnh khiến não cậu trở nên trống rỗng.

Nụ hôn rất ngắn, Lâm Tư buông Lăng Nhất ra, khoanh tay, nở một nụ cười nói “Em có muốn vào ngay

không?”

Anh nhìn Lăng Nhất, thấy đôi mắt bạn gái nhỏ* của mình đã đỏ hoe, lại muốn khóc rồi.

*Tác giả để bạn gái nhỏ thật.

“Tại sao em khóc? Lâm Tư vỗ mặt cậu: “Ngoan, đừng khóc.”

Anh không nói gì thì không sao, nói xong thì Lăng Nhất không thể kiềm chế được cảm xúc của mình,

sắp rơi nước mắt rồi ôm chặt lấy Lâm Tư.

Lâm Tư ôm cậu lại và nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, em yêu.”

Lăng Nhất thực sự không khóc. Cậu vùi mặt vào vai Lâm Tư, cả người khẽ run lên, thật lâu sau mới từ

từ bình tĩnh lại.

Cậu không biết tại sao mình lại như thế này, cậu chỉ cảm thấy cả thế giới giống như pháo hoa nổ

tung sau một đêm dài đen tối.

Tất cả những suy đoán và nghi ngờ trước đó đã bị lật tẩy, và cuối cùng cậu biết rằng từ khoảnh khắc

không thể truy tìm lại khi cậu còn là một thiếu niên, những gì cậu muốn trong lòng là như thế

này——thế này … và ở một đêm nào đó, cậu ôm Lâm Tư, rồi trở thành hai người thân mật nhất.

——Từ đó, cậu có đủ lập trường để theo đuổi quá khứ của mình, tham gia vào quá khứ và tương lai của

mình, cầu xin sự ưu ái và… tình yêu, muốn một thân phận khác trong lòng anh ấy.

Cậu buông Lâm Tư ra.

Lâm Tư hỏi: “Vậy em muốn làm bạn gái nhỏ của tôi không?” Lăng Nhất: “Nhưng em không phải là con

gái.”

Lâm Tư nhìn cậu: “Nhưng em rất xinh đẹp, giống như một con mèo nhỏ.” “Thì em cũng là một con mèo

đực thôi.” Lăng Nhất vặn lại anh.

“Được rồi” Lâm Tư mỉm cười “Vậy thì em sẽ trở thành bạn trai của tôi.” Bên tai Lăng Nhất đỏ lên.

Lâm Tư phát hiện ra, sau đó bóp cái tai: “Vậy thì em định sống với tôi không, bạn

trai?”

Lăng Nhất nói, “Nhưng hôm nọ anh vừa đuổi bạn trai của mình ra ngoài đấy thây.”

“Có à?” Lâm Tư nhướng mày “Đấy là con tôi, đuổi nó đi để nhường chỗ cho bạn trai của tôi.”

Lăng Nhất cười.

Lâm Tư nhìn cậu.

Đôi mắt lúc nào cũng lạnh như băng kia giờ đã tan, hiện lên một loại bình yên mờ mịt.

Lăng Nhất hơi nghiêng người chạm vào môi anh, ngập ngừng ɭϊếʍ và cắn. Lâm Tư ấn vào vai cậu, giữa

môi và lưỡi cậu, anh nở một nụ cười tự mãn, đảo khách thành chủ, dạy cậu cách hôn.

Sau khi (?) Anh mệt mỏi và nằm một lúc, lúc mèo hoang nhỏ xắp sếp giường chiếu, phủ

chăn bông xong thì đã là nửa đêm.

(?) Từ này chắc là học được, học được cách hôn, mình thấy nó bị thiếu. Mèo hoang tắt đèn, ôm Lâm Tư

không buông, chớp chớp mắt hỏi: “Tại sao anh lại đồng ý?”

Lâm Tư suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Bởi vì em là cục cưng của anh.”

Lăng Nhất hài lòng với câu trả lời, rung động vài cái, cũng không làm gì khác hơn, dựa vào trêи vai

Lâm Tư, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lâm Tư không ngủ.

Trong căn phòng mờ mịt, ánh mắt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, tay phải chậm rãi đè lên trêи ngực Lăng

Nhất

Qua lớp áo mỏng, một bộ ngực trẻ trung cường tráng có một lớp cơ bắp mỏng, có một trái tim đập theo

quy tắc.

Nhịp tim.

Một chút.

Sờ lại lần nữa.

Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh và mờ nhạt như vậy, nhưng hơi thở của anh lại gấp gáp, sự kết hợp của

tất cả những điều này tạo thành một sự mê hoặc gần như hoang tưởng.

Nhịp tim của Lăng Nhất là thứ đã thu hút anh một cách kỳ lạ trong vài năm qua.

Sức sống mãnh liệt giống như ngọn cỏ đang leo lét phát cuồng trong mùa xuân, hay ánh nắng ấm áp

chiếu vào phòng giam tăm tối, là ngọn lửa sáng khiến con thiêu thân lao vào.

Cuộc sống của anh thật nhợt nhạt và vô lực, sự hèn hạ và ngột ngạt chưa bao giờ rời xa anh, linh

hồn không còn sức sống, chỉ có thể xác vẫn còn sống.

Cho đến năm đó, Lăng Nhất mở mắt ra, đến với anh một cách sinh động như vậy, chiếm cứ tầm mắt và

sinh mệnh của anh, là một đường kéo dài từ trái đất, dần dần củng cố mối liên hệ bấp bênh của anh

với toàn thế giới.

Theo năm tháng, ngay cả linh hồn đã chết lâu ngày cũng dần dần khôi phục lại, giống như cảnh đông

xuân trở về.

Vì vậy, không có gì anh không thể dành cho Lăng Nhất, kể cả tình yêu —— đặc biệt là tình yêu.

Bởi vì tình yêu là cái Lăng Nhất yêu cầu lúc này.

Chính là thứ mà anh đã tự tay trao đi, cho dù cậu đã ngủ say có thể không biết, khoảnh khắc này đến

có chút vội vàng.

Lâm Tư di chuyển ngón tay của mình lên, lần theo đường viền của Lăng Nhất.

Ngủ ngon, bạn trai.

*

Adelaide đang uống rượu với Trịnh Thư.

Anh xem chữ ký của Lâm Tư và Lăng Nhất đã thay đổi vài lần, cuối cùng dừng lại và đột nhiên nói.

“Cậu có tin rằng tất cả mọi thứ đều được quyết định từ lâu rồi không?” “Như thế nào nhỉ?” Trịnh Thư

nói.

“Đối với một người như Lâm Tư, niềm tin của cậu ta đã tan vỡ, tâm hồn cậu ta đầy chông gai, số

phận như vũng lầy, tội lỗi và lòng tốt quấn lấy nhau, đêm và rạng đông không thể tách

rời —— nếu cậu ta muốn một cuộc sống mới thì phải cứu lấy một người, hoặc là được một người khác

cứu, không còn cách nào khác.”

Nụ cười của nhà tâm lý học đầy bí ẩn và mê hoặc, giống như ác quỷ trong địa ngục quen biết tất cả

chúng sinh “Vì thế, ngay giây phút đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu ấy ở trêи tàu, tôi đã biết nếu

một ngày cậu ấy hứa hẹn một người nào đó để dành phần còn lại của cuộc đời mình cho, người đó sẽ

như thế nào, khiến tôi cực kỳ mong đợi.”

“Cậu ấy được cứu rỗi sao?” Trịnh Thư đã hơi say, không hỏi nhiều, nhưng đã nói: “Tôi nghĩ một người

như cậu ấy có thể tự kéo mình ra khỏi vũng bùn.”

Adelaide đột nhiên phá lên cười.

“Không thể nào” anh nhấp một ngụm, “Tôi có thể cá với cậu, Lâm Tư biết sự thật tàn nhẫn hơn nhiều

so với tất cả chúng ta biết.”

Trịnh Thư cũng cười.

“Tôi không tin là cậu ấy biết mọi thứ” anh nói.

“Thành phố này tội lỗi và tôi nghe thấy nó.” Adelaide đọc những lời của Đức Giê-hô-va trong Cựu Ước

với giọng điệu gần như mê đắm, rồi ngắt quãng nói: “Nhiều người trêи tàu vũ trụ đã cầu xin sự giúp

đỡ của tôi, kể cả một số người mạnh mẽ, nỗi đau bộc lộ ra trong đó mạnh hơn tưởng tượng gấp trăm

lần … ”

“Không có ai thực sự hạnh phúc —— còn cậu thì sao?” Nhà tâm lý học đột nhiên nhìn Trịnh Thư: “Tôi

có thể nhìn thấy nỗi đau của cậu không thua kém Lâm Tư cho lắm. Nó đến từ đâu? Cậu định giải quyết

nó như thế nào?” Trịnh Thư rót một ly rượu mạnh, mặc dù anh ta thường được biết đến là người không

uống rượu.

—— Sau cùng, tinh linh khiến người ta quên đi nỗi đau, và người ta luôn cần nó.

Anh xuất thần nhìn Adelaide: “Từ tình yêu của tôi.”

Anh nhìn trần nhà, giọng nói hơi say: “Tôi thường cảm thấy cô ấy vẫn ở đây nhìn tôi, mỗi một khoảnh

khắc…”

Adelaide đã say rồi, lắc lư đứng dậy, cười và hát những bản ballad phóng túng được yêu thích của

những ca sĩ lang thang thế kỷ 19, rồi ngã xuống giường.

Trịnh Thư kéo anh sang một bên và nằm xuống một cách thản nhiên.

Đêm say cùng bạn bè không thoải mái, đẹp đẽ như nhắm mắt lại, mở ra lại là mùa hè hai mươi ba ồn ào

tươi đẹp.

*

Vào buổi sáng sớm, các ngôi sao chiếu vào thân tàu vũ trụ khiến nó sáng lên.

Lăng Nhất cài chiếc cúc cuối cùng của bộ đồng phục đen và hôn lên trán Lâm Tư: “Chờ em trở về với

Tàu Du hành.”

Lâm Tư tựa vào khung cửa nhìn cậu bước đi trong nắng, nắng, bụi của đang bay, nhưng cảnh này dường

như đến từ một phương trời xa xôi.

Khi bóng dáng của Lăng Nhất biến mất ở cuối hành lang, một cánh cửa cách đó không xa

đột nhiên mở ra.

Adelaide đang nôn nao, nhức đầu rã rời, toàn thân nổi váng lên, nhìn thấy Lâm Tư, anh ta khóc như

vớt được phao cứu sinh: “Bác sĩ, tôi đã uống đến nửa đêm, hiện tại cảm thấy khó chịu. Tôi muốn điều

trị. ”

Lâm Tư né tránh cú vồ của anh ta với vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta khi anh

ta muốn vồ một lần nữa: “Tôi nghĩ anh nên từ bỏ ý định kề vai sát cánh với tôi đi—— dù sao thì tôi

cũng là một người có bạn trai.”

“Ai là người giúp cậu kiếm được bạn trai!” Adelaide than phiền “Là tôi! Một nhà tâm lý học nhạy

bén! Dionysus, một người sâu sắc!”

Lâm Tư nhướng mày: “Chắc chắn rồi, chính cậu mới là người gây rắc rối.” Adelaide nhận lấy hai

viên bạc hà mà Lâm Tư ném tới, khẳng định sẽ không nhờ người giúp đỡ, sau khi chăm sóc

tốt bạn tốt của mình, anh tuyệt

vọng trở về Trịnh Thư

Trịnh Thư đang lập trình với một cơn đau đầu nôn nao, phớt lờ anh ta, và thậm chí còn giật lấy một

viên bạc hà.

“Tình bạn! Cái tình bạn đạo đức giả này!” Bác sĩ tâm lý ôm gối tuyệt vọng, cùng nó sống nương tựa

lẫn nhau.

Tác giả có chuyện muốn nói: A!

Có sửa chữa nhỏ

[L] Có một người có một nỗi đau không kém gì Lâm Tư, và cách người đó kéo mình khỏi nỗi đau đó sẽ

khiến mọi người cảm thấy….