Phụ tá của Phạm Lực khiêng một chiếc rương trở về, mở ra trước mắt mọi người, bên trong chứa rất nhiều dụng cụ, từ búa cho tới tua vít cho tới đinh lớn đinh nhỏ, đều đủ cả.

Ngay sau đó, lại có vài cậu lính mang sáu chiếc rương gỗ tới, lần lượt đặt xuống trước mặt sáu người. Mọi người đều không hiểu gì, nhìn chằm chằm chiếc rương gỗ và rương dụng cụ.

Finn Haugen không nhanh không chậm nói: “Lễ vật tôi tặng mọi người được đặt trong chiếc rương trước mắt này, nào, mở đi.”

Thế là sáu người liên trưởng cùng nhau mở chiếc rương trước mặt mình ra.

“Oa” Có ai đó ngạc nhiên hô lớn.

Đồ trong rương đều giống nhau, là khẩu súng tiểu liên Bergmann MP-18I của Đức, một khẩu súng tiểu liên theo thể thức súng trường xung phong đúng nghĩa, cũng là khẩu súng tiểu liên xung phong đầu tiên được sản xuất hàng loạt và sử dụng đại trà —— thế nhưng, không có ai ngồi đây nhận ra được ý nghĩa lịch sử của khẩu súng này, bởi vì trước mắt họ chỉ là một đống linh kiện mà thôi.

Mọi người ngẩn ra nhìn Finn Haugen, nhưng Finn Haugen lại làm vẻ mặt rất đương nhiên: “Đây chính là lễ vật cho mấy người, súng tiểu liên Bergmann.”

Lý Nhất Vượng lấy ra trong đống linh kiện một chiếc đinh ốc, giọng điệu chế nhạo nói: “Súng? Đây là thể loại súng quái nào?”

Diệp Vinh Thu lập tức hiểu ra ý của Finn Haugen —— mấy ngày vừa rồi anh vẫn không ngừng tháo lắp súng ống, ban nãy lúc chưa mở rương anh cũng thử suy đoán không biết trong rương có phải vũ khí cần họ lắp ráp không, không ngờ anh thực sự đoán trúng.

Diệp Vinh Thu mừng rỡ vô cùng, đương lúc mọi người còn đang loay hoay không biết làm gì thì anh đã bắt tay vào làm.

Cố Tu Qua vỗ đùi, cuối cùng cũng có thể thở phào: “Mịa nó, biết ngay mà.” Gã vươn thẳng sống lưng, hãnh diện vuốt mái tóc rối, đầy tin tưởng Diệp Vinh Thu: “Chờ xem, tôi thắng chắc.”

Tuy rằng Diệp Vinh Thu đã quen tay hay việc với chuyện tháo lắp súng, nhưng chỗ linh kiện trước mắt vẫn khiến anh bối rối. Vấn đề ở đây là, anh chỉ mới lắp qua súng trường và súng máy chứ chưa từng lắp ráp súng tiểu liên. Kiểu súng này đến nhìn qua anh còn chưa thấy bao giờ, trong quyển sách ảnh vũ khí hạng nhẹ Cố Tu Qua cho anh cũng không có hình ảnh gì về nó ngoài ra, Finn Haugen đã cho tháo súng từ bộ phận lớn đến nhỏ, trong rương có đến mười mấy cái ốc vít với đủ kiểu dáng kích cỡ khác nhau, khiến người ta nhìn thôi cũng đủ thấy đau đầu.

Diệp Vinh Thu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng tĩnh tâm lại.

Lúc này, những người lính kia cũng bắt đầu động thủ. Họ cầm một vài linh kiện lên nhìn, lại ném xuống, lại lấy lên nhìn, vẻ băn khoăn không biết nên làm thế nào.

Diệp Vinh Thu tĩnh tâm lại xong, bắt đầu lấy toàn bộ linh kiện trong rương trừ ốc vít ra. Anh đếm một lượt, có tổng cộng 37 linh kiện, thật ra nhiêu vậy cũng không được coi là nhiều, so ra còn ít hơn khẩu súng máy hạng nhẹ Tiệp Khắc kia. Sau đó anh bắt đầu cầm linh kiện kia lên nghiên cứu, anh không trực tiếp lắp ngay mà phân loại ra rồi bày trước mặt.

Thật ra, bất luận là kiểu súng gì, nguyên lý và kết cấu đều tương tự nhau, chỉ cần hiểu rõ công năng và nguyên lý hoạt động của súng thì dù là súng của quốc gia nào, thể loại gì, cũng có thể từ đó mà suy ra.

Diệp Vinh Thu tốn năm phút đồng hồ để phân 37 linh kiện ra làm năm nhóm lớn —— bộ phận bolt, bộ phận thân súng, bộ phận băng đạn, bộ phận nòng súng và báng súng.

Những người lính khác đã bắt đầu động thủ, một người trong số đó nhanh chóng ghép khẩu súng thành hình —— nhưng chỉ là lắp bừa vỏ ngoài vào một chỗ, các linh kiện khác thì bị bỏ đó, anh ta vừa thả lỏng tay cái thì “khẩu súng” kia tan tác theo, bởi vì thiếu linh kiện nên súng không thể thành hình được. Chỉ có một liên trưởng của tiểu đoàn trinh thám là xem ra có chút hiểu biết về loại súng tiểu liên này, cũng như biết cách lắp các bộ phận trong súng, không bao lâu anh ta đã lắp xong bolt súng, sau đó chuyển sang lắp các bộ phận khác.

Lý Nhất Vượng ngồi bên Diệp Vinh Thu vò đầu bứt tai một hồi, sau đó thấy Diệp Vinh Thu phân loại bộ phận ‘như đúng rồi’, hắn liếc trộm Diệp Vinh Thu, cũng học theo cách phân loại linh kiện của anh. Nhưng hắn vừa bày được vài cái, đột nhiên một đôi giày Martin xuất hiện trước mặt hắn ngẩng đầu nhìn, Finn Haugen đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống, vì vậy hắn không dám nhìn lén Diệp Vinh Thu nữa mà cố gắng lắp thứ nhìn trông giống nòng súng kia.

Diệp Vinh Thu phân loại linh kiện xong, các thao tác tiếp theo anh làm rất nhanh chóng. Đầu tiên anh lắp băng đạn vào, lúc tìm ốc vít, phải mất hơn năm phút anh mới tìm xong sau đó anh chuyển sang lắp báng súng, bộ phận này rất dễ lắp, chỉ mất hai ba phút anh đã lắp xong xuôi rồi sau đó anh lần lượt lắp bolt súng, nòng súng, thân súng.

Lúc lắp nòng súng, Diệp Vinh Thu phải tốn mấy phút liền, vì cái nòng súng của anh trông rất bẩn, có vẻ như lâu lắm rồi không được lau chùi qua. Anh lấy vải bố lau dầu nhớt và bụi dính ngoài nòng súng, sau đó mới tiếp tục lắp các linh kiện còn lại.

Tuy Diệp Vinh Thu là người cuối cùng lắp ráp, nhưng anh lại là người đầu tiên hoàn thành. Lắp súng xong, Diệp Vinh Thu thử lắp đạn để thử nghiệm công năng của súng đây là súng tiểu liên bắn bằng tư thế bắn súng trường, dùng để xung phong, chỉ có thể bắn đạn liên tiếp. Diệp Vinh Thu không biết điều này, còn tưởng mình sai rồi, suýt chút nữa muốn tháo khẩu súng ra kiểm tra lại lần nữa, nhưng Finn Haugen cho anh một ánh mắt khẳng định khiến anh an tâm hơn rất nhiều.

Nhận được ánh mắt của Finn Haugen, Diệp Vinh Thu đắc ý nở nụ cười. Anh nâng súng lên, làm tư thế bắn súng, tuy rằng động tác sai hoàn toàn. Sau đó anh đặt súng xuống, mỉm cười an tĩnh ngồi một chỗ, đợi những người khác còn đang ra sức ghép lại.

Mấy phút sau, liên trưởng của tiểu đoàn trinh sát kia cũng hoàn thành, kiểm tra công năng súng thấy không có vấn đề, vì vậy đặt súng xuống.

Qua mười mấy phút, lại có hai người nữa lắp xong, Lý Nhất Vượng cũng nằm trong số đó. Nhưng bọn họ không thử nghiệm công năng của súng —— vẫn còn có vài linh kiện chưa được lắp vào, không cần thử cũng biết khẩu súng không sử dụng được.

Lại qua mười mấy phút nữa, hai gã liên trưởng còn lại đành bỏ cuộc.

Finn Haugen đi kiểm tra theo thứ tự người lắp xong muộn nhất đến sớm nhất, ông lần lượt đi tới, cầm khẩu súng mọi người lắp lên kiểm tra, sau khi kiểm tra xong buông xuống, cũng không tỏ thái độ gì. Cuối cùng ông đi tới chỗ Diệp Vinh Thu, cầm khẩu súng anh lắp lên cẩn thận quan sát, đột nhiên cất giọng nói: “Tôi thấy cậu lau linh kiện của súng.”

Diệp Vinh Thu đáp: “Vâng, thưa trưởng quan.”

Finn Haugen hỏi anh: “Sao lại làm như vậy?”

Diệp Vinh Thu đáp: “Vệ sinh cẩn thận có thể giúp kéo dài tuổi thọ súng, giảm thiểu tình trạng cướp cò, kẹt đạn, nổ súng.”

Finn Haugen gật đầu, trên môi lộ ra ý cười. Ông dùng tiếng Đức nói một câu “rất tốt”, lại dùng tiếng Trung nói lại một lần nữa.

Phạm sư trưởng đi tới bên người Finn Haugen, chần chừ hỏi: “Haugen tiên sinh, ngài chọn xong chưa?”

Finn Haugen mỉm cười nhìn Diệp Vinh Thu: “Cậu lính, cậu bằng lòng làm phó quan của tôi chứ?”

Gương mặt Diệp Vinh Thu giãn ra từng chút từng chút một, khóe môi cong lên hiện ý cười. Anh đứng rất thẳng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, trong đó có cả Hắc Cẩu. Hắc Cẩu chưa từng thấy Diệp Vinh Thu cười như vậy, nụ cười đầy tự tin đắc ý, cả người tràn trề nhựa sống, khiến đôi mắt trở nên sáng ngời. Diệp Vinh Thu cung kính nói với Finn Haugen: “Vâng, thưa trưởng quan, tôi rất sẵn lòng.”

Lúc này, Lý Nhất Vượng đứng cạnh Diệp Vinh Thu không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Báo cáo!”

Phạm Lực hỏi hắn: “Lý liên trưởng, có chuyện gì vậy?”

Lý Nhất Vượng thầm siết tay thành nắm, mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn biết lý do.”

Finn Haugen lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tôi không phải là sĩ quan huấn luyện của các cậu nên sẽ không dạy các cậu bắn súng hay tư thế quân ngũ. Thậm chí khi hành quân chiến tranh, chưa chắc tôi đã có thể làm một người trưởng quan tốt, mà tôi ở lại Trung Quốc chủ yếu là vì cái này.” Ông chỉ chỉ vào khẩu súng trong tay Lý Nhất Vượng, nhạt giọng nói.

Lý Nhất Vượng cắn chặt răng, gân xanh nổi trên trán: “Vậy sao còn muốn chúng tôi thi đấu với nhau.”

Finn Haugen nói: “Đây là ý của Phạm sư trưởng.”

Phạm Lực vội vã đi lên giảng hòa: “Ai nha, thi đấu gì chứ, là thị sát, để cố vấn Haugen xem trình độ của sư đoàn chúng ta thế nào. Về phần chọn phụ tá thì do cố vấn viên chọn.” Ông vỗ vai an ủi Lý Nhất Vượng: “Không nhất thiết phải mạnh nhất, nhưng nhất định phải là người cố vấn viên của chúng ta thấy hợp nhất.”

Lý Nhất Vượng lặng im không nói.

Phạm Lực vội vã nói: “Đã chọn được rồi, đã chọn được rồi, giải tán đi, ai cần luyện tập thì đi luyện tập đi.”

Mọi người đều không ngờ Finn Haugen lại chọn người này, kết quả thật gây chấn động, ai có thể ngờ người đoàn Cố Tu Qua luôn xếp áp chót lại có thể được chọn cơ chứ? Năm người còn lại ủ rũ cúi đầu đi, đám lính vây xem cũng tản dần.

Điền Cường đứng trong sân hướng Diệp Vinh Thu kêu lớn: “Diệp Tử, giỏi lắm!”

Diệp Vinh Thu nghe giọng anh ta mà ngoái đầu nhìn sang, thấy Điền Cường đang giơ ngón cái với mình, Bì Hồ và đám lính trong đoàn cũng hưng phấn nhìn anh vẫy vẫy tay. Mà Hắc Cẩu đứng một bên, dịu dàng nhìn anh cười. Diệp Vinh Thu thấy nụ cười này của hắn, chỉ thấy tim đập chệch một nhịp, vội vã thu hồi đường nhìn, tự dặn bản thân không nên tự mình đa tình nữa.

Cố Tu Qua chạy tới, kéo đám lính kia đi luyện tập. Phạm Lực cũng đi xử lý công chuyện của mình, mà Diệp Vinh Thu bây giờ đã trở thành thủ hạ của Finn Haugen, không cần đi theo Cố Tu Qua luyện tập nữa, anh liền đi theo Finn Haugen.

Finn Haugen nói: “Cậu không phải một quân nhân đúng nghĩa.”

Diệp Vinh Thu sửng sốt một lúc mới hiểu ông đang nói đến màn so tài hỏng bét vừa rồi của anh.

Finn Haugen lại nói: “Họ cũng không phải quân nhân đúng nghĩa, so với cậu càng không thích hợp hơn. Ở Trung Quốc này, quân nhân đúng nghĩa rất ít, tôi đã tới vài quân khu, từ lính thường đến trưởng quan, liên trưởng, doanh trưởng, đoàn trưởng, tôi chưa từng thấy ai lau súng, cậu là người đầu tiên đấy.”

Diệp Vinh Thu hơi ngạc nhiên. Thật ra trong quân đội cũng không phải không có người lau súng, ví dụ như anh thường thấy Quách Võ lôi khẩu nhị thập hưởng ra lau tới khi súng bóng loáng, nhưng họ chỉ lau bên ngoài súng thôi chứ không có ai tháo súng ra lau kỹ từng chi tiết bên trong cả. Vốn là anh cũng không biết các linh kiện bên trong cần được vệ sinh, cái này là anh thấy trong sách Cố Tu Qua đưa mình. Anh tin người khác cũng giống như vậy, căn bản bọn họ không biết.

Finn Haugen xoay người, chỉ chỉ vào khẩu súng tiểu liên Bergmann anh vừa lắp: “Cậu từng gặp loại súng này chưa?”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Chưa, đây là lần đầu tiên. Tôi mới làm lính một tháng, cũng chưa được biết nhiều loại súng ống.”

Finn Haugen hỏi anh: “Vậy sao cậu biết lắp súng?”

Diệp Vinh Thu nói: “Dựa vào kết cấu bên trong khẩu súng, thật ra kết cấu mỗi loại không khác nhau là bao.”

Finn Haugen gật đầu: “Cậu làm tốt lắm, phân loại từng bộ phận một, lắp đâu vào đấy, tuy rằng chậm một chút, nhưng không sai sót gì. Trong quân đội Trung Quốc, rất ít quân nhân có tư chất như cậu, thật sự mà nói, tôi không thể tin cậu mới chỉ nhập ngũ một tháng. Có phải cậu rất hứng thú với súng ống không?”

Diệp Vinh Thu cười khổ không trả lời. Thật ra anh chỉ là ‘không trâu bắt chó đi cày’ mà thôi. Quả thật lúc mới đầu, trong lòng anh cũng có chút mâu thuẫn, nhưng mấy lời Cố Tu Qua nói thực sự đã đi vào lòng anh.

Anh và Finn Haugen ngồi nói chuyện suốt cả buổi chiều. Vị cố vấn người Đức này rất có hứng thú với anh, liên miên không dứt về súng ống. Ông ta đúng là một chuyên gia súng ống, khẩu Bergmann ông vừa cho mấy người tháo kia chính là khẩu súng ông từng tham gia thiết kế. Diệp Vinh Thu cứ nghĩ người Đức nghiêm túc lắm, không ngờ một khi ông mở miệng thì sẽ không ngừng được, nói mấy tiếng liền mà không biết mệt.

Thật ra Finn Haugen quá cô quạnh, những sư đoàn ông từng tới, chẳng có mấy ai hiểu được ông nói gì, nhưng Diệp Vinh Thu thì khác.

Thời gian qua Diệp Vinh Thu nghiên cứu súng ống, tích góp được không ít thắc mắc, nhưng trong sách không có lời giải, nhân cơ hội này, anh liền hỏi Finn Haugen một lượt, chỉ một buổi chiều ngắn ngủi mà thu hoạch được rất nhiều.

Mãi khi trời tối đen Diệp Vinh Thu mới quay về nhà kho.

Bận rộn cả ngày trời, Diệp Vinh Thu vô cùng mệt mỏi, về đến phòng, sách cũng không nhìn mà lập tức nhào tới bên giường Hắc Cẩu vừa trải chăn xong. Hắc Cẩu ngồi xuống bên cạnh anh: “Mệt à? Tôi giúp anh xoa bóp nhé?”

Diệp Vinh Thu trở mình, ủy ủy khuất khuất mà xắn ống quần lên cho Hắc Cẩu nhìn bầm đen trên đùi: “Sớm nay bị con rùa Lý Nhất Vượng quật ngã này. Rõ là hắn cố ý!”

Hắc Cẩu chà tay lấy nhiệt, dùng lòng bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng xoa bóp bầm đen trên đùi anh.

Một lát sau, Hắc Cẩu hỏi Diệp Vinh Thu: “Còn chỗ nào nữa?”

Diệp Vinh Thu dẩu môi: “Khắp người không chỗ nào là không đau.”

Hắc Cẩu cười cười vỗ vỗ anh: “Cởi quần áo cho tôi xem một chút.”

Diệp Vinh Thu cởi áo ra, quả nhiên trên lưng xuất hiện mấy vết bầm đen, da thịt anh trắng nõn càng khiến vết bầm thêm chói mắt. Hắc Cẩu không có thuốc, chỉ có thể chà tay lấy nhiệt chườm nóng cho anh. Bàn tay ấm áp của hắn ấn trên da thịt Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hai người đều lặng yên không nói gì, đêm nay Hắc Cẩu vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức Diệp Vinh Thu sợ mình cất tiếng sẽ làm hỏng bầu không khí.

Một lát sau, Hắc Cẩu buông tay ra, nhưng ngay sau đó Diệp Vinh Thu cảm nhận được thứ gì đó ấm áp ẩm ướt chạm lên vết bầm của mình, anh run bần bật, lắc mình tránh ra.

Hắc Cẩu từ từ ngồi thẳng dậy —— hắn vừa hôn lên vết thương trên người Diệp Vinh Thu.

Diệp Vinh Thu căng thẳng vân vê vạt áo trong của mình: “Cậu đừng đùa tôi nữa.”

Hắc Cẩu mím môi, chậm rãi tiếp cận Diệp Vinh Thu, gương mặt từ từ ghé tới. Diệp Vinh Thu đặt tay trên vai hắn, vẻ mặt hết sức khổ sở. Nhưng lúc này đây, Hắc Cẩu không thối lui mà kiên định nhìn Diệp Vinh Thu. Hôm nay hắn có một nhận thức mới về anh, lúc Diệp Vinh Thu lắp súng, hắn nhìn chăm chú, tâm rung động không ngừng. Vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Vinh Thu khiến hắn say mê, lúc đấy hắn chỉ muốn xông tới kéo Diệp Vinh Thu đi, đè anh vào tường mà ngấu nghiến hôn. Đó giờ hắn vẫn không rõ tâm tư mình, thậm chí hắn còn không rõ rốt cuộc mình thích nữ hay nam, nhưng hôm nay nhìn Diệp Vinh Thu nghiêm túc như vậy, cả trái tim lẫn nửa thân dưới của hắn đều nổi lên phản ứng.

Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, hỏi hắn lại một lần nữa: “Rốt cuộc cậu coi tôi là cái gì?”

Hắc Cẩu cong môi cười. Hắn nắm lấy bàn tay anh, cùng anh đan mười ngón, ánh mắt hắn trầm xuống, ôn nhu nói: “A Bạch, tôi thích anh. Tôi không muốn buông anh đi, tôi muốn làm với anh điều gì đó.. khiến anh nhớ tôi suốt cả đời. Không, tôi muốn cả đời này được ở bên cạnh anh.”

.o.