Diệp Hoa Xuân hít sâu hai hơi, sau đó nặng nề thở dài: “Tiểu Thu à, em rời khỏi Trùng Khánh, tới Vũ Hán đi.”

Diệp Vinh Thu ngây ra trong thoáng chốc, nghi hoặc hỏi: “Vậy sao được? Cha còn đang nằm viện!”

Diệp Hoa Xuân giơ tay lên ý bảo em trai bình tĩnh một chút: “Chuyện này anh cũng nghĩ từ lâu rồi, nhưng vẫn do dự, tới hôm nay mới có thể quyết định. Hoàng Tam vốn không có thâm cừu đại hận gì với Diệp gia chúng ta, em mới là mục tiêu chính của ông ta, anh nghĩ nếu như em đi rồi, có lẽ ông ấy sẽ không gây khó dễ cho nhà chúng ta nữa. Đương nhiên anh không muốn em rời đi, nhưng bây giờ Tô Anh vừa mới sinh xong, sức khỏe của cha cũng không tốt, nếu em tiếp tục ở đây, không chỉ có em gặp nguy, mà người nhà chúng ta cũng sẽ.. Anh sẽ chăm sóc cha, em yên tâm đi.”

Diệp Vinh Thu nói: “Nhưng kể cả em có đi, chưa chắc Hoàng Tam đã bỏ qua cho mọi người!”

Diệp Hoa Xuân gật đầu: “Anh cũng đã từng nghĩ tới. Cho nên anh nghĩ như này, chúng ta lựa một thời cơ thích hợp để cho em biến mất, khi ấy ông ta sẽ không thể làm gì khác.” Anh liếc mắt nhìn em trai mình, chậm rãi nói: “Ví dụ như khi giặc Nhật tấn công trở lại, anh sẽ nói là em bị bom nổ chết…”

Lúc giặc Nhật tấn công, Diệp Hoa Xuân núp ở nhà, Diệp công quán không nằm trong phạm vi bị bom nổ, nên căn bản Diệp Hoa Xuân không nhìn thấy cảnh người chết. Nhưng Diệp Vinh Thu thì khác, anh tận mắt chứng kiến người ta từ từ chết đi trước mặt mình, nỗi chấn kinh ngày ấy vẫn còn đọng lại rất rõ ràng, chỉ như vừa mới hôm qua. Anh cười khổ nói: “Thà rằng giặc Nhật không tới nữa…”

Diệp Hoa Xuân thở dài, nói: “Biết là vậy, nhưng chỉ sợ cứ tiếp tục em cũng không chống chọi được nữa. Có lẽ chúng ta nên tìm lý do khác, để Hoàng Tam nghĩ rằng em đã chết, không tiếp tục dây dưa, sau đó em nhân cơ hội rời khỏi Trùng Khánh, tới Vũ Hán.”

Diệp Vinh Thu cúi đầu không lên tiếng. Anh đang suy nghĩ, tuy rằng anh không muốn rời Trùng Khánh, không muốn rời người cha đang trọng thương, không muốn quăng tất cả trọng trách lên đầu anh cả, nhưng anh cũng phải công nhận lời Diệp Hoa Xuân nói rất có lý. Nếu cứ tiếp tục đôi co với Hoàng Tam, người thua thiệt chỉ là anh, là Diệp gia bọn họ. Nhưng anh không muốn tới Vũ Hán, không muốn dựa dẫm vào vị hôn thê, nếu có thể tới những nơi khác là tốt nhất.

Tựa như thấu rõ tâm tư em trai mình, Diệp Hoa Xuân nói: “Bên cạnh đó, anh muốn em tới Vũ Hán, không chỉ là để tránh Hoàng Tam. Trùng Khánh bây giờ rất loạn, làm ăn thật sự rất khó khăn. Đành là mấy ngày này Hoàng Tam đang gặp rắc rối, nhưng không biết phải đợi đến khi nào ông ta mới thực sự gục. Tuy chính phủ dời đô tới Trùng Khánh, nhưng tổng chỉ huy bộ quân sự và các thành viên nòng cốt của chính phủ thì đều ở Vũ Hán cả, đây mới là mạch máu của quốc gia. Anh tính gom hết tài sản của nhà ta ở đây, sau đó chuyển tới Vũ Hán gây dựng lại từ đầu, mong có thể chấn hưng Diệp gia. Vả lại Chu gia cũng ở đó, quan hệ hai nhà chúng ta rất tốt, có thể giúp đỡ trông cậy lẫn nhau.

Diệp Vinh Thu nghe anh trai nói xong, trầm mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng nặng nề gật đầu: “Được!”

Chẳng ai ngờ, giặc Nhật sẽ đến nhanh như vậy. Anh em Diệp gia vừa bàn bạc được dăm mười ngày, Trùng Khánh lại bị không kích, giặc Nhật lại xuất hiện trên bầu trời Trùng Khánh.

Diệp Vinh Thu không ngờ cơ hội nói tới là tới, thậm chí anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Diệp Hoa Xuân đã nhanh chóng phái A Phi đi chuẩn bị xe, nhét hành lý đã chuẩn bị xong xuôi vào tay Diệp Vinh Thu: “Chuẩn bị cho tốt, chờ giặc Nhật đi rồi, em lập tức đi ngay! Chuyện còn lại giao cho anh là được.”

Diệp Vinh Thu ôm bao quần áo lưu luyến nhìn Diệp Hoa Xuân: “Anh..”

Diệp Hoa Xuân cau mày nhìn anh một hồi, sau đó dùng sức ôm chặt anh vào lòng: “Em trai, hãy bảo trọng. Đừng để anh và cha thất vọng.”

Mũi Diệp Vinh Thu chua xót, lại cố nhịn xuống, trở tay ôm lại Diệp Hoa Xuân: “Anh, vất vả cho anh rồi, hãy chăm sóc cha thật tốt.”

Diệp Hoa Xuân trịnh trọng gật đầu, sau đó đẩy Diệp Vinh Thu ra ngoài: “Mau đi đi.”

Diệp Hoa Xuân không cắt cử nhiều người đi theo Diệp Vinh Thu mà chỉ cho một mình A Phi đi theo. Từ Trùng Khánh tới Vũ Hán, phải mất ba bốn ngày, không cần có thêm nhiều người phiền toái, vả lại hiện giờ Diệp gia cũng chẳng còn nhiều tôi tớ như trước đây. Anh đưa cho Diệp Vinh Thu một ngàn, Diệp Vinh Thu không chịu nhận, nói là lộ trình không quá dài, chỉ lấy hơn một trăm, những ngày này làm ăn không tốt, cha nằm viện cần phải dùng tiền, tốt nhất là để cho anh trai giữ. Diệp Hoa Xuân nói đến Vũ Hán rồi sẽ phải dùng nhiều đến tiền, kiên quyết nhét tiền vào túi rồi đẩy em trai lên xe.

Máy bay của Nhật bay tới khu phụ cận Diệp công quán rồi quay một vòng rời đi, cũng không có ném bom. Diệp Vinh Thu thầm cảm thấy quái lạ, nhưng thấy máy bay rời khỏi khu vực Giang Bắc nên A Phi tận dụng cơ hội đường xá vắng vẻ mà rời đi, lái ngược phía với máy bay Nhật.

A Phi phóng xe rất nhanh, Diệp Vinh Thu ngồi trên xe, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại, kinh hồn bạt vía đợi tiếng bom vang lên, nhưng xe đi một lúc lâu vẫn chưa thấy có tiếng nổ lớn nào cả. Diệp Vinh Thu càng cảm thấy kì quái, suy tư trong chốc lát, thò đầu ra cửa xe nhìn.

Không còn thấy bóng dáng máy bay Nhật. Cả Trùng Khánh vô cùng an tĩnh.

Diệp Vinh Thu đột nhiên kêu to: “Nguy rồi! A Phi, mau dừng xe.”

A Phi không hiểu nên chỉ đi chậm lại.

Diệp Vinh Thu vỗ vào lưng ghế lái, kêu: “Quay xe! E rằng chúng ta phải về! Hôm nay giặc Nhật không ném bom, chỉ là đi dò xét thôi.”

A Phi vội vã phanh xe dừng lại.

Diệp Vinh Thu mở cửa xuống xe, cẩn thận quan sát bầu trời đằng xa, sau đó lại cúi người xuống dán tai lên mặt đường, không phát hiện động tĩnh gì có liên quan đến bom nổ cả.

Quả thật Diệp Vinh Thu đoán không sai, lần này quân Nhật chỉ điều một phân đội nhỏ đi dò xét tình hình, bọn chúng bay một vòng khắp Trùng Khánh, sau đó quay đầu rời đi.

A Phi do dự nói: “Nhị thiếu gia, Trùng Khánh lớn như vậy, tôi nghĩ đứng ở đây không thể nắm bắt được hết. Có khi nào bọn chúng thả bom ở nơi khác không? Nếu không đi chẳng biết phải chờ tới khi nào mới có cơ hội.”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không được, không thể mạo hiểm như vậy được. Vạn nhất bọn chúng không tấn công, anh trai sẽ gặp chuyện! Chúng ta phải về thôi! Tiếp tục chờ! Có lẽ sau này còn cơ hội khác!”

Diệp Vinh Thu đang định lên xe, lại thấy có một chiếc xe chạy từ đằng xa tới. Bởi vì máy bay giặc xuất hiện nên mọi người đi đường đều đã tìm chỗ ẩn núp, lúc này con đường vô cùng vắng vẻ, lái xe rất thông thuận, chẳng mấy mà cái xe đi tới trước mặt Diệp Vinh Thu, sau đó xe dừng lại.

Diệp Vinh Thu chợt cảm thấy bất an, chậm rãi lui về phía sau hai bước, lưng chạm vào xe mình.

Cửa xe kia mở ra, năm người trên xe đi xuống bao gồm cả tài xế, người cầm đầu chính là cái người mà Diệp Vinh Thu không muốn gặp nhất —— Hoàng Tam!

Mà Hắc Cẩu lúc này, đang đứng phía sau Hoàng Tam.

Ngoại trừ Hắc Cẩu và Hoàng Tam ra, ba kẻ còn lại mỗi người đều cầm trong tay một cây gậy sắt, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm về phía Diệp Vinh Thu và A Phi. Diệp Vinh Thu căng thẳng đến nỗi da gà da vịt nổi hết lên, giữa mùa đông mà đổ mồ hôi lạnh, A Phi ngồi trong xe so ra còn run hơn anh: “Thiếu.. thiếu gia… làm.. làm…làm sao bây giờ!”

Diệp Vinh Thu biết không thể trông cậy vào A Phi, lúc này anh muốn nắm lấy một cái phao cứu sinh, để nguôi đi phần nào tuyệt vọng trong lòng. Anh vô thức đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hắc Cẩu, hy vọng được đáp lại. Nhưng Hắc Cẩu chỉ đơn giản nhìn anh, mặt không đổi sắc, trong ánh mắt không có bất kì một gợn sóng nhỏ nào. Diệp Vinh Thu không thể trông rõ tâm tình hắn.

Thoạt nhìn Hoàng Tam có chút nôn nóng, ông nhìn chằm chằm Diệp Vinh Thu cười nhạt: “Tốt, Diệp nhị thiếu gia, xem ra em rất tốt!”

Phản ứng của Hắc Cẩu khiến Diệp Vinh Thu cảm thấy tứ cố vô thân, đành phải cố trấn tĩnh lại: “Tam gia, sao ông lại tới đây?”

“Sao tôi lại tới đây?” Hoàng Tam cười nhạt hai tiếng, móc khẩu súng lục từ bên hông ra, chĩa vào Diệp Vinh Thu lạnh lùng nói: “Em định đi đâu vậy? Cục cưng của tôi?”

Diệp Vinh Thu không ngờ Hoàng Tam lại lôi súng ra, nhất thời kinh hãi lui về phía sau, nhưng lưng anh đã dán vào thân xe, không thể lui được nữa, chỉ có thể hoảng sợ nhìn khẩu súng trong tay Hoàng Tam, cố gắng cứng giọng nói: “Ông, ông, ông làm trái với điều luật quản lý súng ống trong chiến tranh! Cảnh sát… cảnh sát sẽ tới bắt ông!”

Hoàng Tam không ngờ anh lại nói mấy lời này, nhìn bộ dạng ‘chính nghĩa’ kia của anh, nhất thời bật cười ha hả, sau đó hừ một tiếng, đi từng bước tới chỗ Diệp Vinh Thu, cười lạnh nói: “Nhị thiếu gia, mấy ngày này em vẫn có thể vui vẻ được hả? Cha em còn đang nằm trong viện thế kia, em lại muốn đi chơi đâu nhân lúc giặc Nhật tới?”

Diệp Vinh Thu nuốt nước miếng, tự nhắc mình phải trấn tĩnh lại, nhưng cơ thể không nhịn được run lên: “Tôi, tôi không có!”

Đột nhiên Hoàng Tam quát to: “Ranh con! Có phải mày cho rằng lão tử đang gặp vận hạn nên không trị nổi mày? Chó má! Tao nói cho mày biết Diệp Vinh Thu, không có thứ gì Hoàng Tam tao muốn mà lại không chiếm được! Con mẹ nó mày đừng tưởng mày ngon, hôm nay tao phải làm mày ngay trên đường!” Bàn tay cầm súng của ông ta nhấc lên, chỉ vào ót Diệp Vinh Thu, nói: “Mau cởi quần áo cho tao! Cởi hết! Tao cho mày mười giây! Mười, chín..”

Diệp Vinh Thu cả kinh há hốc miệng, nhưng nòng súng của ông ta đang chĩa vào đầu anh, muốn oai phong lẫm liệt không chịu nhục nhưng không thể, sợ đến mức cởi khuy áo mình ra: “Đừng, đừng nổ súng!”

Hoàng Tam hừ lạnh, nơi lỏng tay cầm súng: “Nên tự biết thân biết phận, Diệp nhị thiếu gia ạ!”

Diệp Vinh Thu run rẩy cởi hai khuy áo của mình, cuối cùng cũng lấy lại được lý trí. Anh vừa giả vờ luống cuống tay chân không cởi được khuy, vừa nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên: “Tam gia.”

Hoàng Tam đang nhìn chằm chằm vào Diệp Vinh Thu, nghe thấy bên tai có người gọi mình, quay đầu lại theo bản năng. Còn chưa kịp quay đầu hết, đột nhiên cổ tay và eo đau nhức, đến khi khôi phục được thần trí thì cả người đã bị khống chế, cánh tay bị bẻ ra, họng súng mới nãy còn chĩa về phía Diệp Vinh Thu, không biết sao bây giờ lại chọc vào thái dương mình.

Động tác của Hắc Cẩu vô cùng lưu loát, một tay hắn tóm lấy cổ Hoàng Tam, tay kia cướp súng trong tay ông ta, sau đó lại dùng lực bẻ tay Hoàng Tam. Hoàng Tam sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, lập tức buông tay ra, Hắc Cẩu thuận lợi cướp được súng.

Hoàng Tam choáng váng, Diệp Vinh Thu ngây ra, đám thủ hạ của Hoàng Tam cũng sững sờ, cả con đường lặng ngắt như tờ, mọi người trừng mắt nhìn nhau mất mấy giây, đến thở mạnh cũng không dám.

Vẫn là Hoàng Tam là người từng trải, tuy rằng đang bị người khác chĩa súng vào đầu, nhưng ông nhanh chóng trấn định lại. Ông không ngờ Hắc Cẩu lại trở giáo, cư nhiên chĩa súng vào đầu mình, nén giận nói: “Tiểu Hắc, cậu là, muốn tạo phản sao?”

Hắc Cẩu cúi đầu nhìn. “Ừ.” Hắn sảng khoái đáp: “Tôi tạo phản.”

Hoàng Tam không ngờ hắn lại trả lời dứt khoát như vậy, giận dữ trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói: “Hắc Cẩu, Hoàng Tam tôi tự nhận mình không bạc với cậu. Giờ cậu lại không biết phép tắc mà nói năng như vậy, sau này có muốn hối cũng chẳng được!”

Hắc Cẩu không để tâm cười cười: “Tôi sẽ không quay đầu tiếp tục lăn lộn với ông đâu, Tam gia.” Hắn dí họng súng vào đầu Tam gia, quay đầu ra lệnh với đám thủ hạ của Hoàng Tam: “Ném gậy xuống. Ném xa ra.”

Mấy tên kia sửng sốt, do dự một lúc rồi ném gậy đi.

Hắc Cẩu lại quay đầu ra lệnh cho Diệp Vinh Thu: “Lên xe.”

Diệp Vinh Thu còn đang mơ hồ đứng ngây ra một chỗ. Hắc Cẩu có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh, nói: “Nhị thiếu gia, còn muốn tôi mời anh lên xe nữa hay sao?”

Mãi đến lúc này Diệp Vinh Thu mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng mở cửa xe đi lên, trước khi lên xe còn bị vấp chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Anh cứ nghĩ Hắc Cẩu bắt Hoàng Tam cho anh và A Phi có cơ hội chạy trốn, trong đầu loạn hết lên, đang lo anh đi rồi Hắc Cẩu sẽ ra sao, lại thấy Hắc Cẩu ép Hoàng Tam chui vào trong xe, nói với anh: “Ngồi xích vào một chút.”

Diệp Vinh Thu mở to mắt nhìn hắn đầy khó hiểu: “Cậu..” Anh không muốn mang theo cái lão Hoàng Tam phiền phức này!!!

Hắc Cẩu nhấc chân đạp anh vào, sau đó chui vào trong xe, hắn ngoái đầu nhìn đám thủ hạ của Hoàng Tam rồi ra lệnh cho A Phi: “Mau lái xe.” Toàn bộ quá trình, Hắc Cẩu siết chặt cổ Hoàng Tam không nơi lỏng. Hoàng Tam bị hắn siết đến trợn trắng mắt, không có khí lực để phản kháng.