Dựa theo kế hoạch của Hắc Cẩu, tới đây họ sẽ chia nhau ra đi hai đường. Một đường đi thẳng tới căn cứ thí nghiệm, đánh cho Nhật trở tay không kịp đường kia đi tới mỏ Hoàng Thạch gây hỗn loạn.

Đám Hắc Cẩu đã điều tra chuyện ở mỏ Hoàng Thạch mấy tháng, để thâm nhập vào hang ổ của địch, họ cài vài đảng viên ngầm làm công nhân để vào được mỏ Hoàng Thạch, âm thầm hành động ở bên trong, kêu gọi dân chúng ở trong đó đoàn kết lại, đợi thời cơ thích hợp sẽ lãnh đạo đại đội công nhân đứng lên phản kháng, nội ứng ngoại hợp đánh bại quân coi giữ của Nhật. Thật ra trong mỏ cũng không có nhiều lính Nhật, lực lượng công nhân ở đây áp đảo. Công nhân bị ép phải xa người thân, đi đào quặng sắt cho Nhật chế tạo vũ khí sát hại người thân bằng hữu mình, bọn họ đã sớm hận Nhật đến tận xương tận tủy.

Nhưng họ vẫn bị ép làm việc, thứ nhất là bởi quân Nhật lắp đặt dây gai thép và súng máy liên thanh, còn chôn mìn ở dưới đất, họ khó có thể chạy trốn thứ hai là trong số họ thiếu người biết lãnh đạo tổ chức, phàm là người có tỏ thái độ phản kháng sẽ bị quân Nhật đánh đập tàn nhẫn, thậm chí sát hại, ‘lính’ mất chỉ huy khó có thể làm nên chuyện.

Cho nên đảng cài người vào mỏ làm công nhân chính là để giải quyết hai nan đề này. Họ để lại ám hiệu ở lối vào, gợi ý những đường không có mìn để viện binh bên ngoài có thể an toàn đi qua, ngoài ra ngày ngày ở mỏ lôi kéo các công nhân, kết thành một nhóm đồng tâm hiệp lực, chờ thời cơ chín muồi sẽ lập tức đáp lễ đám giặc đã gây ra những thống khổ này.

Cả đoàn của Hắc Cẩu chia ra làm hai nhóm, một nhóm chỉ có hai người và hai rương lựu đạn, do Hắc Cẩu cầm đầu đi tới mỏ, cứu công nhân trong mỏ ra nhóm kia do Diệp Vinh Thu chỉ huy, đi thẳng tới căn cứ thí nghiệm của Nhật. Sở dĩ Hắc Cẩu không dẫn nhóm người đi tới căn cứ thí nghiệm là bởi hắn quen thuộc với địa hình ở mỏ hơn, hơn nữa ám hiệu các thành viên ngầm để lại chỉ mình hắn mới có thể đọc được. Nhóm Diệp Vinh Thu tới căn cứ trước sẽ im lặng chờ đợi tín hiệu từ ngoài mỏ. Hắc Cẩu sẽ cho nổ tung rào chắn ngoài mỏ, khi ấy công nhân bên trong nhân cơ hội phản kích, đợi đến khi giặc Nhật coi giữ ở mỏ và gần đó bị trận chiến trong mỏ hãm chân, không rảnh tới lo cho căn cứ thí nghiệm, khi đó nhóm Diệp Vinh Thu mới bắt đầu tiến công, tiêu diệt gọn ghẽ căn cứ thí nghiệm này!

Hắc Cẩu đã giải thích cẩn thận địa hình trong căn cứ thí nghiệm và phương thức tấn công cho Diệp Vinh Thu nghe, trong lòng Diệp Vinh Thu rất căng thẳng, anh không muốn phải xa Hắc Cẩu, anh sợ mình không làm được nhiệm vụ Hắc Cẩu giao cho, sợ không cứu được các đồng chí bị bắt giữ, nhưng anh biết, Hắc Cẩu quyết định chia ra hai nhóm bởi đây là biện pháp tốt nhất, nếu cả ba mươi người cùng chiến đấu một chỗ, dù có phá hủy được cắn cứ thí nghiệm thì mọi người cũng không thể an toàn rời đi.

Lúc chia tay, Hắc Cẩu nhìn thấu sự căng thẳng trong lòng Diệp Vinh Thu, hắn an ủi: “Anh cứ làm theo kế hoạch, khai chiến ở bên kia xong tôi sẽ lập tức tới đây tìm anh.”

Diệp Vinh Thu nắm chặt khẩu súng trong tay mình, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Hắc Cẩu xoay người rời đi, do dự một chút, lại quay người lại, nắm lấy tay Diệp Vinh Thu, nhìn sâu vào mắt anh, dùng giọng Trùng Khánh nói: Chồng à, bất kể anh có trốn tới đâu đi chăng nữa, em cũng sẽ lật tung trái đất này lên để tìm anh!”

Diệp Vinh Thu muốn cười nhưng mũi chua xót, anh hít sâu một hơi, cố sức gật đầu: “Được!”

Lúc này Hắc Cẩu mới dẫn người đi về phía mỏ.

Diệp Vinh Thu dẫn ba mươi người còn lại, dựa theo bản đồ để đi tới gần căn cứ thí nghiệm. Càng tới gần căn cứ, phòng tuyến Nhật càng tăng cường hơn hẳn. Nhóm Diệp Vinh Thu cẩn thận đi về phía trước, lại gặp một phòng tuyến. Dựa theo cách thức ban nãy, họ lặng yên không tiếng động nhảy vào chiến hào, giết những tên lính trước khi chúng kịp nổ súng, không làm kinh động tới nhiều người.

Lại qua một cửa, cả người Diệp Vinh Thu đẫm mồ hôi lạnh. Ba mươi người phía trước vẫn chờ anh chỉ huy, anh lau mồ hôi một chút, hít sâu vài hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó chỉ huy mọi người tiếp tục đi tiếp. Dọc đường này họ đi coi như thuận lợi, bởi đánh lén bất ngờ vào phe địch nên ngoại trừ có hai chiến sĩ bị thương do bị giặc dùng lưỡi lê đâm ra thì chưa hi sinh ai cả. Dù như vậy nhưng Diệp Vinh Thu cũng biết, giờ không phải lúc để cao hứng, càng vào sâu, tình hình sẽ càng khó khăn hơn.

Đi được vài phút, đột nhiên cậu lính hàng đầu tiên dừng lại, khoa tay múa chân ra hiệu: Phía trước có giặc!

Diệp Vinh Thu vội vã đi lên đầu hàng. Anh nhìn qua địa hình và phòng tuyến của Nhật ở đây, nhíu mày, lấy tấm địa đồ Hắc Cẩu đưa cho anh ra nhìn. Địa đồ Hắc Cẩu đưa cho anh được vẽ rất chi tiết, bởi trước đây Hắc Cẩu đã từng tới, cấp dưới của hắn cũng từng điều tra qua nên nơi nào Nhật có khả năng canh giữ cũng đều được vẽ lại cẩn thận trên địa đồ. Nhưng hiện giờ những gì anh thấy trước mặt và địa đồ Hắc Cẩu đưa cho có chút bất đồng.

Dựa theo địa đồ, ở đây sẽ có một gò núi, nhưng trước mặt họ chỉ có mảnh đất bằng phẳng, mười mấy tên lính Nhật cầm súng đang canh ở đó, tên thì hút thuốc lá, tên thì uống rượu, cũng có tên đang đi tuần.

Tình hình có chút khác so với dự tính, Diệp Vinh Thu liền trở nên luống cuống. Nơi này không có vật che chắn, họ muốn đánh lén quân Nhật ở phía trước, nhưng giờ đi ra sẽ lập tức bị nhìn thấy, trước mặt còn cách một đoạn, đủ để họ nổ súng. Nhưng một khi nổ súng thì bao nhiêu tâm sức của họ đều đổ sông đổ bể.

Diệp Vinh Thu lấm lét nhìn trái phải, hai bên cũng không có lối đi, hơn nữa còn dốc lên trước, giờ họ mà đi qua hai bên, rất dễ bị giặc phát hiện.

Diệp Vinh Thu rơi vào tình cảnh lưỡng nan, trầm tư trong thoáng chốc, khẽ cắn môi, ra lệnh cho mọi người lui về phía sau.

Mọi người cẩn thận lui lại một đoạn dài rồi dừng lại. Diệp Vinh Thu lấy tấm địa đồ ra nhìn, chân mày cau chặt lại. Anh chưa từng trải qua tình huống này, nếu Hắc Cẩu ở đây, nhất định hắn sẽ có cách, nhưng giờ người dẫn đội lại là anh, dưới tay anh có hơn ba mươi anh em, căn cứ thí nghiệm phía trước đang nhốt đồng bào của họ, thậm chí tương lai nhân dân Trung Quốc có thể sẽ bị thứ vi khuẩn kia đe dọa, tính mệnh bao nhiêu người đang nằm trong tay anh, mặc dù trên mặt anh không lộ ra tâm tình kích động gì, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, bàn tay bởi vì lo sợ mà run lên, gần như không thể cầm được tấm địa đồ.

“Chính ủy.” Khưu Tiến Bộ đi tới bên người Diệp Vinh Thu, “Không phải ta bị tên kia lừa rồi chứ?”

Mấy người lính xung quanh mờ mịt, nghe thấy Khưu Tiến Bộ nói, mọi người trở nên xôn xao. Vốn là họ cũng không biết Hắc Cẩu là từ xó xỉnh nào chui ra, ngay cả người trong sư đoàn họ cũng chưa từng nhắc qua bao giờ, tất cả đều bởi vì Diệp Vinh Thu vô cùng tin tưởng người kia, còn nói là người tham mưu trưởng phái tới nên mới chịu nghe lời Hắc Cẩu điều khiển. Giờ Hắc Cẩu dẫn vài người đi, ném cục diện khó khăn nhất lại cho bọn họ, có mấy người đã chửi thầm trong lòng, giờ nghe Khưu Tiến Bộ nói như vậy, cảm giác bất an lập tức lan rộng ra.

Diệp Vinh Thu trừng mắt nhìn Khưu Tiến Bộ: “Cậu đang nói bậy bạ gì thế?”

“Tôi không nói bậy bạ, chính ủy anh cũng tự nghĩ xem! Sao giờ tình huống trước mặt không giống như trong địa đồ vẽ?” Khưu Tiến Bộ không cam lòng đáp trả, “Giờ hắn không ở đây, nhỡ hắn bán anh em chúng ta cho giặc thì làm sao bây giờ?”

Đột nhiên Diệp Vinh Thu không còn tức giận nữa. Tức giận chỉ nói rõ anh đang chột dạ, nhưng anh biết Hắc Cẩu tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh, cả thế giờ này người anh không có khả năng nghi ngờ nhất chính là Hắc Cẩu. Anh cười lạnh nói: “Tiểu đội trưởng Khưu, cậu cũng giỏi thật! Tin tình báo là người khác điều tra cho chúng ta, địa đồ là người khác vẽ cho chúng ta, đường trước mặt cũng là người khác chỉ chúng ta đi. Giờ gặp ít trắc trở, chúng ta không tự nghĩ cách giải quyết lại hoài nghi người ta muốn hại mình. Nếu cậu ấy muốn hại hơn ba mươi anh em chúng ta thì việc gì phải phí công toan tính đưa chúng ta tới tận đây?”

Khưu Tiến Bộ nhất thời không đáp trả lại được, chỉ đành phải trầm mặc.

Diệp Vinh Thu đeo súng lên: “Biện pháp đều do người nghĩ ra, giờ tôi đã nghĩ ra biện pháp. Chúng ta quay trở lại đường cũ, quay về chỗ những tên giặc bị chúng ta giết kia.”

Mặc kệ rốt cuộc Hắc Cẩu có lai lịch thế nào, các chiến sĩ trong ngũ đoàn độc lập đều một lòng kính nể Diệp Vinh Thu, anh nói vậy, mọi người lập tức xốc lại tinh thần đi theo anh.

Chốc lát sau, họ quay về chỗ những tên lính Nhật canh gác vừa bị họ giết.

Diệp Vinh Thu vứt súng và cành lá ngụy trang trên đầu sang một bên, ngồi xổm xuống đất bắt đầu cởi quân trang của giặc. Anh nói: “Cùng nhau ra tay, lột hết quần áo của chúng xuống.”

Anh nói vậy, mấy người nhanh trí lập tức đoán được anh muốn làm gì. Thế là mọi người quây lại, cởi quần áo của mấy tên giặc tuần tra chung quanh đó ra.

Chốc lát sau, quân trang trên người giặc bị lột sạch.

Diệp Vinh Thu tự mặc vào một bộ, lại kêu mấy người có thân thủ tốt đi lên, để họ thay quân trang của giặc vào. Anh đội mũ, ôm súng của giặc trước ngực, che đi vết máu trên áo: “Đi thôi!”