Đề nghị này của Diệp Vinh Thu, thay vì nói điên cuồng và gan dạ, không bằng nói là không thể tưởng tượng nổi thì hơn. Đường Trường Thiên và Chu Thư Quyên nghe xong nửa ngày vẫn không phản ứng gì.

Họ cho rằng mình sẽ nghe được một kế hoạch cửu tử nhất sinh nào đó, thực tế, kế hoạch này của Diệp Vinh Thu cũng vô cùng mạo hiểm, chỉ là họ không tài nào lý giải nổi.

“Thuốc nổ.. thể lỏng?” Đường Trường Thiên mở lời trước.

Trong tư duy của họ, thể lỏng có nghĩa là nước, mà nước dùng dể dập tắt lửa, sao có thể làm thành thuốc nổ được, thật sự họ chưa từng nghe qua bao giờ.

Chu Thư Quyên hỏi: “Cái thứ kia, uy lực thế nào?” Dẫu gì Chu Thư Quyên cũng là sinh viên y học, cũng có thể hiểu được một chút kiến thức hóa học.

“Vô cùng to lớn. Chỉ một chút như này nhưng có thể nổ banh cái nhà chúng ta đang ngồi bây giờ.” Diệp Vinh Thu lấy tay ước lượng cho mọi người nhìn, nhìn tay anh ước lượng, chỉ chừng khoảng một chén nhỏ mà thôi. Sau đó anh nhỏ giọng nói thêm một câu: “Đấy là, nếu anh có thể thành công.”

Chu Thư Quyên và Đường Trường Thiên nhìn nhau. Họ đều vô thức nghĩ Diệp Vinh Thu đang nói đùa, nếu không thì chắc anh điên rồi. Tuy rằng họ đều biết rõ năng lực của Diệp Vinh Thu, thành tích mấy năm này của Diệp Vinh Thu họ đều biết cả. Nhưng lời anh nói ra, quả thật khiến người ta không thể tin nổi.

Qua vài giây, cuối cùng Chu Thư Quyên cũng cất tiếng: “…. Có bao nhiêu phần thành công?”

Nét mặt Diệp Vinh Thu không thể nói là tự tin được: “Anh không chắc nữa.”

Mọi người trong phòng lại lặng như tờ.

“Vậy còn thuốc nổ bình thường thì sao?” Đường Trường Thiên hỏi, “Có thể làm nhiều hay ít?”

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi có thể làm vài cân thuốc nổ đất. Nhưng thuốc nổ đất thể tích lớn, lực lại yếu, nếu ám sát, mọi người mang nó đi theo rất dễ bị phát hiện, lực sát thương cũng có hạn. Hơn nữa chúng ta chỉ còn hơn nửa tháng. Nếu như làm thuốc nổ thể lỏng thì cần ít nguyên liệu hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.”

“Anh chưa làm bao giờ,” Chu Thư Quyên hỏi, “Anh có chắc là nó sẽ nổ được không? Uy lực của nó có mạnh như lời anh nói không?”

Diệp Vinh Thu do dự một hồi, gắng sức gật đầu một cái. Gắng sức là bởi không phải anh đang cố chứng minh sự đáng tin của mình, mà là để che giấu tâm tình mình lúc này. Lúc đề xuất ra ý kiến này, chính anh cũng cảm thấy mình điên rồi.

Chu Thư Quyên hít sâu một hơi, cuối cùng cất tiếng: “Cụ thể làm như thế nào, đều do anh quyết định.”

“Nhưng mà..” Đường Trường Thiên có chút lo lắng cắt ngang. Hiển nhiên anh ta không quá tán thành việc Diệp Vinh Thu muốn thử nghiệm làm cái này.

Chu Thư Quyên giơ tay lên ngăn anh ta lại: “Bọn em mời anh tới, nhiệm vụ quan trọng này phải trông cậy vào anh. Nếu anh thực sự cho rằng nó tốt như lời anh nói, vậy thì làm đi. Bọn em sẽ cố gắng hết khả năng để đáp ứng các yêu cầu của anh. Em tin anh hiểu rõ, việc anh đang làm, đối với chúng em, đối với các đồng chí khác, còn cả.. đối với người anh quan tâm.. rốt cuộc có ý nghĩa quan trọng như nào.”

Lời Chu Thư Quyên nói càng đẩy Diệp Vinh Thu vào nước sôi lửa bỏng. Nhưng dù có khó khăn trắc trở thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phải chọn ra một hướng đi.

“Anh biết rồi.” Diệp Vinh Thu nói: “Tối nay anh sẽ suy nghĩ xem nên làm gì.”

Chu Thư Quyên gật đầu, đứng lên, nháy mắt với Đường Trường Thiên. Đường Trường Thiên do dự trong chốc lát, cùng Chu Thư Quyên đi ra ngoài.

Qua một đêm thức trắng, cuối cùng Diệp Vinh Thu vẫn hạ quyết tâm, anh muốn đánh cược một lần.

Công thức chế tạo thuốc nổ thể lỏng kia mấy năm trước anh từng thấy qua trong chỗ sách Cố Tu Qua trộm của người Mỹ, lúc đó anh cảm thấy đó là một khái niệm vô cùng điên cuồng, chất lỏng mà có thể gây nổ, hơn nữa uy lực còn lớn như vậy, cho nên anh nhớ kỹ quá trình tinh chế trong đầu. Hai năm qua xưởng công binh dần lớn mạnh, điều kiện cũng khá hơn xưa nhiều, hơn một tháng trước anh đã bắt đầu nghiên cứu thuốc nổ thể lỏng này. Nhưng anh chưa từng thử làm ra thành phẩm, chỉ nghiên cứu cách làm ra acid nitric trong một thời gian, mà acid anh chế ra uy lực lớn vô cùng, kim loại cho vào cốc chứa axit bị ăn mòn hết, cho nên anh tin thành quả cuối cùng vô cùng kinh người. Hôm đó anh đi tìm Hoàng Mộ chính là muốn chuẩn bị tiến hành thí nghiệm cuối cùng, nhưng không ngờ lại nghe thấy Hoàng Mộ và Từ Thiếu Phương nói chuyện với nhau, anh đành phải gác chuyện này sang một bên, vào thành giúp nhóm Hắc Cẩu hoàn thành nhiệm vụ.

Về lý thuyết, anh chưa từng thử thí nghiệm này bao giờ, đáng lẽ ra không nên mạo hiểm. Nhưng trong lòng anh rất rõ, nếu chế tạo thuốc nổ đất, căn bản không nổ được bao nhiêu, đồng chí của họ cầm mấy thứ này đi ám sát cũng nguy hiểm vô cùng. Nếu anh có thể chế tạo thành công thuốc nổ thể lỏng, xác suất ám sát Okamoto thành công sẽ gia tăng đáng kể. Lúc ở ngoài thành anh từng thử phản ứng thí nghiệm rất nhiều lần, cho nên sẽ không tốn quá nhiều thời gian để chế tạo. Nhưng ngược lại, nếu anh thành công, uy lực thuốc nổ này lớn tới mức nào anh vẫn chưa rõ, trong quá trình chế tạo có thể sẽ tự làm thương mình.

Điều thúc đẩy anh không dùng phương thức chế tạo thuốc nổ cũ mà điên cuồng thử loại thuốc nổ không rõ ràng này còn có —— anh nóng lòng muốn hoàn thành, anh muốn nhanh chóng giải thoát Hắc Cẩu, cũng là giải thoát chính bản thân mình khỏi con đường tăm tối này, thế nên anh liều mình đánh cược!

Không có nhiều thời gian cho Diệp Vinnh Thu do dự, sau khi quyết xong rồi, anh lập tức bắt tay tiến hành chế tạo thuốc nổ.

Thành phần quan trọng nhất của thuốc nổ thể lỏng cũng chính là thành phần khó làm nhất, acid nitric. Cũng may mà gạch vuông được chế tạo từ đất tiêu, Diệp Vinh Thu bảo đám Đường Trường Thiên quét một lớp bột màu trắng kết trên tường, bột trắng đó chính là kết quả của quá trình nitrat hóa còn đất lấy trong chuồng heo chính là đất tiêu. Muốn làm ra axit nitric, đầu tiên phải có một lượng axit sulfuric đậm đặc, tốt nhất là có lưu huỳnh, nhưng đám Chu Thư Quyên không lấy được lưu huỳnh, Diệp Vinh Thu đành phải nhờ họ lấy thuốc nhuộm có chứa thành phần pyrit sắt, sau đó tiến hành chiết xuất, pyrit sắt sau khi bị oxy hóa sẽ tạo thành acid sulfuric.

Sau bước này cần phải nung ở nhiệt độ cao, sau khi nhiệt phân rồi mới có thể tiến hành các bước tiếp theo, Diệp Vinh Thu không còn cách nào đành phải tiến hành trong hầm nhà họ. Cũng may mà Chu Thư Quyên tìm được cho anh một lò nung gốm, ông chủ ở đó cũng là người của đảng cộng nên ra sức cố gắng hỗ trợ sự nghiệp kháng chiến, cho nên mỗi ngày, cứ chạng vạng tối là anh lại tới đó làm việc.

Công đoạn chế tạo acid nitric này mất gần nửa tháng, nửa tháng sau, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng chế tạo thành công acid nitric. Cùng ngày hôm ấy, anh cẩn thận mang chai có một ít acid nitric đi về.

Diệp Vinh Thu vào nhà, Đường Trường Thiên và Chu Thư Quyên đều đã ngồi xuống bên bàn, thấy anh về, Chu Thư Quyên gọi: “Vừa mới nấu xong, vào đây ăn cơm tối đi.”

Diệp Vinh Thu cẩn thận ôm chai trong lòng mình: “Lát nữa anh ăn.”

Đường Trường Thiên chú ý tới động tác của anh, hỏi: “Kia là cái gì vậy?”

Diệp Vinh Thu thần bí cười: “Lát nói cho mọi người biết sau. Tôi sắp chế xong thuốc nổ rồi, quanh đây có nơi nào thử nổ được không?”

Chu Thư Quyên cắn đũa. Thành Vũ Xương là chiếm khu của Nhật, ra vào thành không dễ dàng gì, trong thành thì khắp nơi đều là người, muốn tìm một nơi trống trải để thử thuốc nổ cũng không dễ. Cô hỏi Diệp Vinh Thu: “Thuốc nổ của anh rất lợi hại sao?”

Diệp Vinh Thu khiêm tốn nói: “Theo lý thuyết thì lợi hại gấp mười lần thuốc nổ bình thường. So với thuốc nổ đất càng lợi hại hơn. Nhưng mà —— cũng chỉ là lý thuyết thôi, nguyên liệu chế tạo của anh độ tinh khiết không cao, chắc sẽ không lợi hại như vậy.”

Đường Trường Thiên và Chu Thư Quyên đều sửng sốt: “Mười lần?”

Hai người họ nhìn nhau, cũng bắt đầu hưng phấn. Nếu uy lực thật sự mạnh như vậy, chắc chắn giặc sẽ không kịp đề phòng, đến lúc đó đừng nói là giết một Okamoto, có khi còn thay đổi được toàn bộ cục diện ở Ngạc Nam này.

Đường Trường Thiên xoa tay đề nghị: “Hay là tới bờ sông thử xem?”

Chu Thư Quyên suy tư một hồi, nói: “Đúng rồi, tới bờ sông đi, cũng không còn nơi nào khác. Anh mang theo một ít thuốc nổ, chúng ta tìm vài người cùng thử.”

“Được.” Diệp Vinh Thu cất cái chai vào lòng đi xuống phòng thí nghiệm ở dưới hầm, “Hai người ăn trước đi, lát tôi lên.”

Diệp Vinh Thu chỉ mang về chút acid nitric mà thôi, vẫn chưa phải thành phẩm cuối cùng, thành phần cuối cùng của thuốc nổ thể lỏng là nitroglycerin. Nitroglycerin đã được anh điều chế từ trước rồi, anh đặt acid nitric xuống, chuẩn bị lên ăn, nhưng lòng lại ngưa ngứa, cuối cùng không nhịn được mà ngồi xuống bên bàn, đổ một chút acid nitric mang về ra.

Trên mặt đất, Chu Thư Quyên và Đường Trường Thiên đã bắt đầu ăn cơm.

“Để em múc bát canh cho anh ấy trước.” Chu Thư Quyên đặt đũa xuống.

“Em xem còn nóng hay không.” Đường Trường Thiên nói, “Không nóng thì đun lại một hồi, cũng nhanh thôi.”

“Em biết rồi.” Chu Thư Quyên đứng lên, chuẩn bị đi vào phòng bếp.

“ẦM!!!” Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, sàn nhà rung lên hai cái.

Chu Thư Quyên và Đường Trường Thiên đều ngây ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Trường Thiên hỏi, “Đây là.. khai hỏa sao? Bên ngoài có người bắn pháo?”

Chu Thư Quyên nuốt nước miếng: “Hình như… từ phía dưới truyền tới….”

Hai người lại sửng sốt một lần nữa, vài giây sau, cả hai đồng thời chạy về phía hầm!