Diệp Vinh Thu vừa ra khỏi cửa, Hắc Cẩu đã lại lẽo đẽo theo sau. Diệp Vinh Thu nói với hắn: “Dẫn tôi đi gặp Hoàng Tam.”

Hắc Cẩu có chút kinh ngạc đánh giá Diệp Vinh Thu, có lẽ bởi biểu tình của Diệp Vinh Thu quá bi tráng, nên hắn kìm lòng không đặng mà nở nụ cười. Diệp Vinh Thu tức giận nhìn hắn đăm đăm: “Cậu cười cái gì?”

Hắc Cẩu nhún vai: “Không có gì. Đi theo tôi.”

Hắc Cẩu thực sự dẫn Diệp Vinh Thu đến gặp Hoàng Tam gia. Diệp Vinh Thu ôm tinh thần bi tráng xúc động mà đến gặp, anh muốn hùng hồn chửi chết cái lão Hoàng Tam kia đi, lại nghĩ nếu Hoàng Tam còn cứng đầu cứng cổ như cũ, anh quyết lưới rách cá chết với ông ta một phen, nói chung, anh sẽ không làm con rùa chỉ biết rụt cổ nữa, anh sẽ oanh oanh liệt liệt đấu võ giương oai một hồi, ít nhất cũng phải khiến mọi người e sợ khí phách của bản thân!

Nhưng khi đến nơi thì Diệp Vinh Thu lại bị mấy tiểu đệ ngăn lại, tiểu đệ đi vào thông báo, lúc đi ra lại nói Hoàng Tam đang bận việc, kêu Diệp Vinh Thu đứng ngoài chờ, đợi đến khi nào Hoàng Tam xử lý xong xuôi sẽ gọi anh vào.

Diệp Vinh Thu nghĩ mình đã hạ cố đến đây, đúng như ý muốn của Hoàng Tam, chắc chắn ông ta sẽ săn đón nhiệt tình lắm. Nhưng không ngờ Hoàng Tam lại kêu anh đứng ngoài đợi một lúc lâu.

Diệp VInh Thu đợi được bốn mươi lăm phút, bắt đầu đứng ngồi không yên, đi đi lại lại ở trong phòng.

Hắc Cẩu hút thuốc đánh giá anh, giống như đang xem cái gì đó đầy thú vị, miệng cười không dứt.

Diệp Vinh Thu bị hắn cười đến phát giận, trừng mắt nhìn: “Cười cái gì?”

Hắc Cẩu nhả một hơi khói xám, hỏi anh: “Nhị thiếu gia, vành mắt anh đen quá, có phải đêm qua ngủ không ngon không, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

Diệp Vinh Thu bị hắn nói trúng, gương mặt có chút thẹn, lại trợn trắng mắt trừng. Cả đêm qua anh phải hạ quyết tâm mới có thể hùng hổ đến đây. Nhưng bây giờ Hoàng Tam bắt anh đợi, dũng cảm trong lòng dần bị mài mòn, bắt đầu thấy rụt rè. Anh sợ nếu phải đợi thêm nữa, tinh thần sẽ nguội hẳn, cho nên bây giờ mới nôn nóng.

Diệp Vinh Thu hỏi Hắc Cẩu: “Rốt cuộc Hoàng Tam muốn tôi phải đợi bao lâu nữa?”

Hắc Cẩu hít một hơi thuốc, ung dung nói: “Nếu tôi mà là Tam gia, tôi sẽ để anh đợi đến khi nào anh nản hẳn, sau đó mới gặp anh.”

Lông mày Diệp Vinh Thu cau chặt lại: “Đây là ý gì?”

Hắc Cẩu nhún vai, chỉ cười mà không nói.

Diệp Vinh Thu nhìn vẻ mặt giễu cợt kia cũng đủ hiểu ý tứ của hắn. Anh không được gặp Hoàng Tam, không thể phát hỏa với ông ấy, cho nên bắt đầu hướng Hắc Cẩu nạt nộ. Anh tóm lấy cổ áo Hắc Cẩu, vẻ mặt dữ dằn, hận không thể cắn rớt một miếng thịt trên người hắn ta: “Rốt cuộc các người muốn gì? Đùa giỡn với tôi sao? Hả?!”

Hắc Cẩu làm như nghe thấy điều gì đó buồn cười, cười khì khì: “Ủa bây giờ anh mới biết sao? Đây chính là ý của Tam gia, muốn đùa giỡn với anh. So với mấy con chó mèo Tam gia từng nuôi, anh thú vị hơn hẳn.”

Những đức tính tốt đẹp được gìn giữ suốt hai mươi năm qua của anh bị quăng sạch không thương tiếc trong mấy tháng này. Anh sắp phát điên, mò tìm con dao gấp trong tay áo, hận không thể hung hăng đâm Hắc Cẩu một dao, hoặc là đâm chính mình, sớm kết thúc chuỗi ngày bị kẻ khác dằn vặt đến thống khổ như này đi.

Diệp Vinh Thu quay về chỗ ngồi, hết vò đầu bứt tóc lại dùng sức chà xát gương mặt mình. Hắc Cẩu lạnh lùng quan sát anh, đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng tự làm khổ bản thân.”

Diệp Vinh Thu cho rằng hắn đang chửi mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hắc Cẩu, nhưng Hắc Cẩu lại chăm chú nhìn điếu thuốc trong tay, tựa như đang tự nói với bản thân.

Diệp Vinh Thu dần trở nên ủ rũ.

Lại qua một giờ nữa, trong phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, giọng Hoàng Tam ồm ồm vang lên: “Ôi, Mậu Thực! Hôm nay là ngày gì vậy, em đến đây thật lấy làm vinh hạnh cho kẻ hèn này!”

Diệp Vinh Thu mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Tam gia tiến lên nghênh đón, mất năm giây để tìm lại tâm tình, sau đó cau mày đứng dậy.

Hoàng Tam vỗ lưng anh nói: “Em đợi có lâu lắm không? Ôi, hôm qua tôi ngủ muộn, mãi đến ban nãy mới dậy, đám kia vô dụng không dám đánh thức tôi, lại để Mậu Thực phải đợi lâu như vậy!” Nói xong xoay người đá gót chân tiểu đệ phía sau lưng, tiểu đệ kia lập tức cười cười nhìn Diệp Vinh Thu đầy nịnh nọt.

Diệp Vinh Thu nhìn nụ cười ranh mãnh của Hoàng Tam, chỉ cảm thấy bi ai trong lòng. Kích động của con người cũng có hạn, giống như Hắc Cẩu nói, anh tự phát tiết trong lòng xong, Hoàng Tam mới chịu đi ra, bây giờ muốn khí thế trào dâng một lần nữa, lại cảm thấy vô lực, một chút tức giận cũng không dậy nổi.

Hoàng Tam ôm hông Diệp Vinh Thu đi vào cửa: “Tới tới tới, uống chút trà đi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Ai nha. Lâu rồi không được gặp em, vừa thấy em là liền cao hứng.”

Diệp Vinh Thu đẩy cái tay không an phận của Hoàng Tam ra, cười khổ nói: “Tam gia.” Anh gạt những lời mắng chửi mình đã chuẩn bị từ hôm qua sang một bên, khép nép nói: “Tam gia, ông bỏ qua cho tôi đi.”

Hoàng Tam sửng sốt một chút, cười đầy ý vị thâm trường: “Mậu Thực à, em nói gì vậy, sao tôi nghe mà không hiểu?”

Diệp Vinh Thu nhìn sàn nhà đăm đăm, do dự một hồi, lo lắng không biết có nên quỳ xuống trước mặt Hoàng Tam hay không. Nhưng tới bây giờ anh chưa từng quỳ xuống trước mặt ai, đầu gối kiêu ngạo đứng thẳng, muốn khuỵu xuống một chút cũng không thể. Anh nhỏ giọng nói: “Nếu như tôi có làm gì đắc tội ông, xin ông.. hãy.. hãy cứ đánh tôi, tôi sẽ chịu tội. Xin ông, buông tha cho Diệp gia đi.”

“Em nói cái gì cơ?” Hoàng Tam dán lỗ tai mình lại gần, “Nói to lên một chút, tôi không nghe rõ.”

Diệp Vinh Thu dùng sức cắn môi, mắt cay cay, run giọng nói: “Tôi.. xin ông.”

“Gì cơ?” Hoàng Tam vẫn làm bộ không nghe rõ.

“Tôi.. tôi xin ông.” Cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng lớn tiếng nói. Những xúc cảm trong lòng anh, vào một khắc kia đã tan vỡ hết thảy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt.

“Ôi, sao em lại khóc, em xin tôi cái gì chứ?” Hoàng Tam giả vờ kinh ngạc, bàn tay thô ráp vuốt lên gương mặt Diệp Vinh Thu, giúp anh lau nước mắt.

Diệp Vinh Thu khắc chế nỗi chán ghét trong lòng mà lui về phía sau một bước, tránh bàn tay của Hoàng Tam, tâm tình kích động nói: “Tam gia, ông rất lợi hại, đến cả hiệu trưởng Tống cũng phải khuất phục trước lời ông. Tôi nhận thua, tôi không chịu được nữa, thế nhưng điều mà Tam gia muốn, Diệp mỗ quả thật không đáp ứng nổi. Xin ông giơ cao đánh khẽ, cái mạng hèn này tôi cũng chẳng tiếc, mạng tôi ông muốn lấy thì lấy, xin ông tha cho nhà tôi một con đường sống.”

Hắc Cẩu đứng bên cạnh lắc đầu không nói gì: Diệp nhị thiếu gia này quả thật rất ngây thơ. Anh ta đi cầu xin người khác, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng “Tôi là bất đắc dĩ”, “Tôi vốn thanh cao”, không chịu cho đối phương thấy chút nhượng bộ hay cầu xin nào, như này sao lấy được lòng người khác? Suy cho cùng, anh ta vẫn đặt giá trị bản thân lên cùng. Hơn nữa, Diệp nhị thiếu gia đã mắc một lỗi trí mạng, anh chủ động lộ khuyết điểm của bản thân trước mặt kẻ địch —— nói Hoàng Tam đừng làm tổn thương đến người nhà anh, như vậy khác nào dục cự hoàn nghênh!

Dường như Hoàng Tam cũng cảm thấy anh buồn cười, khóe miệng câu lên. Ông lại giả vờ kinh ngạc nói: “Em nói gì cơ? Hiệu trưởng Tống là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Diệp Vinh Thu trở nên thê lương: “Ông giả ngu làm gì nữa?”

Hoàng Tam kéo tay anh đi vào trong: “Tới đây, chúng ta vào rồi nói, em gặp phiền phức gì thì hãy nói cho tôi, mấy bản lãnh gì đó Hoàng Tam tôi không có, nhưng chỉ cần em mở miệng, nhất định tôi sẽ giúp em!”

Diệp Vinh Thu nửa theo nửa chối bị Hoàng Tam kéo vào trong, Hắc Cẩu cùng hai gã vệ sĩ của Hoàng Tam cũng đi vào theo.

Hoàng Tam muốn Diệp Vinh Thu giải thích xem đã xảy ra chuyện gì, Diệp Vinh Thu cực kỳ chán ghét bộ dạng giả ngu của ông ta, cẩn trọng không chịu nói. Hoàng Tam giả vờ tỏ vẻ bối rối: “Nếu em không nói em đã gặp phải chuyện gì, tôi đây cũng không giúp em được.”

Diệp Vinh Thu rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, đành phải kể lại chuyện về hiệu trưởng Tống ra. Hoàng Tam sợ còn chưa diễn đủ, ra sức đập bàn một cái, khiến mọi người giật nảy mình, sau đó tức giận nói: “Cái ông hiệu trưởng Tống này, sao có thể nói mà không giữ lời như vậy được chứ? Ông ta làm như vậy, khiến nhà em lỗ mấy bạc tây liền, khác nào hại Diệp gia em đến thảm?”

Diệp Vinh Thu nhịn không được mà cười nhạt: “Tam gia, ông giả bộ làm gì nữa?”

Diệp Vinh Thu nhìn Hoàng Tam làm trò, cuối cùng cũng gom lại được một chút dũng khí, thế là đột nhiên anh đứng lên, móc con dao gấp trong túi ra, bắt đầu trình diễn màn kịch anh đã tập đi tập lại trong đầu đến hàng nghìn lần suốt buổi tối hôm qua, anh sẽ kề dao lên cổ mình trước mặt Hoàng Tam và mọi người, hùng hồn phân trần: Anh là đệ tử Khổng môn, thà chịu chết chứ không chịu nhục, nếu như Hoàng Tam còn muốn ép buộc, vậy anh sẽ tặng ông một thi thể lạnh băng! Anh sẽ cho mọi người thấy khí tiết của Diệp công tử!

Nhưng Diệp Vinh Thu không thể ngờ, bởi vì bàn tay đổ nhiều mồ hôi, lúc rút dao gấp bị trượt một chút, lưỡi dao không chịu ra. Mà vệ sĩ của Hoàng Tam vừa nhìn thấy động tác kia, một người thì đi tới giữ cổ tay anh, dao gấp rơi xuống mặt đất, sau đó bị đá văng ra tên vệ sĩ còn lại thì đè hai tay anh ra phía sau, mặt anh chật vật dán lên mặt bàn, cả người hoàn toàn bị chế ngự.

Hai mắt Diệp Vinh Thu choáng váng, không ngờ sự tình lại thành ra thế này. Hoàng Tam và Hắc Cẩu cũng kinh ngạc. Mọi người trong phòng mở to mắt nhìn, bầu không khí cực kỳ cổ quái.

“Ha ha ha ha!” Vẫn là Hắc Cẩu đang đứng bên tường phá vỡ trầm mặc, hắn ôm bụng cười to, cười đến nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã xuống.

Diệp Vinh Thu giận đỏ mặt, nhưng cả người anh bị đè chặt, tư thế cực kỳ chật vật, một chút cũng không tránh được. Anh hùng dũng cảm biến thành một vai hề, anh hận không thể tìm chỗ mà chui xuống đất.

Hoàng Tam cũng không nhịn cười được, nhưng bởi muốn giữ thể diện cho Diệp Vinh Thu nên không cười quá khoa trương, ông khoát tay áo, ý bảo vệ sĩ thả Diệp Vinh Thu ra: “Mau biến! Ai cho các ngươi vô ý với nhị thiếu gia như vậy!”

Hai gã vệ sĩ buông Diệp Vinh Thu ra, lui về phía sau Hoàng Tam. Quần áo trên người Diệp Vinh Thu xốc xếch hết cả, anh chật vật đứng lên, nước mắt ủy khuất rơi lộp bộp xuống. Anh cắn chặt môi, cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống, bộ dạng ngoan lệ, kết hợp với từng dòng nước mắt chảy dài, vô cùng buồn cười.

Hoàng Tam hiểu rõ con người Diệp Vinh Thu, đến con gà anh còn chẳng dám giết thì lấy đâu ra gan mà ám sát ông, một dao này khẳng định là anh định tự kề vào cổ. Hoàng Tam nín cười, cầm tay Diệp Vinh Thu, ôn nhu dỗ dành nói: “Ôi, đừng khóc, em khóc tôi cũng đau lòng. Nhị thiếu gia à, Hoàng Tam tôi tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng người trên giang hồ cũng phải nể cái mặt mỏng của tôi. Chuyện hiệu vải nhà em, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho, bảo hiệu trưởng Tống mua vải nhà em, em xem có được không?”

Diệp Vinh Thu xị mặt nhìn Hoàng Tam đầy khó tin.

Hoàng Tam nắm lấy cánh tay trắng nõn của anh, tâm tình trở nên vui vẻ, cánh tay lại mò tới ôm eo nhỏ. Diệp Vinh Thu giùng giằng tránh ra, nhưng biên độ không còn lớn như trước. Hoàng Tam nói: “Hiệu trưởng Tống của trường trung học Mậu Dương, tôi từng nghe nói qua. Tuy chuyện của em hơi phức tạp, nhưng cũng không quá khó khăn. Đâu sẽ có đó. Chỉ cần là chuyện của em, có phải tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn lòng giúp!”

Diệp Vinh Thu không tin ông ta có lòng tốt như vậy.

Quả nhiên, Hoàng Tam tỏ vẻ khổ sở nói: “Mấy hôm nay tôi nhớ em đến nỗi chẳng buồn ăn buồn uống, hôm nay em rút dao ra, tim tôi nhói như dao kia đâm vào mình. Hoàng Tam tôi dù sao cũng chẳng phải người lương thiện gì, hôm nay giúp Diệp gia em bởi vì tôi đang cao hứng, nhưng ngày mai ngày kia tôi lại không vui thì làm sao? Nhị thiếu gia, em xem có phải em nên làm cái gì đó, khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút?” Thấy Diệp Vinh Thu cuống lên, ông lo lắng nói tiếp: “Đương nhiên, tôi biết em không thích, tôi cũng không muốn làm khó em, chỉ cần em cho tôi nếm một chút ngon ngọt là được rồi. Tôi sẽ từ từ tới, sẽ kiên nhẫn đợi đến khi nào em rung động.”

Cả người Diệp Vinh Thu lập tức cứng căng, chuẩn bị bảo vệ bản thân mình. Anh muốn quay đầu đi, thế nhưng ánh mắt oán hận của Tô Anh, bộ dạng khổ sở của Diệp Hoa Xuân, còn có hình ảnh Diệp Hướng Dân tự trách bản thân không ngừng bủa vây dằn vặt anh. Tuy việc hôm nay không thành, nhưng anh nhớ rõ mục đích mình đến đây. Nếu bây giờ anh xoay người rời đi, Diệp gia sẽ bị hủy hoàn toàn.

Bàn tay Hoàng Tam đặt bên hông anh chậm rãi nhích. Lúc tay ông chạm tới mông Diệp Vinh Thu, ông phát hiện kiên nhẫn của anh đã đạt tới cực hạn, nếu ông xuống thêm một tấc nữa, nhất định Diệp Vinh Thu sẽ phát tác, vì vậy ông mỉm cười, bàn tay dừng ở nơi nào đó, sau đó ghé mặt tới gần Diệp Vinh Thu.

Diệp Vinh Thu biết ông ta muốn hôn mình, tim anh đang kịch liệt đấu tranh, nhưng lại không có đủ dũng khí để đẩy Hoàng Tam ra. Anh chỉ biết cố sức mím chặt môi, nhắm thật chặt mắt lại, cả người run rẩy như cành lá héo rũ giữa gió thu.

Hoàng Tam cực kỳ thích phản ứng của anh với mình, ánh mắt sáng lên như bắt được con mồi ngon, chậm rãi dán môi mình lên da thịt non mịn của Diệp Vinh Thu.

Không ai để ý, lúc người đàn ông trẻ tuổi đáng thương không ngừng run rẩy, Hắc Cẩu không nói lời nào, lặng lẽ rời khỏi phòng.