Diệp Vinh Thu nhìn Hắc Cẩu, nhất thời không thể nói nên lời.
Tuy rằng anh không có bất cứ bằng chứng nào, thế nhưng trước khi gặp Hắc Cẩu, anh thực sự cho rằng Hắc Cẩu chính là Độc Thoại, càng nghĩ lại càng tin tưởng. Nhưng hơn một giờ ngắn ngủi gặp lại Hắc Cẩu này, lại khiến anh dần hoài nghi suy đoán của mình.
Anh thừa nhận là mình đã suy nghĩ nhiều, trong mắt anh Hắc Cẩu là một đại anh hùng, bất kể chuyện tốt gì anh cũng đều có thói quen dán hết lên đầu Hắc Cẩu, thậm chí có đôi khi anh còn ảo tưởng, chỉ một ngày đêm, chỉ dựa vào một mình Hắc Cẩu thôi thì hắn cũng có thể đuổi giặc Nhật ra khỏi Trung Quốc. Nhưng Hắc Cẩu cũng chỉ là một người trần mắt thịt, thực chất cũng không lợi hại như Diệp Vinh Thu tưởng tượng.
Nếu Hắc Cẩu không là Độc Thoại, vậy thì hắn là ai?
Diệp Vinh Thu tin chắc rằng nhất định Hắc Cẩu còn có thân phận riêng, anh không tin hắn sẽ làm Hán gian.
Hắc Cẩu bất khả tư nghị nhìn Diệp Vinh Thu từ trên xuống dưới một lượt: “Anh thực sự là Độc Thoại?”
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không phải.. Tôi nghĩ.. cậu là như vậy.”
Hắc Cẩu ngẩn người, buồn cười hỏi: “Tôi? Anh quá coi trọng tôi rồi. Sao tôi có thể là xích phỉ cơ chứ?!”
Diệp Vinh Thu tắt tiếng lần thứ hai.
Hắc Cẩu lấm lét nhìn trái phải, khoát tay một cái, nói: “Anh đi mau đi, đi tìm đồng đội của anh ấy, tôi còn có việc phải làm.”
Diệp Vinh Thu tiến lên trước kéo cánh tay hắn: “Cậu ở đâu?”
Hắc Cẩu thờ ơ nói: “Không có nơi ở cố định, sợ một ngày đang ngủ bị người Trung giết.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Vậy tôi biết tìm cậu kiểu gì đây?”
Thoạt nhìn Hắc Cẩu không có chút hứng thú gì với việc gặp lại: “Anh tìm tôi làm cái gì? Nếu có quan hệ với đám xích phỉ bọn anh, hoàng quân sẽ không tha cho tôi, tôi không muốn đang yên đang lành bị bắt đi tra tấn bức cung.”
Diệp Vinh Thu hít sâu một hơi, nói: “Vậy nếu như tôi gặp nguy hiểm, muốn tìm cậu thì sao bây giờ?”
Hắc Cẩu giật mình, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ do dự.
Tuy chỉ một chút thôi, nhưng Diệp Vinh Thu cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Tiếc rằng một lát sau, Hắc Cẩu vẫn không nhịn được mà rút tay của mình ra khỏi tay Diệp Vinh Thu: “Anh nên cẩn thận một chút, nếu như anh rơi vào tay Nhật hoặc quốc quân, tôi có muốn cứu anh cũng chẳng được. Tôi đi đây!”
Hắc Cẩu nói đi là đi, không có chút lưu luyến nào. Diệp Vinh Thu không muốn để hắn đi như vậy, nhưng đồng đội vẫn đang chờ anh, cứ kéo dài thời gian thế này, nhỡ mọi người lo anh gặp nguy hiểm mà nghĩ cách đi cứu viện thì không hay. Anh còn đang do dự không biết phải làm sao thì Hắc Cẩu đã đi đến đầu đường, đoạn rẽ ngang, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Diệp Vinh Thu không còn cách nào khác, đành phải đi tới nơi mọi người hẹn gặp.
Đi tới căn nhà dân kia, Diệp Vinh Thu gõ cửa theo ám hiệu họ ước định trước khi đi, một lát sau, cửa được mở ra, người mở cửa chính là Đường Trường Thiên. Trông thấy Diệp Vinh Thu, anh ta vội vã kéo anh vào trong sân đóng cửa lại: “Mau, mau vào đi.”
Diệp Vinh Thu vừa đi vào trong nhà vừa hỏi: “Mọi người đã về hết chưa?”
Đường Trường Thiên nhíu mày, nặng nề thở dài: “Aiiii!”
Tiếng thở dài này của anh ta khiến tâm Diệp Vinh Thu nhói lên.
Diệp Vinh Thu theo Đường Trường Thiên vào trong phòng, trong phòng ngoài anh và Đường Trường Thiên ra thì chỉ có ba người, Chu Thư Quyên đã trở về, ngoài ra còn có hai cậu lính của Khưu Tiến Bộ, trong đó có một người bị thương ở đùi, vết thương không ngừng chảy máu, Chu Thư Quyên ngồi xổm xử lý vết thương cho cậu ta.
Không thấy bóng dáng Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu đâu.
Đường Trường Thiên nói: “Hy sinh hai đồng chí, họ trúng đạn giặc Nhật, ngay cả cơ hội nhặt xác họ cũng không có. Không phải tiểu đội trưởng Khưu và Tiểu Triệu theo anh sao? Họ đâu rồi?”
Diệp Vinh Thu nhíu mày: “..Bọn tôi tản ra.”
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề, mọi người không nói gì hồi lâu, một lát sau, Chu Thư Quyên nói: “Có lẽ họ đang tìm nơi ẩn nấp rồi, tạm thời không tiện lộ diện.”
Diệp Vinh Thu ngồi xuống ghế: “Mong là như vậy.”
Giờ còn chưa ra khỏi thành mà họ đã hy sinh hai người, Tiểu Triệu và Khưu Tiến Bộ sống chết ra sao còn chưa biết. Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ quân Nhật sẽ tăng cường thủ thành, xem ra họ khó có thể rời thành ngay. Không ai biết bước tiếp theo của nhiệm vụ nên làm gì, chỉ đành phải ngồi tại chỗ đợi, còn đợi tin tức của Tiểu Triệu và Khưu Tiến Bộ.
Tình huống vừa rồi có bao nhiêu thảm liệt, Diệp Vinh Thu trốn trong căn nhà cũ không thể tận mắt thấy, nhưng nghe tiếng súng ở bên ngoài thôi anh cũng đủ biết đám Chu Thư Quyên đã phải trải qua màn truy đuổi kinh tâm động phách tới cỡ nào.
Diệp Vinh Thu đi tới bên người cậu lính bị thương, chỉ thấy huyết nhục đỏ một mảng, thậm chí anh còn không thấy rõ vết thương ở đâu. Người này tên Lý Thất Bát, mới mười sáu tuổi, vẫn còn rất trẻ con. Cậu nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp ngẩng lên nhìn Diệp Vinh Thu: “Chính ủy, em xin lỗi.”
Diệp Vinh Thu ngẩn người: “Sao lại xin lỗi?”
Lý Thất Bát buồn bã: “Tại em không khống chế được tên lính kia, làm hắn ta nổ súng, gọi nhiều người tới như vậy. Em đã hại chết Sừ Đầu và Tiểu Tam.”
Sừ Đầu và Tiểu Tam là nhũ danh của hai cậu lính tử trận.
Đường Trường Thiên lại thở dài: “Tôi đã khuyên cậu ấy rồi, không phải lỗi của cậu.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Không ai có lỗi cả, cậu đừng tự trách mình. Muốn trách thì hãy trách giặc đáng giận, chờ cậu dưỡng thương xong rồi, chúng ta sẽ đi báo thù cho Sừ Đầu và Tiểu Tam.”
Đường Trường Thiên khuyên bảo Lý Thất Bát không có tác dụng, nhưng Diệp Vinh Thu là chính ủy, Lý Thất Bát rất nghe lời anh. Lý Thất Bát trịnh trọng gật đầu, lau khô nước mắt.
Chuyện ngày hôm nay, đúng là không thể trách bất cứ ai, nếu phải trách thì Diệp Vinh Thu cũng có một phần trách nhiệm. Ba tên giặc Nhật kia ra tay với Chu Thư Quyên, bọn họ không thể không cứu, nhưng nếu không phải Diệp Vinh Thu xung động đẩy tên giặc kia ra, có lẽ họ còn có cách giải quyết tốt hơn. Lúc đó Đường Trường Thiên đã len lén lôi con dao từ tay áo ra, bọn họ có thể giả vờ sợ sệt mà rút lui, sau đó nhân cơ hội đánh lén đám giặc ấy, như vậy có thể tránh khỏi xung đột chính diện, giặc cũng không có cơ hội nổ súng. Lúc đó Lý Thất Bát đấu với tên giặc kia, bởi phải giữ cái miệng gào to của tên ấy nên tên ấy đã tranh thủ cơ hội nổ súng, nhưng dưới tình huống đó, đổi lại là người khác chưa chắc đã tốt hơn.
Sự việc tới mức này, giờ không phải lúc để tự trách, nghĩ bước tiếp theo nên làm gì mới là quan trọng.
Diệp Vinh Thu hỏi Chu Thư Quyên: “Vết thương của cậu ấy thế nào?”
Chu Thư Quyên đang cầm máu xung quanh vết thương, nghe Diệp Vinh Thu hỏi thì gật đầu: “May là lực xuyên thấu súng của bọn chúng mạnh, đạn bay xuyên qua chân, nhưng không gây tổn thương tới khớp xương, chân vẫn giữ lại được.”
Nghe xong lời này, cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng thấy được một chút vui mừng.
Chu Thư Quyên trị liệu cho cậu lính, Đường Trường Thiên thì ngồi nghĩ cách, còn Diệp Vinh Thu, bởi anh vẫn chưa quen thuộc với địa hình nơi này cho nên không thể làm gì được, đành vào trong một căn phòng trống ngồi ngây ra.
Ngày hôm nay anh đã trải qua rất nhiều chuyện, tất cả đều gay go hỏng bét. Mà phân nửa trong số đó là Hắc Cẩu mang tới cho anh!
Lúc anh nhận ra người cứu mạng kéo mình vào trong nhà là Hắc Cẩu, một khắc ấy, ngoài kinh ngạc mừng rỡ ra, anh còn cảm thấy tảng đá đè nặng lòng mình bấy lâu nay đã rơi xuống đất. Lại một lần nữa Hắc Cẩu cứu anh trong lúc nguy nan. Thậm chí anh còn nghĩ, chỉ cần gặp được Hắc Cẩu, tất thảy mọi vấn đề đều không còn nữa, nhất định Hắc Cẩu sẽ có biện pháp giải quyết. Chiến tranh ư, nhiệm vụ ư, Hắc Cẩu sẽ giúp anh giải quyết hết tất thảy.
Nhưng mà, một giờ gặp hắn ấy, trước đó Diệp Vinh Thu mong đợi bao nhiêu thì nay lại thất vọng bấy nhiêu.
Tại sao Hắc Cẩu lại nói với anh những lời này? Nhất định đều là giả, đều là dối trá, thế nhưng sao Hắc Cẩu không nói thật với anh, không cho anh thấy rõ sự thật? Hắc Cẩu không tin anh sao? Thậm chí ngay cả anh mà hắn cũng không tin tưởng sao?
Thậm chí khi anh nói nhỡ mình gặp nguy hiểm muốn tìm Hắc Cẩu giúp đỡ, tuy hắn chần chừ nhưng vẫn từ chối anh. Nếu quả thật hắn nghĩ anh phiền toái, vậy sao còn cứu anh?!
Càng khiến anh khó chịu hơn là, lần này gặp lại sau nhiều năm xa cách, người kích động, vui sướng, thương tâm, dường như chỉ có một mình anh mà thôi, còn Hắc Cẩu đứng ngoài nhìn anh ca diễn như một khán giả! Lúc rời đi, thậm chí Hắc Cẩu không có chút lưu luyến không nỡ nào!
Năm năm! Tròn năm năm! Năm năm này anh chờ đợi trong lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, rốt cuộc năm năm ấy không có nghĩa lý gì với Hắc Cẩu sao?!
Một lát sau, Đường Trường Thiên vén mành đi vào: “Anh vẫn ổn chứ?!”
Diệp Vinh Thu lau mặt: “Tôi không sao.”
Đường Trường Thiên hỏi: “Anh và tiểu đội trưởng Khưu tản ra ở đâu? Nếu như tối đến họ vẫn chưa trở lại, tôi định ra ngoài tìm một chút, có lẽ họ cần giúp đỡ.”
Diệp Vinh Thu lo lắng không biết nên nói thế nào. Đường Vũ Xương anh không nhận ra, nơi anh và Khưu Tiến Bộ Tiểu Triệu xa nhau là nơi nào, anh không biết. Sau đó Hắc Cẩu dẫn anh tới nơi anh biết để tự anh quay về, bởi lúc đi anh vẫn không yên lòng, cho nên không để ý đường đi thế nào.
Đường Trường Thiên quan sát vẻ mặt anh: “Anh không nhớ rõ?”
Diệp Vinh Thu lúng túng gật đầu.
Đường Trường Thiên không nói gì, chỉ để lại một câu “Anh nghỉ ngơi cho tốt” rồi xoay người đi.
Cũng may mà đêm hôm đó Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu quay trở về.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ám hiệu, Đường Trường Thiên lập tức đi ra mở cửa, những người khác trốn trong phòng đợi, thấy Khưu Tiến Bộ và Tiểu Triệu đi vào thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Khưu Tiến Bộ bị thương.
Tuy rằng họ thoát khỏi sự truy đuổi của Nhật nhưng Khưu Tiến Bộ bị một viên đạn bắn trúng phần eo. Lúc ban ngày, bởi trong thành còn quân Nhật tuần tra, Khưu Tiến Bộ sợ vết máu làm lộ hành tung của mình, cho nên cùng Tiểu Triệu trốn trong kho hàng né cả ngày.
Mọi người đi ra, thấy quần áo Khưu Tiến Bộ nhuốm máu thì sửng sốt. Đường Trường Thiên cầm nến nhìn xuống đất, Khưu Tiến Bộ suy yếu nói: “Yên tâm đi, lúc quay về tôi rất cẩn thận, không để máu rơi xuống đất.”
Chu Thư Quyên đỡ lấy Khưu Tiến Bộ, mắng: “Yên tâm cái gì chứ, máu anh khô hết rồi kìa!”
Khưu Tiến Bộ được người khác đỡ lấy, Tiểu Triệu vốn vẫn luôn dìu Khưu Tiến Bộ lập tức nước mắt lã chã nhào tới ôm lấy Diệp Vinh Thu, nức nở nói: “Chính ủy! Em lo cho anh chết đi được! May là anh không có việc gì!”
Diệp Vinh Thu vỗ vỗ lưng cậu trấn an: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“A!” Chợt nghe thấy Chu Thư Quyên hét lên một tiếng, Tiểu Triệu quay đầu lại, thấy Khưu Tiến Bộ nặng nề ngã xuống đất. Anh dựa vào ý chí mà gắng gượng tới bây giờ, cuối cùng cũng lịm đi.
Mọi người lập tức đỡ Khưu Tiến Bộ lên giường, Chu Thư Quyên vội hỏi Tiểu Triệu: “Đạn đâu?”
Tiểu Triệu ngẩn ra: “Đạn gì cơ?”
Chu Thư Quyên chỉ vào vết thương của Khưu Tiến Bộ: “Đạn bắn trúng anh ấy!”
Giờ Tiểu Triệu mới hiểu ra: “…Vẫn còn trong người anh ấy.”
Chu Thư Quyên vội vã cởi áo Khưu Tiến Bộ: “Tôi phải làm phẫu thuật, lập tức gắp đạn ra khỏi người anh ấy! Trường Thiên, anh đi đun nước nóng, anh Mậu Thực,” Cô lấy một con dao ra đưa cho Diệp Vinh Thu, “Dùng lửa tiêu độc, sau đó đưa cho em!”
Mọi người không có chút dị nghị gì, lập tức làm theo chỉ thị của Chu Thư Quyên.
Về phần câu hỏi quan trọng nhưng hơi ngu xuẩn, không ai hỏi —— Họ đang ở điều kiện gì, trong lòng mỗi người đều tự biết rõ, chắc chắn không có thuốc, còn phẫu thuật thì phải dựa vào hai tay của Chu Thư Quyên.
Chu Thư Quyên từng học y ở trường đại học, về phần kinh nghiệm lâm sàng, cũng không phải là cô không thiếu. Nhưng mấy năm này ở chiến khu, cô đã chữa thương cho không ít người bệnh, hơn cả lý thuyết và kinh nghiệm, cái cần nhất là dũng khí và sự quyết đoán. Về điểm này, giống như tên giả của cô vậy, cô kiên cường mạnh mẽ như một người đàn ông, thậm chí còn hơn rất nhiều người đàn ông chân chính.
Những gì giúp được họ đã giúp cả rồi, chuyện phẫu thuật này không ai xen tay vào được, chỉ có thể chờ Chu Thư Quyên thông báo kết quả cho bọn họ.
Diệp Vinh Thu sợ căn phòng tanh mùi máu càng khiến lòng thêm buồn bực, anh không đứng bên cạnh xem mà ra ngoài sân ngồi ngẩn người.
Một lát sau, Đường Trường Thiên cũng ra ngoài theo, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
“Chỉ sợ các anh phải nán lại thành lâu hơn.” Đường Trường Thiên nói: “Quốc quân định mười ngày sau sẽ cho vận chuyển pháo, nhưng giờ quân Nhật tăng cường phòng phủ, có lẽ bọn chúng cũng phải hoãn lại ít lâu, anh không cần lo sẽ lỡ nhiệm vụ.”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Đúng như ý tôi.”