Hắc Cẩu ngồi bên lề đường hút thuốc, đối diện hắn là một đại viện quyền quý — nhà của thương nhân vải vóc nổi tiếng Trùng Khánh, Diệp Hướng Dân. Bên chân Hắc Cẩu có đến bảy tám tàn thuốc, nói rõ hắn đã ngồi ở nơi này bao nhiêu lâu.

Ngoài đường vốn đã náo nhiệt, gần đây còn náo nhiệt hơn, bởi vì chính phủ quốc dân dời đến Trùng Khánh, người người như thủy triều mà ùa tới thành phố núi này, cả thành phố tốt xấu lẫn lộn, vừa náo nhiệt lại vừa tức giận, nhưng trong bầu không khí tức giận này còn trộn lẫn mùi chết chóc, sôi động mà lại nặng nề, méo mó. Một sự mâu thuẫn vô phương giải thích — bởi vì đây là năm… 1937.

Một cậu bé mặc quần áo được vá từ vải vụn rón rén đến gần Hắc Cẩu, thử nhặt một tàn thuốc bên chân hắn, sau đó lại lui một bước, đợi Hắc Cẩu phản ứng. Hắc Cẩu chỉ nhìn cậu bé một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, thầm chấp nhận cho hành vi của cậu, thế là cậu bé kia lại đến gần một lần nữa, ngồi xổm xuống nhặt tàn thuốc trên mặt đất.

Hắc Cẩu biết cậu bé này đang làm gì. Lượm những tàn thuốc đã hút của người khác, lấy sợi thuốc lá còn dư bên trong rồi lại dùng giấy thuốc bao lại, sau đó hạ giá bán.

Lúc cậu bé kia nhặt đến mẩu thuốc thứ tư, Hắc Cẩu duỗi chân ra giẫm lên tay cậu bé, hé miệng nói ra một đống từ không ai nghe hiểu được: “Sono tabako ikura desu ka?”()

Cậu bé kia sửng sốt một chút: “Gì.. anh nói cái gì?”

Hắc Cẩu nói: “Ikura?”

Nét mặt cậu bé trở nên hoảng hốt, thân thể nhỏ bé run rẩy: “Anh, anh, anh là người Nhật Bản?!”

Hắc Cẩu hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó hướng cậu bé kia nhả khói. Hơi khói đặc phả vào gương mặt cậu bé, cậu bé lập tức chảy nước mắt ho khan. Cậu dùng sức cố gắng rút tay ra khỏi bàn châm đang giẫm lên kia, cũng không lượm tàn thuốc nữa, ngã nhào về phía sau rồi chạy đi, vừa chạy vừa sợ hãi kêu lẩm bẩm: “Giặc Nhật tới.. giặc ngoại xâm tới..”

Hắc Cẩu cười haha. Hắn thích nhất là nhìn biểu tình hoảng sợ trên gương mặt người khác, điều này khiến hắn cảm thấy sung sướng, bởi vì đã lâu rồi hắn không có thứ cảm giác ấy. Hắn đã sớm mất đi linh hồn của bản thân.

Cậu bé nhặt thuốc rời đi rồi, Hắc Cẩu lại châm thuốc một lần nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa lớn phía đối diện.

Không bao lâu sau, cửa lớn mở ra, bên trong có hai người đàn ông trẻ tuổi đi tới, người đi phía trước áng chừng hai mươi tuổi, da trắng không râu, tướng mạo thanh tú anh tuấn, vóc người cao ráo thon gầy, mặc âu phục thẳng thớm, người đi phía sau chừng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác ngoài lớn, nhắm mắt theo đuôi cậu trai trẻ tuổi.

Hắc Cẩu vốn đang chờ người đi ra, cho nên hắn dập tàn thuốc, hai tay đút túi quần, cà lơ phất phơ băng qua đường, khi cách hai người đàn ông kia ba, bốn mét thì dừng lại.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục vừa nhìn thấy hắn, gương mặt tuấn tú liền đen như than: “Lại là cậu.”

Hắc Cẩu hướng đối phương cong môi cười đầy lưu manh: “Diệp nhị công tử, buổi trưa tốt lành, tôi thay Hoàng Tam gia gửi lời hỏi thăm đến anh.”

Cái vị Diệp nhị công tử này chính là con trai thứ hai của Diệp Hướng Dân, Diệp Vinh Thu. Năm nay hai mươi hai tuổi, là vị công tử nổi danh thanh cao ngạo mạn ở Trùng Khánh. Từng có một thương nhân Hồng Kông vãng lai Diệp gia nói qua, dáng cười của Diệp nhị công tử tựa tuyết Hồng Kông, được nhìn thấy một lần thôi là đã đủ vinh hạnh. Mà Hoàng Tam gia trong lời Hắc Cẩu, là một ông trùm ở địa giới Trùng Khánh —— đứng vị trí nhất nhì ở nơi này.

Lại nói tiếp, từ cuối đời nhà Thanh, Diệp gia đã thể hiện tài năng buôn bán gia thương trên cái đất Trùng Khánh, các con buôn vải làm ăn sinh sôi nảy nở đều phải nghe lệnh Diệp gia, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng mà vì Trung Hoa Dân Quốc đưa ra vài quyết định sai lầm, khiến đất nước từ từ xuống dốc, đặc biệt những năm gần đây thời cuộc càng ngày càng xấu, làm ăn cũng mỗi lúc một khó khăn, số cửa hàng của Diệp gia còn lại chỉ bằng một phần mười hai so với hai mươi năm trước, thu nhập miễn cưỡng duy trì được thể diện cho mấy người nhà họ. Mà Hoàng Tam gia lại trái ngược hẳn với Diệp gia, nghe nói ngày còn trẻ tuổi, ông từng làm lao động phổ thông cho Diệp gia, cho đến mười năm gần đây mới ra mặt, đồng thời nhanh chóng trở thành ông trùm của Trùng Khánh. Diệp Vinh Thu không vừa mắt ông trùm này, bởi anh cho rằng Hoàng Tam gia phát triển dựa vào quốc nạn. Càng loạn thì rượu và thuốc lá hay đánh bạc làm ăn lại càng tốt, có bao nhiêu người táng gia bại sản chỉ để đổi lấy một hơi thuốc phiện sung sướng, mà chính phủ thiếu biện pháp, không ra tay quản đám người này. Bởi vậy, Hoàng Tam gia dựa vào những thứ trên mà trở thành một nhân vật có thể hô phong hoán vũ.

Diệp Thu Vinh không vừa mắt hay coi trọng Hoàng Tam gia, nhưng hết lần này tới lần khác, Hoàng Tam gia lại rất vừa mắt với Diệp Vinh Thu này. Có lẽ là ngồi trên cao, ánh nhìn cũng khác hẳn, bao nhiêu mỹ nhân nhung nhớ yêu thương Hoàng Tam gia đều không muốn, lại cứ khăng khăng đi gặm cái xương cứng tên Diệp Vinh Thu.

Đúng vậy, ông ta để mắt tới Diệp Vinh Thu. Lần đầu tiên Hắc Cẩu nghe thấy cảm thấy rất mới mẻ: Đàn ông cũng có thể để mắt đàn ông sao? Tạc một lỗ trên tường cũng có thể tự xử, việc quái gì phải chọc vào cái mông thằng đàn ông khác?

Hắc Cẩu là một tay sai rất được Hoàng Tam gia sủng ái, hắn đứng ở đây cũng là bởi Hoàng Tam gia phái tới. Hoàng Tam gia dặn hắn phải coi chừng Diệp Vinh Thu, xem mỗi ngày anh ta làm gì, đến nơi nào, gặp những ai rồi báo lại cho ông. Nếu như Diệp Vinh Thu rất thân thiết với một người nào đó, mặc kệ là nam hay nữ, Hắc Cẩu đều có thể mượn danh nghĩa Tam gia mà dạy dỗ cho người kia một chút, để từ nay về sau, người kia không còn dám xuất hiện trước mặt Diệp Vinh Thu nữa.

Bây giờ Hoàng Tam gia ngồi trên vị trí lớn, mọi người ở Trùng Khánh muốn tiếp tục sống thì không thể đắc ý ông ta, mà Diệp gia cũng không ngoại lệ. Ông ta muốn Diệp Vinh Thu, bất kể là sống hay chết, vẹn nguyên hay phân mảnh, chỉ cần ngoắc một ngón tay liền có thể làm được. Nhưng ông ta không làm vậy, ông ta muốn từng chút từng chút một, đánh tan cái sự kiêu ngạo của Diệp Vinh Thu, đến khi anh ta cam tâm tình nguyện quỳ gối xuống bên chân cho mình độc chiếm.

Cho nên ông ta sai Hắc Cẩu đi làm nhiệm vụ này, bởi vì ông ta nghĩ Hắc Cẩu là người thích hợp nhất. Hắc Cẩu giống như tên của hắn, hắn là một con chó dữ, hơn nữa còn là loại chó ngao Tây Tạng, hắn ta hung ác độc địa, không có chuyện gì là không dám làm, lúc nào cũng thờ ơ với mọi sự. Hắn ta không có chấp niệm, cũng chưa từng gặp ai khiến hẳn nổi lên tâm tư này.

Nhìn ra được Diệp Vinh Thu đã có vẻ tức giận, nhưng anh ta vẫn rất khắc chế, con mắt hung ác trừng Hắc Cẩu, sau đó lên xe kéo ở bên đường,

Xe kéo khởi hành, Hắc Cẩu không nhanh không chậm theo sau. Diệp Vinh Thu ngồi trong xe nhìn thoáng qua thân ảnh lắc lư phía bên ngoài, dùng giọng Trùng Khánh mắng nhỏ: “Đồ tạp chủng.”

Xe kéo dừng lại trước cửa một quán trà, Diệp Vinh Thu xuống xe. Một cậu bé bán báo đứng ngoài cửa quán trà hét to: “Tin lớn! Tin lớn! Tình báo ở tiền tuyến chiến trường! Thượng Hải đã rơi vào tay giặc! Bộ đội kêu gọi nhập ngũ xuất chinh lương thực! Chi viện cho tiền tuyến!”

Diệp Vinh Thu cau mày: “Ngay cả Thượng Hải cũng rơi vào tay giặc?” Anh móc ra một đồng tiền, đưa cho đứa trẻ rồi nhận lấy báo, vào quán trà đi lên lầu. Hắc Cẩu không đi lên, ngồi xuống trước quán trà, lại đốt một điếu thuốc.

Hôm nay Diệp Vinh Thu hẹn gặp mặt một bạn học cũ ở quán trà. Người bạn này có tên là Phùng Chân, là một trong số những người hiếm hoi vừa mắt Diệp Vinh Thu. Gia cảnh nhà Phùng Chân bình thường, thế nhưng nhờ có tài văn chương, ở đại học từng làm hội trưởng câu lạc bộ thơ ca, Diệp Vinh Thu rất yêu thích thơ của cậu ta. Hai người hẹn hôm nay cùng ăn tối, Phùng Chân sẽ mang tập thơ mới nhất đến cho anh, thuận tiện tâm sự chuyện quốc gia đại sự gần đây.

Đến giờ hẹn Phùng Chân vẫn chưa có tới, vì vậy Diệp Vinh Thu lấy tờ báo mới mua dưới lầu ra nhìn.

Tin chiến sự chỉ chiếm một trang báo rất nhỏ, nếu có tin chiến thắng chắc hẳn sẽ là một trang dài, đáng tiếc là không có thắng trận —— từ lúc chiến tranh đến giờ đều liên tiếp thất bại, gần như không đánh thắng được một trận nào —— cho dù chỉ là một cuộc giao chiến nhỏ.

Diệp Vinh Thu thấy bực mình, tiện tay vứt báo qua một bên. Bạn học cũ không đến, anh không có việc gì để làm, liền bắt đầu nghĩ linh tinh.

Anh nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Hắc Cẩu.

Đó là một buổi tối cách đây hai tháng, anh và bạn bè vừa mới ăn lẩu xong, lúc đi xuống lầu dưới, phu xe của anh chặn lại, nói là anh đi chậm một chút, bởi vì bên ngoài có người gây náo.

Hai phút sau đó, động tĩnh bên ngoài bình thường trở lại, dưới sự bảo vệ của người hầu, anh đi ra khỏi quán trà, thấy một cảnh tượng hỗn độn khiến người khác phải kinh hãi. Có tổng cộng sáu người gây chuyện, trong đó có năm người nằm trên đất như đống thịt vụn, cả đất đều là máu, có người còn chảy máu từ đầu ra, khiến anh nghi ngờ những người này đều đã chết. Duy chỉ có một người đang đứng, người nọ tựa vào tường, một tay cầm cây gậy thép, tay kia cầm một điếu thuốc, thi thoảng lại hít vào một hơi, sau đó nhả ra hơi khói dài.

Người hầu cẩn cẩn trọng trọng hộ tống anh ra khỏi ngõ nhỏ, lúc đi qua trước mặt người kia, anh ghé mắt liếc nhìn, khi ấy mới phát hiện trên mặt người kia cũng đều là máu. Nhưng vẻ mặt người nọ rất bình thản, ánh mắt trống rỗng chết lặng, tựa như máu trên người không phải của hắn, đám người trên mặt đất cũng chẳng hề liên quan.

Trong lòng Diệp Vinh Thu không khỏi nảy sinh chán ghét, lúc đi ngang qua lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì đi đánh giặc Nhật đi.” Anh rất kiêu ngạo, tỏ vẻ không sợ sệt gì, nhưng hiển nhiên người hầu của anh rất kinh hãi, nghe thấy cậu chủ nói vậy, liền nhanh chân chắn phía trước mặt che chở cho cậu chủ nhà mình, sợ Hắc Cẩu lại lên cơn. Thế nhưng Hắc Cẩu không gây khó dễ cho họ, tựa như không nghe thấy mấy lời kia, vẫn lặng lẽ hút thuốc.

Lúc đi ra khỏi con hẻm, Diệp Vinh Thu lại khinh thường bổ sung một câu: “Rác rưởi.” Còn lâu anh mới thừa nhận, thật ra trong lòng cũng rất sợ.

Sau này Diệp Vinh Thu mới biết, người đàn ông đêm đó là Hắc Cẩu, đồng thời qua lời người hầu kể được biết, đêm đó Hắc Cẩu một chấp năm, mà hắn lại là người duy nhất đứng lên được.

Trong lòng Diệp Vinh Thu đầy chán ghét với đám lưu manh côn đồ suốt ngày đánh nhau làm loạn, anh thầm nghĩ, những người này sống không bằng chết, nên để cho bọn họ ra chiến trường đi đầu chắn đạn Nhật. Diệp nhị thiếu gia cũng rất ghét người Nhật Bản, bởi vì bọn họ gây rối bầu không khí thanh tĩnh của anh. Nhưng nếu bảo Diệp nhị thiếu gia ra trận đánh đuổi giặc, anh cũng không có muốn. Bởi vì anh tự cho bản thân là một người siêu phàm, mạng của anh rất quý giá, những chuyện gây tổn thương đến sinh mạng, hẳn là nên giao cho những kẻ hạ nhân như kia làm —— chẳng hạn như Hắc Cẩu, chẳng hạn như Hoàng Tam gia, chẳng hạn như những người luôn ầm ầm ĩ ĩ giữa đường cái, khiến con người ta nảy sinh chán ghét.

Nghĩ tới đây, Diệp Vinh Thu nhịn không được mà cầm tờ báo lên nhìn một chút. Thượng Hải thất thủ. Hai chữ ‘thất thủ’ này khiến trong lòng anh sinh ra chút buồn phiền.

Diệp Vinh Thu ngồi trên quán trà đợi nửa giờ, Phùng Chân vẫn còn chưa tới. Theo lý thuyết, Phùng Chân là một rất thuận phép tắc, hẳn sẽ không đến trễ như vậy. Anh nhớ tới Hắc Cẩu ngồi chầu chực ở dưới lầu, đột nhiên nảy lên dự cảm xấu, vì vậy nhanh chóng đi xuống dưới.

Ngoài cửa quán trà có tiếng ồn ào, mọi người vây lại thành vòng tròn, chẳng biết vây xem cái gì. Diệp Vinh Thu đẩy đoàn người đi vào, thấy rõ tình hình bên trong, nhất thời kinh ngạc.

Phùng Chân ngã xuống mặt đất, trên mặt xanh xanh tím tím một mảng, khóe miệng còn tụ máu. Mắt kính của cậu ta rơi một bên, một bên gọng bị gãy, một bên mắt kính vỡ thành hình mạng nhện. Hắc Cẩu cưỡi trên người cậu ta, cười hì hì đưa điếu thuốc đến bên miệng Phùng Chân: “Tới đi, hít một hơi ấy, mong chú thích.”

Diệp Vinh Thu giận run người: “Mi! Dừng tay!”

Hắc Cẩu quay đầu lại, thấy Diệp Vinh Thu liền nở nụ cười, chỉ vào Diệp Vinh Thu rồi dương dương tự đắc với Phùng Chân, “Này, Tam gia coi trọng cái mông của anh ta, nhờ tôi đến trông nom cái mông ấy, không cho phép người khác chạm vào. Chú em hiểu không? Hiểu rồi thì sau này cách xa anh ta ra một chút.”

Nhất thời, ánh mắt quần chúng đến xem đều dừng trên người Diệp Vinh Thu, ngay cả Phùng Chân cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu chỉ cảm thấy như bị ăn một cái tát trước mọi người, trời đất quay cuồng, mặt rát đau. Trong nháy mắt nổi lên ý niệm muốn bóp chết cái tên Hắc Cẩu kia, nhưng mà anh là một người có tu dưỡng đọc sách, sẽ không làm loại chuyện như này.

Diệp Vinh Thu giận tím mặt: “Câm miệng đi! Đồ tạp chủng, quay lại nói cho Hoàng Tam, bảo ông ta cút khỏi trái đất đi! Diệp nhị tôi không đội trời chung với ông ta!”

-x-

() Sinh Sinh không dịch câu nói = tiếng Nhật của Hắc Cẩu, nhưng nếu bạn nào muốn biết nghĩa thì câu đấy có nghĩa là “Chỗ thuốc lá đó bán bao nhiêu tiền?” (そのたばこいくらですか。)Ikura (いくら)= bao nhiêu tiền?

M: “Gia” trong Hoàng Tam gia nghĩa là ông/lão/ngài.. bởi vì bối cảnh và cách gọi Tam gia mà mình giữ nguyên /