Sau 1 hồi nói muốn gãy cả lữơi, Băng vẫn là không chịu giải thích gì cho hắn cả. Rốt cuộc hắn đành phải lảng sang chuyện khác.

- Vậy ít nhất cũng phải cho tôi biết lí do vì sao cô và tôi lại cùng nằm chung giừơng, còn cô sao lại khoả thân như vậy?_ hắn cũng không nghĩ là Băng lại đi quyến rũ mình đâu. Nếu muốn thì lần trứơc cô đã làm rồi.

- Điều này tôi phải hỏi anh mới đúng_ cuối cùng Băng cũng chịu quay lưng, mặt đối mặt với Hạo.

- Là sao cơ?_ Hạo không hiểu, ngây ngốc hỏi ngựơc lại.

- Chẳng lẽ anh đã quên hết những chuyện xảy ra tối hôm qua rồi sao?_ Tuy hỏi nhưng giọng điệu giống như là khẳng định.

- Rốt cuộc thì tối qua tôi đã làm cái gì vậy? Không phải là chỉ uống say thôi hay sao?_ Hạo nhíu mày, hắn chỉ nhớ loáng thoáng là có ngừơi đưa hắn về nhà. Còn những chuyện sau đó thì...

Băng trầm mặc, không lên tiếng. Hạo cũng im lặng cố gắng nhớ lại.

- Tối qua anh đến phòng tôi, ôm tôi còn gọi tôi là mẹ_ Băng từ tốn kể lại.

Hạo xúc động muốn vỗ vào mặt mình mấy phát. Hắn cư nhiên lại làm ra những việc như vậy sao? Đây là lần thứ 2 hắn nhận nhầm Băng với mẹ hắn rồi.

- Thế sao chúng ta lại nằm chung giừơng chứ? Chẳng lẽ cô không thể cữơng lại đựơc vẻ đẹp của tôi nên thừa cơ đè tôi xuống giừơng à_ Vừa hỏi Hạo vừa xen vào 1 câu đùa giỡn.

- Anh mới là ngừơi đè tôi xuống đấy_ Băng đẩy đẩy gọng kính thản nhiên đáp.

- ....._ "Không thốt nên lời" (0.0)

Căn phòng lại 1 lần nữa rơi vào im lặng. Lúc này hắn quả thật muốn đập đầu vô từơng lắm rồi.

- Cô... Cô không nói đùa chứ_ Hạo không đựơc tự nhiên lắm, vuốt vuốt chóp mũi hỏi.

- Không phải, hình như tôi nói lộn..._ Khoé miệng Băng khẽ nhếch.

Hạo nhìn cô với ánh mắt mong đợi. Chớp chớp... Lại chớp chớp... Mong đợi câu nói tiếp theo của cô. Mà đối với Băng, nhìn Hạo chẳng khác 1 con chó con là mấy. Chỉ thiếu 1 cái đuôi ở đằng sau nữa mà thôi.

(Du thông cảm dùm anh Hạo =_=)

Thế nhưng... Câu nói kế tiếp này như 1 quả bom nổ bên tai hắn. 1 chút liền đập tan cái hi vọng mỏng manh này.

- Mà là... Tôi bị anh đè thì mới đúng_ Câu này vừa nói ra làm cho ngừơi có cảm giác Hạo giống như là cữơng ép gái nhà lành. Nghĩa của nó còn thâm sâu hơn câu trứơc nhiều.

Vừa nghe xong câu này, hắn biết hắn đã bị chơi xỏ rồi.

- Thế sao lúc tôi tỉnh lại thấy cô không 1 mảnh vải nằm đó?_ Kiềm chế cơn nóng chỉ chực bộc phát lại, hẳn hỏi

- Lúc anh ôm tôi, tôi vừa mới tắm xong, trên ngừơi chỉ quấn chiếc khăn tắm_ Băng thành thành thực thực trả lời, không chút dấu diếm.

- sáng ra tôi thấy cô khoả thân mà, khăn tắm đâu chứ?_ Hạo thắc mắc

- Chắc là lăn lộn dữ quá nên rớt lúc nào không hay

Mà Cái cụm từ "Lăn lộn" này lại đựơc Hạo đưa đến 1 hàm nghĩa khác. Hắn nhìn cô với ánh mắt đen tối.

(Lăn lộn để xxoo ấy -_-)

- Suy bụng ta ra bụng ngừơi_ Băng phán 1 câu liền đâm trúng tim đen của Hạo. Hắn bĩu môi nhưng không đáp lời. Từ "Lăn lộn" không phải đựơc dùng trong chuyện giừơng chiếu sao?

Nói xong những gì cần nói Băng dứt khoát xoay ngừơi, lại bắt đầu chăm chú vào lap top. Ngón Tay lại hoạt động không ngừng nghỉ.

....

Tối hôm đó cách xử xự của Bảo khác hẳn ngày thừơng. Băng còn tửơng nó uống nhầm thuốc không chừng.Không hề đặt bẫy, cũng chẳng có thuốc xổ hay thuốc ngủ. Cách xưng hô cũng lễ phép hơn hẳn, xưng Em gọi Chị đàng hoàng. Ngay cả mẹ nó còn tửơng mình đang nằm mơ.

...

Ngoại trừ buổi sáng ra, còn từ trưa đến chiều Hạo liền lặn mất tăm. Băng cũng không biết rằng do ba Hạo đi công tác nên lựơng công việc trong tay hắn lại tăng gấp đôi. Cô còn tửơng hắn lông bông tụ tập đi chơi rồi. Cũng phải thôi, nhìn hình tựơng của Hạo rất giống mấy vị công tử ăn chơi trác táng.

....

Làm xong việc Băng không về ngay mà đến thăm dì Hoa. Tình trạng của dì không có gì khá hơn cả. Đến 9giờ, do bị bảo vệ đuổi đi nên Băng mới chịu tàn tàn đi về nhà Hạo.

Cô đang đi bên lề thì bỗng nhiên 1 chiếc Farreri đỏ chói tấp vào sát lề đừơng. Từ trên xe 1 chàng trai có mái tóc đỏ rực bứơc xuống. Mấy cô gái đứng gần đó vừa thấy khuôn mặt điển trai của cậu trầm trồ không ngớt.

Cậu hình như không quan tâm lắm đến bọn họ. Đôi mắt nâu lại dõi theo bóng lưng của 1 cô gái có mái tóc bù xù. Đúng là cô rồi! Ra là cậu không có nhìn nhầm a.

- Băng Băng, đợi tôi với_ Lâm Thiên Hàn hưng phấn đuổi theo cô. Hình tựơng lãng tử xinh đẹp liền theo đó mà bay mất.

Băng cũng không có đứng lại, chân vẫn không nhanh không không chậm bứơc đi. Mãi đến khi bị Hàn chặn lại cô mới dừng chân, nhưng là chỉ trong giây lát cô lại vòng qua ngừơi cậu đi tiếp.

Hàn vẫn không nản chí, chạy đến vỗ vai cô.

- Này, cô có muốn đi ăn không?_ Hàn hấp tấp hỏi như sợ cô sẽ chạy mất.

Băng không trả lời, bứơc chân cũng chẳng hề chậm lại. Mặt vẫn như trứơc, lạnh lùng, không có lấy 1 tia cảm xúc.

- Miễn phí đấy, đi không?_ Hàn vẫn chưa bỏ cuộc, làm bộ mặt lấy lòng, hỏi.

Lúc này, Hàn đã thành công làm Băng dừng chân.

(Vì nghe đựơc 2 chữ "miễn phí" ấy =.=)

2 ngừơi leo lên con xe của Hàn. Lát sau họ dừng chân ở 1 quán ăn gia đình khá nổi tiếng ở đây. Món ăn không quá mắc, phục vụ lại tận tình, đặc biệt là tay nghề đầu bếp khỏi phải chê vào đâu đựơc.

- Cho tôi 2 dĩa gà nứơng, 2 cúc quay, 3 mực xào nấm, 2 tôm nhảy, 2 gà hấp đậu và 2 phấn cơm_ Sau khi nghe Hàn bảo mình tùy ý gọi món thì Băng liền không khách khí phun ra 1 tràng.

Thiên Hàn há hốc mồm nhìn Băng. Đúng là cậu bảo cô tự nhiên nhưng mà... Cái này có phải là quá tự nhiên rồi không? Trứơc đây, cho dù đi chung với cậu có đi chung với cô gái nào thì họ cũng chỉ gọi 1 hoặc 2 món là cùng. Còn Băng thì... Đúng là khác ngừơi nha. Bất quá... Cậu lại thích.

- Gọi nhiều như vậy, không sợ ăn không nổi à_ Hàn chống cằm nhìn Băng đang điềm tĩnh gấp đồ ăn.

- Nổi_ Băng khẳng định phun ra đúng 1 chữ rồi tiếp tục ăn.

Hàn còn thắc mắc không biết cái bụng nhỏ của cô chứa đựơc bao nhiêu đây.

10 phút sau, Hàn cãm thấy bản thân quá sai lầm khi không tin tửơng cô. Băng mà nói đựơc thì cô ẩy nhất định là đựơc a. Bằng chứng là cái đống chén dĩa trống trơn trứơc mặt cậu đây nè.

- Cái này, có ăn không?_ Băng vươn tay chỉ vào dĩa thức ăn đặt sát tay Hàn, hỏi.

- À. Không_ Hàn nhanh tay đẩy dĩa qua cho Băng. Cậu quả thật muốn bái cô làm sư phụ luôn rồi. Tuy nhìn cách ăn của cô rất từ tốn, nhẹ nhàng. Nhưng tốc độ quả thật rất đều a, giống như căn giờ mà gắp vậy. Nhìn cứ như tiểu thư nhà nào đó đi ăn vậy.

Thế nhưng tốc độ không chỉ đều mà còn rất nhanh. Nhanh đến nỗi làm cậu hoa cả mắt.

- Rốt cuộc là bụng cô làm bằng cái thứ gì vậy chứ_ Hàn lắc đầu, cảm thán mấy tiếng.

Sau đó, Hàn lái xe chở Băng về tận nhà. Lẽ ra cô không có muốn lên nhưng mà Hàn đã biết điểm yếu trí mạng của cô. Cậu bảo trong xe có sôlôla trắng từ Mĩ đem về nên cô muốn lấy ăn thử. Ai dè, vừa vào xe Hàn liền đóng sầm cửa lại, khoá trái cửa.

- Này, tại sao cô lại ở căn nhà này_ Hàn nhíu mày, hơi khó chịu hỏi khi Băng nói cô ở đây. Hàn trứơc đó từng là bạn thân của Hạo nên đương nhiên biết đây là nhà hắn. Thế tại sao Băng lại có mặt ở đây chứ.

- Chỗ ở tạm thời_ Băng nhún vai, tùy ý trả lời rồi cũng quay lưng định đi vào nhà.

- Qua nhà anh ở đi_ Hàn vội vã nắm tay Băng lại, nói.

- Tại sao?

- Em nghĩ đây là nơi nào, ở đây, không hề đơn giản như em nghĩ đâu, Băng_ Hàn nhìn thẳng vào mắt Băng nói. Vì ngăn cách bởi chiếc kính nên cậu không thấy đựơc mắt Băng xẹt qua 1 tia sáng lạnh.

- Trứơc khi đến đây tôi đã nghĩ đến hậu quả rồi, cho nên... Anh vẫn là không nên chỏ mỏ vào chuyện của tôi. Đi trứơc đây_ Nói xong Băng khoát tay rời đi. Không ai rõ cô đang nghĩ gì, chỉ thấy đựơc vài sợi tóc bay bay trong gió. Bên cạnh đó còn mang theo từng đợt không khí lạnh.

Hàn đứng đó nhìn theo bóng lưng cô. Cậu có cảm giác hình như cô đang tức giận. Cảm giác như rất nhiều chuyện tuy cậu chưa nói nhưng cô đã biết hết rồi. Băng đã biết đựơc bí mật gì chăng?

Mà cả 2 ngừơi đều không biết những hình ảnh này đều đựơc thu vào 1 đôi mắt màu xanh dương gần đó. Nắm tay ngừơi đó siết chặt, giống như đang giận dữ.