Diệp Kinh Mộng hai mắt nhắm lại, nhận mệnh.

Một giọt nước mắt chảy ra, lăn dài trên má.

Nàng đứng quay lưng về phía Diệp Phàm, có thể nghe được từng bước đi hữu lực của hắn đang tiến sát lại gần người mình.

Thế rồi, nàng cảm nhận được bàn tay to nóng của nam nhân chạm vào da thịt.

Cả cơ thể căng cứng, Diệp Kinh Mộng thậm chí quên việc hô hấp.

"Ân, không tệ, làn da đã trở về trạng thái bình thường, độ co dãn, độ ấm,... đều ổn. Ảnh hưởng của quá trình khôi lỗi hóa lên ngươi đã hoàn toàn bị lại bỏ"

Diệp Phàm vừa chạm vào da nàng vừa nói.

Diệp Kinh Mộng không hồi đáp, hai mắt vẫn nhắm chặt, chờ đợi hắn cởi đi nốt lớp vải vóc cuối cùng trên cơ thể mình.

Chỉ là hồi lâu, nàng cũng không thấy nam nhân tiếp tục động, thậm chí cũng không thấy tay của hắn chạm vào người mình.

Hơi hé đôi mắt, Diệp Kinh Mộng nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng trước mặt nàng, hai tay khoanh trước ngực mà cười xấu xa:

"Không nhắm mắt nữa rồi?"

"Ngươi...?"

Diệp Kinh Mộng đầu óc không kịp xử lý tình huống trước mặt, muốn biểu đạt thành câu hỏi, thế nhưng nhất thời lại không tìm được từ ngữ.

Xoắn suýt một hồi, nàng cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi... không phải ngươi muốn... cái kia?"

"Cái kia?" - Diệp Phàm ý cười càng nùng - "Ngươi là muốn nói cái gì?"

"Thì là..."

Diệp Kinh Mộng còn định làm ra giải thích, thế nhưng nhìn thấy trên mặt nam nhân ý cười thế kia, làm sao còn không biết hắn đang khó xử nàng.

"Hỗn đản, ngươi biết rõ còn hỏi"

Nàng thờ phì phì, cực kỳ bất mãn, nhất thời quên mất tình trạng của mình.

"Nga, thế sao ta lại không biết ta biết rõ cái gì?" - Diệp Phàm không buông tha, truy vấn.

"Diệp Phàm!!!"

Diệp Kinh Mộng khí không nhẹ, cũng quên luôn cái gì là chủ nhân cùng thị nữ, hô to tên hắn.

Diệp Phàm trêu nàng đến điểm liền thôi, cúi xuống nhặt váy lên:

"Mặc vào đi"

Diệp Kinh Mộng sững sờ, quên mất phản ứng lại.

Diệp Phàm thấy nàng như vậy, bất đắc dĩ nhún vai:

"Từ đầu đến cuối là ngươi tự suy luận lung tung, ta cũng không có nói sẽ trừng phạt ngươi, càng không có ý định chiếm hữu cơ thể của ngươi..."

Nữ nhân lúc này mới hoàn hồn lại, nhược nhược cầm lấy váy từ trên tay hắn, u oán nói:

"Còn không phải do ngươi lúc đó thật hung, lại còn nói cái gì mà thiên kinh địa nghĩa..."

Nàng không ngốc, nháy mắt liền nghĩ tới câu nói vừa rồi của Diệp Phàm, đoán được hắn vừa rồi chỉ đơn thuần muốn kiểm tra tốc độ khôi phục của thân thể nàng, cùng dục vọng không có quan hệ.

Hóa ra, từ nãy đến giờ, là nàng nháo ra cái ô long a!

Thế nhưng nhất thời nghĩ lại, mình đã nhắm mắt nhận mệnh, nhậm quân ngắt hái, vậy mà hắn từ đầu đến cuối cùng không có một tia động dung, cũng không có động tác dư thừa.

Chả nhẽ cơ thể nàng sau khi bị khôi lỗi hóa, đã mất đi mị lực?

Diệp Kinh Mộng không cầm lòng sờ sờ bộ ngực quy mô của mình, cúi xuống nhìn nhìn.

Diệp Phàm nhìn hành động của nàng liền đoán nhất thanh nhị sở ý nghĩ của tiểu mỹ nữ. Hắn vừa buồn cười vừa vô ngữ, "an ủi" nàng:

"Ngươi dáng người thật hảo, không cần kiểm tra. Chỉ là ta không có thói quen cưỡng bức nữ nhân, chờ đợi đến một ngày ngươi tự động leo lên giường ta, đảm bảo ta sẽ không chối từ"

Một phần mười giây yên lặng trôi qua.

"Diệp Phàm, ngươi cái người xấu, hỗn đản..."

Diệp Kinh Mộng mặt đỏ bừng, giơ tiểu nắm tay hướng phía lồng ngực của Diệp Phàm mà đánh.

Phía trước nàng là nhận mệnh, có ngàn vạn cái không cam lòng cũng không thể phản kháng, đầu óc trống rỗng, đến nghĩ còn không nghĩ thông được, làm sao có thể có cái cảm giác gọi là xấu hổ.

Bây giờ lại khác, biết được Diệp Phàm chỉ là trêu chọc mình, sẽ không thực sự động tay động chân.. Diệp Kinh Mộng liền có thể thở phào nhẹ nhõm, liền bắt đầu chú ý đến lời trêu chọc của hắn.

Nàng tuổi còn rất trẻ đã liền chết, rồi bị người bắt làm khôi lỗi, vẫn một cái hoàng hoa khuê nữ đâu.

Nghe được Diệp Phàm nói chuyện như vậy, không xấu hổ mới là lạ.

Thế nên nàng mới lao tới người hắn mà đánh, đương nhiên không thực sự động chân tay, mà chỉ để khỏi xấu hổ.

Chả qua, bất chi bất giác chi gian, nàng có nước mắt chảy ra, vì sao lại thế chính nàng cũng không rõ.

...

Diệp Phàm tùy ý để cho mỹ nữ dùng tiểu nắm tay đấm như bật bông trên người mình, cũng không ngăn cản.

Hắn nhìn ra được, chỉ sợ nàng lúc này đánh hắn không chỉ có che đậy đi xấu hổ, cũng là nhân cơ hội phát tiết những gì nghẹn trong đầu nàng đi.

Nhớ lại cảnh thiếu nữ quật cường xin hắn một cái tên, chắc hẳn nàng có quá khứ không muốn nhắc tới.

Bất quá nàng không nói ra, hắn cũng sẽ không hỏi.

Hai người - ngoại trừ do hắn ra tay khởi tử hồi sinh cho nàng, thành lập nên một mối quan hệ chủ nhân cùng thị nữ trói buộc, cũng chưa hề quen thuộc, hắn liền không nhiều chuyện...

Chính lúc này, bất chợt Diệp Phàm cả người cứng đọng lại, vẻ mặt nhàn nhã thường trực trên mặt cũng biến đâu không thấy.

Diệp Kinh Mộng còn tưởng lại khóc một hồi, chợt nhận ra Diệp Phàm khác thường, vội vã lau đi nước mắt, cẩn thận mà nhìn hắn.

Ánh mắt hai người đúng lúc chạm vào nhau, Diệp Kinh Mộng hoảng hốt, nàng nhìn thấy được từ trong mắt Diệp Phàm sát ý nùng liệt, đôi mắt hắn phảng phất như rừng thây biển máu.

Khí chất trên người Diệp Phàm cũng không còn vẻ đạm mạc, vân nhàn dã hạc nữa, mà chân chân thật thật một cái sát thần, bốn phía sát khí vờn quanh, không rét mà run.

"Mặc váy vào đi." - Diệp Phàm nhàn nhạt công đạo với nàng một câu, trong lời nói có một tia thúc dục mà Diệp Kinh Mộng nhạy bén phát hiện ra.

Đây là có chuyện gì?

Nàng tưởng phá đầu cũng không rõ nguyên do, tại sao Diệp Phàm đột nhiên thái độ cùng cảm xúc lại chuyển biến 180 độ như vậy.

Chỉ là nàng thực thông minh, không hỏi thêm gì, nhanh nhẹn mặc xong váy áo.

"Ôm lấy ta!"

Diệp Phàm bá đạo kéo nàng vào trong ngực mình, sau đó ra lệnh, cũng không đợi nàng đồng ý hay phản đối.

Diệp Kinh Mộng nhu thuận làm theo, nàng biết hắn lúc này khả năng đã trên bờ bạo nộ.

...

Trị trấn Hàn Giang, bệnh viện số một, phòng VIP số ba.

"Vô Song tỷ tỷ, ta đã nói cho Hàn Nguyệt tỷ tỷ cùng đại ca ca biết, hai người sẽ lập tức trở về"

Đông Hoàng Phi Phi hé ra một chút cửa sổ cho không khí tươi mát từ bên ngoài lùa vào trong phòng, hướng với người trên giường bệnh nói.

Người đang nằm trên giường bệnh không ai khác, chính là Cung Vô Song.

Chỉ thấy lúc này nàng cả người tái nhợt, mặt vô huyết sắc, da dẻ cũng không có vẻ căng mịn cùng đẹp đẽ, đương nhiên hết thảy thế này cũng không che lấp nổi đi nhan sắc bế nguyệt tu hoa của nàng.

Đông Hoàng Phi Phi tiến tới bên cạnh giường, nắm lấy tay Cung Vô Song, độ nhập linh khí vào người nàng.

Linh khí vừa tiến vào, Cung Vô Song sắc mặt mới khá lên một chút, thế nhưng hiệu quả không đáng kể, có thể nói là không khác Tinh Vệ lấp biển.

"Phi Phi... ngươi... cần gì..." - nàng thanh âm phát ra đứt quãng, hiển nhiên là hậu quả do bệnh tật đem lại.

"Vô Song tỷ tỷ, ngươi không cần nói nữa, chỉ cần để đại ca ca về tới đây, khẳng định hắn liền có thể chữa khỏi cho ngươi"

Đông Hoàng Phi Phi thần sắc kiên định, linh khí trong người không keo kiệt mà truyền sang cho Cung Vô Song.

Nàng thực tự trách.

Trước khi Diệp Phàm dời đi cùng Cung Hàn Nguyệt, có công đạo cho nàng chú ý tới an toàn của Cung Vô Song, hắn sợ vài ngày này hắn đi sẽ có người gây bất lợi.

Lấy tu vi của Đông Hoàng Phi Phi, trên Địa Cầu hiện tại, trừ khi có ngoại lai giả xâm nhập, còn lại nàng liền không có e ngại, an toàn của Cung Vô Song cũng được bảo đảm.

Ai biết rằng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Sáng hôm nay, đột nhiên Cung Vô Song đang ngồi xem sổ sách trong phòng làm việc của mình, đột nhiên ngất xỉu.

Cùng lúc đó, bằng mắt thường có thể thấy được, cơ thể của nàng đang nhanh chóng già cỗi, khí huyết thần bí mà khô cạn đi.

Đông Hoàng Phi Phi vốn theo lời dặn của Diệp Phàm, vẫn luôn ở phụ cận, nghiễm nhiên trở thành người đầu tiên phát hiện.

Nàng tuy tu vi đệ nhất Địa Cầu, nhưng luyện đan không biết, ý dược không thông, nhìn thấy Cung Vô Song ngất xỉu, nhất thời không tìm được nguyên do.

Đông Hoàng Phi Phi đã dùng thần thức kiểm tra qua, thế nhưng không tra xét ra được điều gì.

Vội vã, nàng liền một bên gọi xe cấp cứu, một bên dùng linh khí độ nhập vào cơ thể của Cung Vô Song, phát hiện linh khí có chút hiệu quả, vì vậy không ngừng độ nhập.

Tiến vào bệnh viện, sau một đợt kiểm tra toàn diện, phiếu khám bệnh được bác sĩ đưa ra, kết quả là Cung Vô Song mắc phải một căn bệnh lạ về đường máu.

Đây là lần đầu tiên bệnh viện chứng kiến một ca bệnh thế này, do vậy các bác sĩ trong chốc lát không có biện pháp giải quyết, cần phải ngồi bàn luận thêm với nhau.

Cung Vô Song tại thời gian này liền được đưa tới phòng VIP số ba để đợi tin tức.

Đông Hoàng Phi Phi vốn định nói cho bọn họ có lẽ linh khí có trợ giúp, thế nhưng bị Cung Vô Song ngăn lại.

Đảo cũng không phải Cung Vô Song không muốn bệnh tình của mình tốt lên, chỉ là linh khí cùng tu sĩ việc này rất huyền bí, khó giải thích một hai câu mà rõ ràng, đặc biệt là khi Đông Hoàng Phi Phi vẫn chỉ là một cái tiểu thiếu nữ.

Nếu không phải nàng tận tai nghe được Diệp Phàm cùng Mạc lão - Mạc Thần Y đề cập tới, lại tận mắt chứng kiến Diệp Phàm ra tay, nàng cũng sẽ không tin, trong một cái xã hội công nghệ hiện đại ngày nay, vẫn còn những sự vật kỳ ảo, huyền huyễn như vậy song song tồn tại.

Nàng cũng không truy hỏi Đông Hoàng Phi Phi tại sao cũng nắm giữ linh khí, chỉ là không cho phép nói ra.

Rơi vào đường cùng, Đông Hoàng Phi Phi khăng khăng đòi gọi điện cho Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt.

Tuy nàng không biết mấy người gọi là "bác sĩ" kia có bao nhiêu lợi hại, bất quá nàng rõ ràng một điều.

Nếu đã dùng linh khí để chữa trị vậy mà Cung Vô Song mới chỉ có một chút - ít đến không đáng kể, dấu hiệu khởi sắc, vậy có thể khẳng định bệnh này không phải bệnh thông thường, mà đã có dính dáng đến sự tồn tại của tu sĩ.

Mấy người kia bất quá là người thường, không phải Đông Hoàng Phi Phi khinh bỉ họ, mà bệnh này không phải họ ngồi chụm đầu với nhau suy nghĩ là có thể chữa khỏi.

Nàng còn biết bất kể chủ nhân đại ca ca, hay Hàn Nguyệt tỷ tỷ, bản lĩnh điều siêu viễn nàng, cho nên nói nếu phải tìm ai chữa bệnh, bọn họ mới là lựa chọn chính xác.

Cung Vô Song một thoáng chần chừ, cũng liền đáp ứng rồi.

Không bàn đến Diệp Phàm có khả năng chữa bệnh cho nàng không, nếu đã muốn chuyện tình cảm thuận theo tự nhiên, hắn là trượng phu của nàng, nàng sẽ không giấu hắn.

...

Phanh!

Cửa phòng bị một luồng lực lượng mạnh bạo đá văng, tạo ra tiếng động thật to.

Diệp Phàm nhanh chóng tiến vào trong phòng, đưa mắt quét qua liền thấy nhị nữ.

Đông Hoàng Phi Phi thấy hắn xuất hiện, lùi sang một bên, không cấm hô:

"Chủ... Đại ca ca!"

Diệp Phàm khẽ gật đầu với nàng, tiến tới trước người Cung Vô Song.

Vừa nhìn thấy trạng thái của nàng, hắn không nhịn được cau mày.

"Rất xấu sao?"

Cung Vô Song bỗng nhiên không đâu hỏi một câu.

Nàng đoán mình lúc này trông hẳn rất xấu xí, da dẻ nhăn nheo, còn có chút già nua.

Diệp Phàm không nói, tỉ mỉ xem xét bệnh trạng của nàng.

Hắn tỏa ra thần thức bao phủ lấy nàng, thâm nhập sâu vào trong từ tế bào cơ thể để tra xét.

"Phi Phi, đi lấy một cốc nước tinh khiết lại đây"

Hơn năm phút sau, hắn mới đứng thẳng người trở lại, nói với Đông Hoàng Phi Phi.

Đông Hoàng Phi Phi gật cái đầu nhỏ, nhoáng cái biến mất.

Cùng lúc, Diệp Phàm lật tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy cây kim châm, miệng hỏi chuyện:

"Đã xảy ra cái gì?"

(Chương xong)