Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 133: Nhất chiêu diệt nhị Đại Tông Sư

"Tiểu ca ca, nói vậy, «Dấu ấn của Chúa» hiện đang ở trong tay ngươi?"

Cửu Tọa một ngụm lưu loát tiếng Lạc Việt, căn bản không tìm ra được lỗi sai.

Bất quá ngẫm lại, cũng thấy bình thường.

Đối phương tốt xấu cũng là một cái có thể so sánh với Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ người tu tiên tồn tại, muốn học một chút ngoại ngữ, còn không phải là chuyện một bữa ăn sáng?

"Trong tay ta thì thế nào, không trong tay ta thì như thế nào?"

Diệp Phàm nhàn nhạt hỏi ngược lại, thái độ rõ ràng không để đối phương ba người vào mắt.

"Dám dùng thái độ bất kính nói chuyện với đại nhân, tìm chết!"

Cửu Tọa còn chưa biểu lộ bất kỳ phản ứng nào, phía sau nàng một cái nam tử khoác tử sắc trường bào đã gầm nhẹ, bước ra một bước.

Oanh!!!

Một cỗ khí tràng cường đại bùng nổ; Diệp Vân Phi phía trước được Diệp Phàm trị khỏi thương thế đang đứng một bên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ.

Phốc!!!

Máu tươi từ trong miệng nàng một lần nữa phun trào ra, cả thân thể như diều đứt giây ngã xuống; lần này so với phía trước có vẻ như càng thêm trầm trọng.

Diệp Phàm cũng là giật mình, mặc dù hai bên chú định là địch nhân, khả năng cuối cùng vẫn sẽ động chân tay, chính là còn đang hảo hảo nói chuyện đâu, nữ tử cầm đầu cũng chưa có vẻ muốn ra tay, ai nghĩ tới thủ hạ của nàng lại cả gan đột ngột đối với Diệp Vân Phi hạ độc chiêu!

Giật mình qua đi, Diệp Phàm ánh mắt bị sát khí phủ kín, thân thể nháy mắt hóa thành tàn ảnh, tiêu tán.

Tại thời điểm Diệp Vân Phi thân thể chuẩn bị tiếp đất, hai cánh tay hữu lực của Diệp Phàm thình lình vươn ra, thành công kéo lại nàng vào trong lòng hắn.

Lúc này, Diệp Vân Phi đã hoàn toàn bị khí thế của đối phương chấn ngất đi, trên người quần áo hỗn loạn bất kham, máu me loang lổ.

"Ngươi tìm chết!"

Oanh!!!

Diệp Phàm gầm lên, thị huyết sát ý bắn ra tứ phía, ánh mắt quét qua đối phương ba người.

Cửu Tọa hô nhẹ một tiếng, lùi xuống nửa bước, ánh mắt chuyển từ tò mò cùng hứng thú sang tràn ngập kiêng kị.

Đối phương sát ý quá khủng bố, khiến nàng trái tim không khống chế được phát run.

Phát giết chết bao nhiêu ngàn vạn sinh linh mới có thể tích lũy sát ý khủng bố như vậy?

Đáng nói là, đối phương mới chỉ lộ ra sát ý thôi, đã khiến cho nàng tứ chi như lâm vào bùn lầy, cử động chi gian trở nên khó khăn, thiếu nhạy bén, chiến lực sụt xuống ít nhất một thành.

Diệp Phàm không phản ứng nàng, hắn cấp tốc thúc dục kinh mạch, luyện hóa tiên khí thành tiên lực, đưa vào trong cơ thể Diệp Vân Phi, tạm thời ôn dưỡng lục phủ ngũ tạng đã bị chấn nát.

Trách không được, nam tử kia so sánh với Dania mạnh hơn không phải chỉ một chút, đối với khí thế vận dụng cũng điêu luyện hơn.

"Cuồng vọng!"

Kiêng kị về kiêng kị, Cửu Tọa nhìn thấy Diệp Phàm thế nhưng trị thương cho Diệp Vân Phi, trần trụi làm lơ mình, cảm giác lòng tự tôn bị nghiêm trọng xúc phạm, nghiến răng nghiến lợi quát.

Diệp Phàm như cũ không đầu không buồn nâng, trong tay lúc nào đã nhiều ra một ít kim châm.

Cửu Tọa đôi mắt khẽ đảo, nàng áng chừng Diệp Phàm chiến lực cùng lắm là đấu với nàng một cái tám lạng nửa cân, chính là hiện tại hắn đang phải phân tâm trị thương cho đồng bạn; bên nàng lại có ba cá nhân, hẳn có thể nhân cơ hội này giết chết hai người.

Rốt cục, phía trước chỉ là chút lời nói không có dinh dưỡng mà thôi, Diệp Phàm dù trong tay có nắm giữ «Dấu ấn của Chúa» đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không vì nàng nói dăm ba câu mà hai tay dâng lên.

Đừng nói, người này tạo cho nàng một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nếu đã đắc tội, tốt nhất là nhất kích tất sát!

"Sát!"

Nghĩ là làm, Cửu Tọa không chút dây dưa, dứt khoát kêu gọi thủ hạ tấn công.

Hai cái nam tử khoác tử sắc trường bào vừa ra tay liền không chút nào giữ lại, trên tay toát ra một viên cầu cuồn cuộn ánh sáng, đan xen có lôi điện, phảng phất như một quả cầu sét hướng hắn ném qua.

Đồng thời, Cửu Tọa hướng hắn cuồng loạn lao tới, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị như sư tử vồ thỏ, vận dụng toàn lực.

Ba người đây là muốn đương trường trấn áp Diệp Phàm đến chết, không cho hắn có một tia cơ hội thở dốc.

Chính là...

"Kiến càng hàm thụ!"

Chỉ thấy Diệp Phàm trong tay vẫn duy trì ôm chặt Diệp Vân Phi, hắn hừ lạnh một tiếng, khí thế rít gào mà tuôn ra, phảng phất hóa thành sóng gió động trời.

Cửu Tọa biểu tình thình lình thay đổi, ngạnh sinh dừng lại thế công, toàn bộ sát ý hóa thành hoảng sợ.

Nàng cảm giác được quả tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, tưởng như bất cứ khi nào cũng có thể bị băng toái.

Cửu Tọa chính vì biết nguyên nhân khiến nàng có cảm giác như vậy, nên mới kinh hoàng.

"Đáng chết, hắn như thế nào có thể mạnh như vậy!?" 

"Không tốt!" 

Hai cái nam tử chỉ cảm giác được thiên địa vừa rồi thế nhưng biến sắc, hai viên quang cầu lơ lửng trong không trung cứ như thế băng diệt; kế đến là một cỗ khí thế cuốn cuộn như Trường Giang không ngớt, nặng nề tựa núi Thái Sơn áp xuống, làm cho bọn họ hít thở không thông.

Không tới hai giây, bằng mắt thường có thể thấy được, bọn họ hai cái thất khiếu đổ máu, nhìn như hai cái huyết nhân, da dẻ nứt nẻ, từ đó từng đợt tinh huyết trào ra không ngớt.

Cửu Tọa trên trán mồ hôi thành giọt, thân thể mềm mại run rẩy.

Nàng nhiều lần định phản kháng, chỉ là khí thế của Diệp Phàm vẫn luôn tỏa định đã chứng nhận một sự thực phũ phàng: nàng chiến lực kém đối phương quá xa.

Đừng nói phản giết, ngay đến chống đỡ ba chiêu năm chiêu mà không chết cũng đã là một kỳ tích.

Từ nhỏ đã là thiên chi kiều nữ, nàng không nhớ lần cuối cùng mình cảm thấy bản thân bất lực như hiện tại là khi nào.

"Tiểu ca ca, có thể hay không cho bọn ta một con đường sống?"

Cửu Tọa căng da đầu nói chuyện, nàng không biết mình nói ra có thay đổi được điều gì không, thế nhưng không nói gì, ắt hẳn phải chết!

Diệp Phàm thoáng nhìn nàng một chút, nâng tay lên, hai luồng ma lực cuồn cuồn trào ra, hướng hai cái nam tử bao phủ lên.

Đối phương hai cái cả người đã là huyết, vốn đang giãy giụa cố thoát khỏi uy áp như trời sụp đất nứt kia, gặp được hắc khí thình lình kéo tới, con ngươi co rụt, hiện ra vô tận hoảng sợ, bất quá chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể phản kháng.

Ma lực bao trùm, nhanh chóng ăn mòn da thịt, huyết nhục, sinh cơ của bọn chúng.

Chẳng mấy chốc, hai cái người sống, cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian, đến cặn cũng không còn dư lại.

Cửu Tọa hoảng loạn, nàng sợ.

Thực sự sợ!

Nhất chiêu?

Hai cái nam tử tốt xấu cũng là cấp S, tương đương với Đại Tông Sư, vậy nhưng bị Diệp Phàm phất tay làm hôi phi yên diệt, thủ đoạn này nàng nhưng chưa bao giờ chứng kiến qua.

Mặc dù nàng cũng có thể trong tình huống lấy một địch hai giết chết hai người họ, bất quá sẽ phải chiến một cái thiên hôn địa ám, chứ không thể bâng quơ như Diệp Phàm...

Nàng chợt nhớ tới phía trước, Diệp Phàm sử dụng một chiêu thực tựa như cách không lấy vật, tóm lấy Dania...

Lúc ấy, nàng còn nghĩ, đó hẳn chỉ là một loại võ kỹ cao minh nào đó mà thôi...

Chẳng nhẽ, hắn thực sự đã đạt tới cảnh giới Thiên Sư?

Cơ mà, chính miệng hắn nói không phải a!

...

Trong lúc Cửu Tọa suy nghĩ muôn chuyển, Diệp Phàm đã cẩn thận đặt Diệp Vân Phi nằm lên một chiếc ghế sofa còn nguyên vẹn.

Xong xuôi, hắn tiến tới trước mặt nàng, ánh mắt đạm mạc, tĩnh lặng, vô hỉ vô bi.

"Soát hồn"

Hắn chụp tay xuống, vận khởi soát hồn thuật.

Cửu Tọa trơ mắt nhìn bàn tay của Diệp Phàm đặt lên đầu nàng, cũng không có ý định ngăn cản.

Nàng nhìn ra, thiếu niên này niên kỷ tuy nhỏ hơn nàng, sát phạt lại thập phần quyết đoạn, tựa như một cái lão quái vật đã trải qua thương hải tang điền, nhìn thấu nhân sinh.

Cầu xin cũng đã cầu qua rồi, nếu đối phương muốn tha liền đã tha, hắn đã một lòng muốn giết nàng, có nói nữa cũng vô dụng.

"Di! Có điểm ý tứ!"

Chỉ là lập tức, nàng nghe được thanh âm Diệp Phàm kinh ngạc hô nhẹ.

Hàng lông mi khẽ run, Cửu Tọa mở mắt, thấy được đối phương đã thu tay, ánh mắt hắn nhìn nàng có chút nghi hoặc cùng kinh hỉ.

...

Diệp Phàm vừa định mở miệng nói cái gì đó, bỗng nhiên chuông điện của hắn thật không đúng lúc mà vang lên.

Là Cung Vô Song gọi tới.

Vội vã tiếp điện thoại, mở ra loa ngoài, hắn còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã nghe được thanh âm nôn nóng của Cung Vô Song:

"Diệp Phàm, Vân Phi tỷ bị người bắt đi!"

Diệp Phàm nhíu mày, nàng là như thế nào biết?

"...Vừa rồi có một đám người lạ mặt xông vào công ty, ý đồ trói ta đem đi. Bọn hắn lai lịch có vẻ không tầm thường, bảo vệ công ty đều bị bọn hắn đánh tàn phế. Còn may bọn hắn đều bị Yêu Yêu cùng Kinh Mộng hai nàng đánh gục, hai nàng là từ trong miệng bọn chúng biết được, Vân Phi tỷ tỷ nàng bị người bắt đi!"

Cung Vô Song tiếp tục nói chuyện, chi gian hiện ra một tia gấp gáp, bất quá cũng không có bao nhiêu sợ hãi cùng bất ngờ, cái này khiến Diệp Phàm không khỏi tấm tắc làm lạ.

Nàng định lực cũng không khỏi quá cường đi, đơn giản liền tiếp nhận mọi chuyện, không dò hỏi cũng không nghi vấn lằng nhằng gì nhiều.

Từ việc Dạ Yêu, Diệp Kinh Mộng nhị nữ đều cực kỳ đột ngột mà xuất hiện trong cuộc sống của mấy người, cho tới việc hai nàng đột nhiên triển lộ ra vũ lực cao siêu, đổi lại là người khác, khẳng định sẽ không thiếu được một phen tò mò tra xét.

Chính là Diệp Phàm không thấy Cung Vô Song vướng bận nhiều trong việc này.

Lắc đầu, hắn cũng không thèm nghĩ nhiều, hắn vốn không biết làm sao nói chuyện, Cung Vô Song lại không chủ động hỏi, chính hợp tâm ý hắn.

Đợi tới thời điểm thích hợp, liền nàng không hỏi, hắn cũng sẽ công đạo...

"Diệp Phàm!?"

Cung Vô Song nghi hoặc gọi.

"Nga, lão bà ngươi không cần lo lắng, tỷ tỷ nàng hiện tại đã ở bên cạnh ta" - Diệp Phàm khôi phục tinh thần, hồi đáp - "Các ngươi tiểu tâm một chút, ta cùng tỷ tỷ hiện tại liền trở về Hàn Giang"

Tuy từ thái độ nói chuyện cho thấy Cung Vô Song các nàng cũng không có vấn đề gì, Diệp Phàm vẫn quyết định đi về một chuyến.

Tiện thể xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà lại dám động đến nữ nhân của hắn.

"Ân" - Cung Vô Song nhẹ giọng trả lời, thế rồi im lặng một chút, tựa như để tìm từ ngữ, lại hỏi - "Ngươi... hai người không sao chứ?"

Diệp Phàm cười cười:

"Vẫn là lão bà quan tâm ta... Một lũ tôm nhừ cá thúi mà thôi, làm sao có thể làm gì ta!"

Cửu Tọa nghe được, khóe miệng không cấm giật giật, trong lòng bi ai.

Đường đường một trong một trong Thập Đại Hộ Pháp, rơi vào trong mắt Diệp Phàm, lại chỉ là một cái tôm nhừ cá thúi.

"Ngươi liền tiếp nói khoác đi! Ta còn có việc!"

Cung Vô Song vô ngữ trả về một câu, liền cụp máy.

Diệp Phàm đối với tình cách của nàng quen thuộc, cũng không tức giận hay bất mãn, ngược lại mỹ mỹ cất di động vào túi quần, quay qua nhìn Cửu Tọa.

"Muốn sống, liền đi theo ta!"

Thấy được nàng định mấp máy môi nói gì đó, hắn sẵng giọng:

"Đừng nhiều lời!"

Cửu Tọa ủy khuất muốn chết, bất quá nàng biết tạm thời trước mắt giữ được mạng sống đã là vạn hạnh, cũng không dám không nghe theo lời đối phương.

Chạy trốn, nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là không dám đánh cược.

Ngoan ngoãn nghe lời, tạm thời không chết.

Chạy trốn, thành công mong manh, thất bại liền chắc chắn chết.

Dưới hai lựa chọn như vậy, có ngu ngốc cũng biết nên làm sao.

Diệp Phàm lại liếc nhìn quanh phòng, dừng lại trên người Dania.

Bốn mắt vừa chạm nhau, Dania vội vàng lẩn tránh, trong mắt nàng Diệp Phàm hiện tại như một tôn ma thần.

Cửu Tọa cao cao tại thượng là như vậy, trước mặt hắn đến dũng khí phản kháng còn không có.

Buồn cười nàng phía trước còn khinh thường đối phương, một hai muốn giết chết hắn đâu.

"Ta đã nói, sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Ta Diệp Trường Sinh nói chuyện, vẫn luôn giữ lời!" - Diệp Phàm đột ngột nói chuyện.

Hắn ngữ ra kinh người, rơi vào trong tai Dania liền không khác gì chuông báo tử.

"Không, đại nhân tha mạng, tiền bối tha mạng, ta... A!"

Không đợi đối phương nói hết lời, Diệp Phàm triệu hồi Hồn Hỏa, tùy tay ném ra một mồi lên người nàng.

Hồn Hỏa, có thể đốt cháy cả thân hình lẫn linh hồn, dùng để tra tấn người quả thực thích hợp, tư vị còn kinh khủng hơn lăng trì gấp trăm lần.

Đừng nói, Hồn Hỏa sẽ vẫn luôn cháy, cho tới khi bị đốt giả thân hồn câu diệt, hoàn toàn tan biết khỏi ngũ hành lục đạo, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Đương nhiên, Hồn Hỏa cũng không phải vạn năng, bất quá lấy khả năng của Dania chỉ có thể giãy giụa trong đau đớn thống khổ thật lâu, cuối cùng chết đi.

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hỏa nhân trước mặt toàn thân vặn vẹo, mặt mũi đã nhìn không ra nhân diện, đáy lòng không chút xao động

Động đến thân nhân của hắn, cần phải trả đại giới.

Cửu Tọa nhìn một màn này, đồng tử co rụt lại, thân hình mảnh mai không khống chế run lẩy bẩy.

"Đi thôi!"

Diệp Phàm mới lười quan tâm đến biểu hiện của nàng, hắn cẩn thận bế lên Diệp Vân Phi, hướng ngoài cửa lớn bước đi.

Mắt thấy liền ra tới bên ngoài, Diệp Phàm đột ngột ngoái lại, đối với căn phòng trống không nói:

"Đây chính là thế giới của ta, ngươi cảm thấy, bản thân có thể tiếp thu sao?"

(Chương xong)

Tái bút: Chương trước có điều chỉnh một chút để tăng thêm tính hợp lý