Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 10: Phải trả cả vốn lẫn lãi!

Diệp Phàm rơi vào trầm tư, nhưng không được bao lâu, bị tiếng cãi vã vọng lại làm phân tâm.

Trên thực tế, lấy khả năng của hắn mà nói, chuyện này là không thể.

Chỉ là, trong tiếng cãi vã kia hắn nghe được giọng nói của Cung Vô Song.

Lập tức, hắn phóng thần thức ra khắp biệt thự, thu hết sự việc vào đáy mắt.

Tuy đã bị Cung Hàn Nguyệt phong ấn không sai biệt lắm, thế nhưng chỉ bao phủ hết biệt thự này thì hắn vẫn làm được.

...

Bên ngoài, Cung Vô Song đang đứng khoanh tay trước cửa lớn, đối diện là một nam một nữ.

Thoáng lục soát kí ức, Diệp Phàm nhận ra được hai người này là Cung Vô Song tam cô Cung Ngọc cùng phu quân của nàng, Tô Hàn.

Lúc này, sắc mặt của Cung Vô Song vô cảm, nhìn không ra một tia hỉ nộ ái ố, thế nhưng là người quen thuộc với nàng, Diệp Phàm biết nàng đang cực kì khó chịu.

Hiển nhiên, nàng đối với hai cái thân thích này không tồn tại bất cứ một tia hảo cảm nào!

Giọng nói chua ngoa đanh đá của Cung Ngọc vang lên:

"Cung Vô Song, nếu ngươi chịu đáp ứng Quý gia, khẳng định công ty sẽ không trên bờ phá sản như ngày hôm nay"

"Khụ khụ, Vô Song, nghe cô trượng khuyên, làm thiếu phu nhân Quý gia là cơ hội tốt, ngươi không phải vẫn luôn muốn tập đoàn phát triển lớn mạnh hay sao, chỉ cần ngươi đáp ứng Quý công tử, khẳng định sau đó là một mảnh tương lai sáng lạn..." - Tô Hàn cũng vội nói, mười phần kẻ xướng người họa.

Lại là Quý gia! Diệp Phàm trong mắt ánh lên một vệt hàn mang.

Nếu hắn nhớ không nhầm, kiếp trước, hẳn là mấy ngày sau hắn liền bị người hành hung cho nửa sống nửa chết, sau đó phải vào bệnh viện. Cũng là sau sự kiện ấy, Cung Vô Song mới đưa ra đề nghị ly hôn với hắn. Cuối cùng hắn không đồng ý, hai người còn cãi nhau một phen.

Hận là, năm ấy hắn vô dụng, không thay đổi được gì, chỉ biết trơ mắt mà nhìn bao nhiêu tâm huyết của Cung Vô Song bị người chà đạp...

Hiện tại hắn có đủ sức thay đổi vận mệnh, Quý gia chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên bị hủy diệt. Ban sáng, hắn còn tồn tại chút thiện tâm, chỉ định lấy mạng Quý Minh Dương cùng đòi một bút tiền, nhưng giờ? Ha hả

"Tam cô, Tam trượng, ta nhắc lại, ta đã có hôn phu, chúng ta đều đã lãnh chứng, làm phiền hai người sau này không cần mất công tới khuyên ta. Xin mời hai người về cho" - Cung Vô Song lạnh nhạt đáp, lời nói có chưa một luồng uy thế của người lâu ngày nắm quyền, không dung phản bác.

"Vô Song, ngươi không cần bịa chuyện lừa gạt chúng ta, ngươi nói là ngươi có hôn phu, vậy người đâu? Đừng nói với ta ngươi đi ra ngoài tìm một cái tiểu bạch kiểm về dưỡng đi? - đối mặt với khí thế của nàng Cung Ngọc có chút bị dọa sợ, thế nhưng cậy bản thân là người bề trên, vẫn cay nghiệt trì triết.

Cung Vô Song nhíu nhíu mày, nàng cực kì phiền chán hai người này, nề hà họ là đều là trưởng bối, nàng chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Nhưng nàng nhẫn, không có nghĩa là Diệp Phàm sẽ nhẫn.

"Ta nghĩ ta chính là tên tiểu bạch kiểm mà ngươi đang nhắc tới" - giọng nói đầy hàn ý của hắn đột ngột vang lên từ sau lưng Cung Vô Song, làm nàng không cấm giật mình.

Đúng vậy, đương hắn thấy vợ chồng Cung Ngọc - Tô Hàn dây dưa không thôi, biết Cung Vô Song có nỗi khó xử riêng, hắn liên quyết định đứng ra đóng vai ác nhân.

"Diệp Phàm" - nàng hô lên.

"Đi làm về mệt không?" - Diệp Phàm thân mật hỏi, lấy tay khẽ vuốt tóc giai nhân.

Cung Vô Song ma xui quỷ khiến gật đầu, chỉ là xong rồi nàng mới nhận ra hắn đang có cử chỉ thân mật với mình, hai má hơi ửng đỏ, trên mặt có chút mất tự nhiên.

Nếu không phải nàng đã điều tra chi tiết về cuộc sống những năm gần đây của Diệp Phàm, nàng mới không tin hắn cũng chưa có trải qua luyến ái bao giờ.

Nàng đến nay đã hơn 20 tuổi, còn chưa từng nói luyến ái lấy một lần, cũng chưa bao giờ để cho nam nhân chạm qua người, dù đó là phụ thân này. Vậy mà nàng với Diệp Phàm mới gặp nhau có dăm ba bữa, ở chung còn chưa nổi một ngày, đây đã là lần thứ hai hắn có những cử chỉ thân mật với nàng rồi, lại còn hết sức tự nhiên, tựa như phu thê lâu năm.

Cung Vô Song đương nhiên không bao giờ tưởng được, Diệp Phàm bây giờ thực chất là Diệp Phàm của 90 vạn năm về sau, hắn đời trước đã ở cùng nàng thật lâu...

Dù sao, hiện tại Cung Vô Song vẫn chưa thể thích nghi với những hành động của Diệp Phàm, vì thế nàng khẽ nhích người thoát ra, không cho hắn tiếp tục vuốt tóc mình.

Chỉ là, hành động của nàng rơi vào trong mắt hai vợ chồng Cung Ngọc, đó là thẹn thùng.

Nhìn hai người tình chàng ý thiếp thế kia, Cung Ngọc ám đạo một tiếng, không ổn!

Hai mắt nàng đảo lên đảo xuống nhìn nam nhân mới xuất hiện, ngay khi đánh giá được một thân quân áo không thuộc về đồ hàng hiệu đắt tiền mà là loại hàng quần áo vỉa hè bày bán, lập tức nàng kết luận Diệp Phàm chỉ là một kẻ nghèo hèn được Cung Vô Song thuê về làm tấm mộc.

"Vô Song à, Tam cô nói cho ngươi biết... ngươi có muốn tìm lấy một kẻ giả mạo thì cũng nên tuyển ai xứng đáng một chút. Như hắn một thân quần áo vỉa hè còn không giá trị bằng cái túi xách lởm nhất của ta, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" - Cung Ngọc cảm thấy mình lập tức có thể nhìn thấu mưu kế của Cung Vô Song, lên mặt dạy đời.

Thế rồi nghĩ nghĩ tới cái gì, nàng lại bồi cho một câu:

"Đừng nói cho ta đó đúng là tên tiểu tử họ Diệp nào đó mà gia gia ngươi luôn miệng nhắc tới..."

"Ta chính xác là tên tiểu tử họ Diệp mà Cung gia gia vẫn luôn nhắc tới" - Diệp Phàm trừu trừu cái mũi, nhủ thầm thật sự Cung Thiên Vũ nhắc đến mình nhiều thế sao?

"Ngươi là cái kia khất cái, con cóc đòi ăn thịt thiên nga?" - Cung Ngọc khinh bỉ hỏi.

Nàng khi biết Cung Vô Song có hôn phu, đã nhanh chóng cho người điều tra, kết quả nhận được là một người làm công không quyền không thế.

"Câm miệng!"

Liền lúc nàng vừa nói xong, Cung Vô Song quát.

"Nếu người tiếp tục nói, ta không ngại cho ngươi một phát tát" - nàng nói lời chứa đầy hàn ý, phảng phất có thể đóng băng cả mùa hè.

Rốt cục Diệp Phàm là hôn phu của nàng, thậm chí đã lãnh chứng. Đến nàng còn chưa từng một lần khinh bỉ hắn, ai có quyền lên tiếng?

Mặc dù Cung Ngọc là trưởng bối!

Diệp Phàm cười cười, hoàn toàn coi Cung Ngọc như không khí, hắn ôn nhu nói với Cung Vô Song:

"Cơm tối Hàn Nguyệt đã làm xong, đi vào ăn chút gì."

"Dã loại, ngươi dám làm lơ ta?"

Cung Ngọc mang theo tâm thái cao cao tại thượng mà nói chuyện với Diệp Phàm, phát hiện hắn làm lơ mình, không sao nhìn được, gào lên.

Hai từ "dã loại" lập tức bốc lên sát ý của Diệp Phàm, nhưng rồi chung quy hắn nghĩ tới cái gì, không vội ra tay.

Hắn chỉ quay lại, nhíu mày:

"Hai ngươi làm ta rất khó chịu... Niệm tình hai ngươi là thân thích của Vô Song, ta cho hai ngươi một cơ hội, lăn"

Nói rồi, hắn lười tiếp tục phản ứng lấy hai người này, quyết đoán cầm lấy tay ngọc của nữ nhân, mạnh mẽ dẫn nàng vào nhà.

Rầm!!!

Đương nhiên, hắn không quên đóng cửa.

"Dã loại, tiểu tạp chủng... ngươi cho ta chờ" - bị đóng sầm cửa vào mặt, Cung Ngọc sắc mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, lại chỉ có thể đứng ngoài âm ngoan gầm lên.

Nàng không dám phá cửa, Cung gia hiện tại vẫn là Cung Thiên Vũ đứng đầu, tuy cái mạng già của hắn căng không được bao lâu nữa, thế nhưng một ngày hắn chưa chết, nàng vẫn không có gan dùng vũ lực với Cung Vô Song...

...

Mấy ngày này, Cung Vô Song vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, thấy mệt muốn mạng. Đầu tiên là Diệp Phàm biến mất một cách bí ẩn, cứ việc huy động bao nhiêu lực lượng đi tìm mà không thấy.

Sau đó là việc có người ác ý muốn phá sập công ty của nàng.

Mới chỉ ba ngày lại đây, công ty của nàng tổng tổn thất đã vượt quá tám trăm triệu, tương đương với một phần năm tổng tài sản.

Nếu chỉ có thế cũng chỉ làm công ty của nàng tạm thời lâm vào khó khăn, thực lực tổn hao nhiều, vẫn còn có thể vớt vát.

Thế nhưng, họa vô đơn chí, lập tức nàng lại nhận được tin tập đoàn Thiên Diệu đột ngột tuyên bố hủy bỏ mọi hợp tác với công ty nàng.

Chiêu này rõ ràng là rút củi đáy nồi, phải biết Thiên Diệu tập đoàn là chủ lực cung ứng nguyên vật liệu cho công ty của các nàng.

Nghe được tin này, Cung Vô Song có chút nản lòng, muốn từ bỏ.

Chỉ là hôm nay, Diệp Phàm thần kì quay trở lại, khiến nàng có cảm giác có lẽ trời không tuyệt đường người bao giờ.

Là một tia hy vọng mong manh vào kì tích thôi, thế nhưng nàng vẫn muốn tin rằng, kì tích sẽ lại xuất hiện, giống như khi nàng đã từ bỏ hy vọng tìm được Diệp Phàm rồi, hắn lại xuất hiện vậy.

"Vô Song, công ty ngươi tựa hồ gặp rắc rối?"

Câu hỏi của hắn kéo Cung Vô Song từ hồi ức mông lung về hiện thực, phát hiện nàng từ lúc nào đã ngồi xuống ghế, trước mặt là vài món ăn nóng hổi cùng với Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt đang quan tâm nhìn lấy nàng.

Lắc đầu không muốn nói, thế nhưng được nửa chừng, hồi tưởng lại ban sáng Diệp Phàm cường thế cùng bá đạo mà đối mặt với Quý Minh Dương, Cung Vô Song vẫn là nói ra.

Mặc cho hắn giúp được nàng hay không cứ coi như đây là tâm sự cho nhẹ lòng đi.

Giai đoạn này, phải biết trong nội tâm nàng cỡ nào khát khao hy vọng có một người đứng bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua khó khăn này, kiên định bất di mà duy trì nàng, chỉ là nàng không có ai.

Không một ai!

Gia gia nàng đã gần đất xa trời, không còn có thể lúc nào cũng che trở nàng như trước.

Phụ thân nàng trong gia tộc địa vị vốn không cao, tuy Cung Thiên Vũ hết lòng bao bọc hắn, thế nhưng kể từ ngày mẹ nàng mất, hắn chỉ làm bạn với rượu, suốt ngày rúc mặt trong phòng, say khướt, mỗi khi hiếm có tỉnh táo thì lại ngồi khóc một mình như một đứa trẻ.

Còn lại các thúc thúc bá bá, ha hả... họ hận không thể nhanh chóng đẩy nàng ra khỏi gia tộc, để họ có thể thâu tóm toàn bộ tài chính của gia tộc mà chia nhau, hoặc là sử dụng nàng như một thứ công cụ để mà nịnh bợ, để mà leo lên ôm đùi người khác.

Đã từng là khuê mật với nàng cũng trở mặt, tìm cách lánh xa nàng, giờ nàng chỉ còn lại một mình...

...

Cung Vô Song tóm tắt nhanh chóng nguyên nhân cùng tình cảnh hiện tại của công ty mình, bên trong lời nói không che dấu được mệt mỏi cùng nan kham.

Kiếp trước Diệp Phàm cũng không rõ hết tiền căn hậu quả của sự việc, thế nên hắn rất chăm chú lắng nghe, càng nghe càng đau lòng nữ nhân.

"Tỷ tỷ, ngươi tính toán tiếp theo định làm thế nào?" - Cung Hàn Nguyệt chờ nàng kể xong, liền hỏi.

"Hiện tại công ty đã lâm vào tuyệt cảnh" - Cung Vô Song than nhẹ một tiếng, nàng cũng không nghĩ ra cách nào khả thi.

"Vậy là ngươi hiện tại đang thiếu tiền, cần bao nhiêu?" - Diệp Phàm hỏi, nhất châm kiến huyết.

"Nếu ta có được tám trăm triệu trong tay, khả năng công ty sẽ có thể được cứu chữa, không thì cũng huề vốn... nếu được một tỷ, ta có nắm chắc làm cho công ty khởi tử hồi sinh" - Cung Vô Song suy nghĩ một chốc, sau đó mang theo ngữ khí chém đinh chặt sắt mà nói.

Một tỷ? Diệp Phàm nghĩ thầm

Khẳng định một đại gia tộc như Quý gia phải có vài lần một tỷ đi!

Quý gia, đã đến lúc các ngươi phải trả cả vốn lẫn lãi!

(Chương xong)