Đô Thị Tà Tu

Chương 89: Mẫu Đơn Nở Rộ

Sau khi Hiên Viên Yến biến mất, tất cả trở lại như bình thường, ngay cả Mẫu Đơn cũng bị lão làm phép làm mất trí nhớ.

Trong phòng chỉ còn lại cảnh hương diễm, Mẫu Đơn nhìn xuống dưới cặp mông đang được kê bởi gối đầu của Tiêu Dực. Hạ thân bị đút vào trở nên nóng rực, tròng mắt ẩn chưa nước mắt kích động.

- Tiểu Dực... Ưm... Chị... sướng quá...!

Trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ phóng đãng cùng tiếng thở ồ ồ, mặt Mẫu Đơn đỏ bừng, cặp mông màu mỡ lay động liên tục, cơ thể trắng tuyết cùng vẻ mặt dâm đãng khiến Tiêu Dực càng ra sức rút ra thọc vào hơn...

Sau khi "thằng em" được luyện hóa, Tiêu Dực mới cảm thấy sự sung sướng chân chính của đàn ông.

- Chị Mẫu Đơn... Chuyển động đi!

- Người ta đến ngón tay còn không nhúc nhích được này... Ưm...!

Giọng nói quyến rũ của Mẫu Đơn càng khiến Tiêu Dực đâm vào nhanh hơn... Mẫu Đơn hét dài một tiếng, một đóa mẫu đơn ảo ảnh phóng ra từ cơ thể nàng, mùi thơm phát ra tràn ngập căn phòng.

Rồi cặp đùi thon dài đang quặp chặt lấy eo hắn cũng vô lực buông xuống, cơ thể run rẩy kịch liệt, nước mắt hạnh phúc trên đôi mắt quyến rũ rơi xuống.

Mẫu Đơn do kích thích quá độ mà ngất đi, Tiêu Dực lật người nàng lại, lần đầu tiên cảm nhận được sung sướng chân chính khiến hắn rất cảm động.

Nằm trên giường, Tiêu Dực vận công bằng một tư thế cổ quái... Ba đóa huyết liên trong đan điền lóe lên kim quang rực rỡ sau khi dung hợp thuần âm chi khí của Mẫu Đơn, mặc dù vậy vẫn không mãnh liệt bằng lần Bách Hợp.

Thở ra một ngụm trọc khí, Tiêu Dực mở mắt ra, nhìn thấy Mẫu Đơn đang si ngốc nhìn mình, thấy mình nhìn lại, nàng cười thẹn thùng, Tiêu Dực dang tay trìu mến ôm nàng vào lòng, hôn liên tục lên tiểu phu nhân quyến rũ này.

- Mẫu Đơn tỷ, sao không nhân cơ hội mà luyện hóa chân nguyên của ta?

Tiêu Dực liếm láp chiếc cổ trắng hồng, hai tay xoa bóp cặp mông đẫy đà mềm mại như tơ lụa kia.

- Tiểu Dực ngốc, tỷ làm sao có thể nhận chân nguyên chứ, cậu còn phải đi cứu người nữa mà! Tỷ chỉ muốn giúp chút sức cho Tiểu Dực mà thôi!

Tiêu Dực sửng sốt, lên tiếng hỏi:

- Chị Mẫu Đơn... Chị biết rồi... Sao còn...?

Thì ra Mẫu Đơn cố ý hiến thân để tăng cường tu vi ình.

- Đồ ngốc, tưởng Mẫu Đơn tỷ cho cậu hết sao? Tỷ không muốn tu luyện cái gì, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông của mình, được ôm ấp, được che chở như bao người con gái khác mà thôi! Hiện tại giấc mơ đã thành rồi...! Tiểu Dực, chị còn muốn...!

Mẫu Đơn dâm đãng liếm lưỡi, cười duyên một tiếng, mị nhãn như tơ. Tiêu Dực cười dâm, há mồm ngậm lấy đôi môi gợi cảm của nàng, "chơi" Hoa yêu quyến một lần rồi một lần, sung sướng mãi không mệt mỏi.

...

Từ trên người Mẫu Đơn bò dậy, Tiêu Dực bóp nhẹ vếu nàng mấy cái, nhìn khuôn mặt đang say giấc kiều mị lần nữa, thật động lòng người. Rồi hắn mặc lại quần áo, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Tiêu Dực đi ra vườn hoa ngoài biệt thự, lại nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần, không phải Từ Tuyết Nhi thì còn ai?

Ánh nắng chiếu rọi lên thân thể nàng. Từ Tuyết Nhi mặc một bộ cung trang màu trắng bó sát, trước ngực khoét một lỗ như trái đào, lộ ra khe rãnh mê người, bàn tay nhỏ nhắn dưới tay áo cầm một chiếc quạt lụa đang phe phẫy, theo từng động tác của nàng mà hai cặp đào tiên cứ rung rinh.

Nhìn trên Tiêu Dực xuân xanh phơi phới, Từ Tuyết Nhi hờn dỗi một tiếng, nàng còn không biết tên dâm côn kia vừa làm gì, tiến lên nắm lấy tay hắn đi trong tiểu hoa viên.

- Tiểu Dực! Ngày mai tỷ tỷ không thể theo đệ, đệ phải tự dựa vào chính mình thôi! Tỷ tỷ rất lo lắng!

Từ Tuyết Nhi kéo tay Tiêu Dực ngồi xuống ụ đá, cầm tay hắn đặt ở đùi mình, ánh mắt nhìn Tiêu Dực, vẻ mặt lộ vẻ u sầu.

Tiêu Dực nuốt một ngụm nước miếng, tránh ánh mắt nhu tình của Từ Tuyết Nhi, khó khăn rút tay khỏi đùi nàng, liếm môi nói:

- Sư tỷ, tỷ yên tâm, bổn sự khác thì không nói, chứ chạy thì ta nhận số 2 không ai số một, chỉ cần không phải cao thủ Chân Ma kỳ thì không làm gì được ta đâu. Hơn nữa chắc chắn Ma tộc sẽ không để ta bị giết, nếu không chúng đừng hòng chạm vào Phạm Thiên Tiên thạch!

- Ai... Tiểu Dực, tỷ lo lắng đám người kia... Chỉ có tỷ mới thật tâm với đệ! Nhưng tỷ cũng biết, Tiểu Dực không bỏ được những cô nàng kia, coi như một bước cho quãng đường trưởng thành của Tiểu Dực nhà ta vậy. Tỷ sẽ giúp đệ chiếu cố Lâm tiểu thư, không để nàng phát bệnh!

Từ Tuyết Nhi đột nhiên cúi đầu, cầm tay Tiêu Dực, nhẹ nhàng đưa tay lên mặt mình, lo lắng nói:

- Chẳng qua tỷ sợ đệ làm việc vong động lỗ mãng, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ không muốn sống nữa!

Lời quan tâm này của nàng khiến Tiêu Dực ấm áp, quên đi tính cách biến thái kia của nàng, Tiêu Dực nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn của nàng, động tình nói:

- Tuyết Nhi... Đệ biết tâm ý của tỷ, đệ sẽ cẩn thận!

Từ Tuyết Nhi thấy Tiêu Dực dịu dàng với mình, tim nàng đập thình thịch, nhưng đệ đệ mình yêu nhất sẽ đi mạo hiểm, nàng khẽ cắn răng, lấy Khốn Tiên Thằng ra, Tiêu Dực thấy vậy, kinh hãi theo bản năng muốn chạy, lại bị Từ Tuyết Nhi kéo lại, dịu dàng nói:

- Tiểu Dực, tỷ tỷ không trói đệ nữa, đệ hãy mang theo cái này phòng thân!

Tiêu Dực thở phào một hơi, cái sợi dây này chính là thứ mà nàng hành hạ hắn đó. Hắn biết, dây thần kinh của Từ Tuyết Nhi không bình thường, nhỡ nàng lại dở thói cũ hành hạ hắn thì...

"Thôi thì cứ cầm lấy vậy, đỡ chột dạ!" Tiêu Dực suy nghĩ một chút rồi đem sợi dây đưa vào trong Giới Tử giới, lại bị Từ Tuyết Nhi bắt lấy tay, kinh ngạc nói:

- Đây là tiên khí, đệ lấy từ đâu ra?

Tiêu Dực nhếch miệng, nhìn Giới Tử giới không chút thu hút, cười khổ một tiếng:

- Là một giấc mộng, rồi nó rơi vào tay đệ.

- Nằm mơ cũng có tiên khí, tỷ tỷ cũng phải thử một chút!

Từ Tuyết Nhi cũng không hỏi nhiều, nhưng cũng nói cho Tiêu Dực biết vậy này nếu người sáng suốt có thể nhìn ra, tốt nhất nên che giấu, Tiêu Dực cũng gật đầu.

- Tiểu Dực, tỷ đã nói với đệ, mục đích thật sự của yêu quái kia chắc sẽ là đệ chứ không phải Lâm tiểu thư, ngay cả Thượng Hạo chân nhân cũng nói như vậy, cho nên tỷ đã phân tích rất lâu, bây giờ yêu quái kia vẫn chưa xuất hiện, cũng không ẩn núp trong đám Hoa yêu, tỷ đã dò xét hết rồi, đám Hoa yêu kia tu vi thấp kém, ngay cả Thạch tinh(Đá yêu - sinh ra Tề Thiên Đại Thánh đó) cũng không bằng, các nàng không phải tự mình tu luyện thành hình người, mà do mẫu bối Hoa yêu sinh ra, cho nên các nàng không có gian xảo độc ác như các Hoa yêu khác, nhưng cũng chưa thể khẳng định các nàng không dính dáng gì, yêu quái kia muốn bức đệ đề cao tu vi, rồi lại xuất hiện Phạm Thiên Tiên thạch, có lẽ nó còn chờ cả cái này nữa!

Từ Tuyết Nhi quả nhiên thông minh, cẩn thận phân tích ra toàn bộ vấn đề.

- Phạm Thiên Tiên thạch ở trong một trường học, mà chưa từng ai lấy, Tiểu Dực đệ có cảm thấy cổ quái không? Nếu là tỷ thì tỷ sẽ liều lĩnh mà đoạt lấy, nhưng tu chân giả, tu ma giả, kể cả yêu quái lại không có ý nghĩ như vậy?

Từ Tuyết Nhi nói tới đây, trong lòng lại lo lắng. Tiêu Dực như sớm có chuẩn bị, nói:

- Hổ tử đã nói, Phạm Thiên Tiên thạch đặt tại phòng Hiệu trưởng danh dự, ở trên tầng sáu, hàng ngày đều đóng chặt cửa, mà cả tầng 6 đều bị niêm phong.

- Hổ tử dạy trong trường ba năm, chưa từng thấy mặt tên hiệu trưởng danh dự kia, Hổ tử đã quan sát qua, tầng 6 chẳng những bố trí pháp trận tà ác, mà còn có thiết bị báo động công nghệ cao, hơn nữa còn có 7 chiếc cửa sắt an toàn, mới có thể an toàn đi tới mái nhà, hắn cho đệ một chiếc chìa khóa, nói là có thể mở 7 chiếc cửa sắt, chỉ là cửa của phòng làm việc kia có một lỗ khóa kì quái, nên hắn không dám làm loạn, đành phải đi khỏi đó.

- Đưa cái chìa khóa kia cho tỷ nhìn một chút!

Từ Tuyết Nhi nhíu mày, nhận lấy chiếc chìa khóa từ Tiêu Dực, đây là thứ Hổ tử đưa cho hắn, mà Y Nhân trăm phương ngàn kế muốn lấy được nó.

- Ngọc Như Ý! Tiểu tử này đúng là chịu chơi, dùng thứ này để cạy cửa, đúng là ấm ức cho bảo bối, nhưng mà đưa nó cho đệ, coi như đưa đúng người! Huyền Môn tâm pháp của đệ vận dụng chân khí khống chế Ngọc thạch tốt nhất, ít nhất so với hai khối phá ngọc sư phụ đệ lưu lại còn tốt hơn nhiều! Khốn Tiên Thằng kia giống như Tán Ôn tiên, nếu sử dụng không tốt còn có thể bị phản phệ đó.

Từ Tuyết Nhi đem trả lại cho Tiêu Dực, lại nói:

- Tiểu Dực, thực xin lỗi, tỷ tỷ sớm đã biết thân phận của Hổ Tử, nhưng hắn lại dặn ta không thể nói cho đệ biết, sợ đệ bởi vì hắn giấu diếm thân phận mà cảm thấy hắn cố ý tiếp cận đệ.

- Sư tỷ, ta biết, Hổ tử là huynh đệ tốt!

Tiêu Dực dừng một chút, hai người cũng không nói thân phận của Hổ tử ra, một trận gió nhẹ thổi qua, những đóa hoa trong vườn đung đưa rợp trời, một đóa hồng kiều diễm bị gió thổi tốc lên không rồi hạ xuống, cố gắng khoe sắc trước khi tàn phai...

- Nếu không, chúng ta thừa dịp khuya hôm nay đi xem tình huống trước, dù sao thời gian không nhiều lắm, nếu,, chúng ta hành động càng sớm càng tốt, bằng không đợi đệ vào được trường rồi sợ phải tốn không ít thời gian!

Từ Tuyết Nhi bỗng nhiên đứng lên nói.

- Tốt! Ta cũng đang có ý này!

Tiêu Dực hưng phấn xoa tay, hai người gật gật đầu đứng lên rời đi. Không bao lâu, trong bụi hoa huyễn hóa ra một bóng người, do dự một chút rồi đuổi theo hai người.