Đô Thị Tà Tu

Chương 12: Sự phóng đãng khó hiểu

Lâm Nhã Chỉ cảm giác cả người nóng lên, nàng lại có một loại xúc động khó hiểu, kìm lòng không được đáp lại cái hôn của Tiêu Dực.

Quên đi sợ hãi, trong lòng chỉ còn một loại cảm xúc phóng túng.

"Ô..!"

Một tiếng rên rỉ tiêu hồn, Lâm Nhã Chỉ vươn cái lưỡi thơm tho ra, đầu lưỡi phấn nộn tiến vào trong miệng Tiêu Dực, lóng ngóng khiêu khích lấy lưỡi hắn, cảm giác cánh tay của nam nhân run lên, nàng đem hai tay trắng nõn mịn màng ôm lấy cổ hắn, thân thể giống như rắn nước mang theo hương thơm áp sát vào lồng ngực hắn.

Trong mũi tràn ngập hương vị nam nhân, khiến thân thể nàng xụi lơ, càng ép sát bộ ngực đầy đặn vào ngực hắn, cặp đùi thuận thế gác lên đùi hắn, tùy ý để tên lưu manh này ôm eo, vuốt ve thân thể mình, thưởng thức chiếc lưỡi thơm tho cùng ngọc dịch, dục hỏa cháy bỏng, khiến nàng quên mất trời đất, chỉ muốn hưởng thụ nụ hôn này mãi.

Ánh mắt Tào bà bà âm lãnh như con rắn động, nhìn vào lưng Lâm Nhã Chỉ, lục mang trong mắt lóe lên, gắt gao nhìn vào nữ nhân đang được tên nam nhân kia ôm ấp hôn môi, giống như những cặp đôi khác, yêu nhau cuồng nhiệt. Vẫn là nụ hôn dài kiểu Pháp, hai dây áo váy của Lâm Nhã Chỉ đã tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng ngần xinh đẹp.

Lạnh lùng nhìn vào hai người đang chìm đắm trong nụ hôn, cái mũi Tào bà bà mấp máy, nhẹ nhàng đưa đầu tới, dường như đã ngửi thấy gì đó, mà hai tên đại hán đằng sau cũng giống như bà ta, đồng thời quay người, đi tới phía bên này.

Tào bà bà vươn tay như muốn giật tóc Lâm Nhã Chỉ, để xem rõ mặt nữ nhân này, đúng lúc đó, Tiêu Dực bỗng nhiên ngẫng mạnh đầu lên, cánh tay thuận thế đem Lâm Nhã Chỉ áp vào trong ngực, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Con mẹ nó, bà già chết tiệt, nhìn cái gì, chưa thấy người ta hôn bao giờ sao?

Thanh âm cực lớn, làm cho vô số đôi phải ghé mắt nhìn vào, Tào bà bà nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Tiêu Dực đứng lên, mà Lâm Nhã Chỉ lại chìa bàn tay bé nhỏ ra kéo áo hắn, tựa hồ như rất ngượng ngùng, Tiêu Dực lúc này mới trừng mắt nhìn Tào bà bà, quay đầu lại, ôm lấy Lâm Nhã Chỉ nhẹ giọng thắm thiết an ủi.

Mà hai đại hán kia đã tới bên người Tào bà bà, một tên đại hán mặt đen vừa muốn ra tay, lại bị Tào bà bà giữ chặt, nhìn hắn khẽ lắc đầu, ba người liền rời đi.

Bọn Tào bà bà vừa mới ra khỏi rạp chiếu phim, bộ phim đến hồi gay cấn, âm thanh nhỏ dần, có thể nghe thấy rõ những tiếng động "trẻ con không nên nghe", Lâm Nhã Chỉ ửng hồng, trái tim đập thình thịch, vẫn như trước ôm chặt lấy Tiêu Dực, gối đầu xuống đùi hắn, cả người xụi lơ vô lực.

- Này...! Bọn họ đi rồi!

Tiêu Dực giống như đứng trên đống lửa, muốn đem nữ nhân này đẩy ra, biểu tình trên mặt cứng ngắc, mà đôi tay hắn lại không biết để chỗ nào, so với biểu tình dâm đãng của hắn lúc trước thì khác xa.

- Ngô!

Lâm Nhã Chỉ đáp nhẹ một câu, hai tay chống xuống, muốn ngồi dậy. Bởi vì nàng cảm giác được đũng quần của hắn đã thành cái túp lều, rất cứng rắn, làm nàng xấu hổ vô cùng, không dám đối mặt với hắn, loại xúc động vừa rồi, nàng chưa bao giờ trải qua cả, vì nàng cảm nhận một loại cảm giác khoái hoạt không tưởng, nàng không ngờ mình lại có thể như vậy.

"Mẹ ơi! muốn con chết sao, nữ nhân này sao có thể như vậy chứ?" Tiêu Dực cảm giác hạ thể trướng đến phát đau, miệng lưỡi khô nóng, hắn khẽ liếm môi một cái, tâm thần rung động, vết son cùng nước bọt của Lâm Nhã Chỉ vừa rồi hôn nhau vẫn còn đọng lại, một cảm giác ngọt ngào thơm tho, khiến hắn lưu luyến chạm vào môi mình, Lâm Nhã Chỉ thấy vậy lại giống như con nai hoảng sợ, bất chợt đứng dậy, đụng vào cằm Tiêu Dực. Đau đến mức làm cho hắn phải hít một hơi thật sâu.

- Ặc, cô làm trò gì vậy?

Tiêu Dực sờ lên cằm, vẻ mặt đau khổ nói thầm. Lại không nghĩ rằng Lâm Nhã Chỉ lại ấm ức bĩu môi một cái, nước mắt ào ào chảy xuống.

- Đều tại anh! Đều tại anh đấy! Đồ lưu manh, bại hoại! Tên lừa đảo! Tôi hận anh đến chết!

Đôi bàn tay trắng như phấn nện như mưa lên ngực tên nam nhân này, Tiêu Dực lại không cảm giác thấy đau gì, ngược lại còn cười xấu xa, hai tay ôm lấy eo mảnh mai của nàng:

- Đánh là thân, mắng là yêu, tiếp tục đánh đi, tôi với cô sẽ rất thân nhau đấy.

Mặt lên Lâm Nhã Chỉ đỏ lên, nhanh chóng dịch mông chui vào một góc, thân thể co lại, ánh mắt như nước hồ thu long lanh đầy ấm ức, bộ dáng rất đáng thương, Tiêu Dực nhìn thấy không khỏi ngây người.

- Tôi... Tôi xin lỗi.

Lâm Nhã Chỉ bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu.Lỗ tai Tiêu Dực giật giật, cười một chút, không nhìn nàng. Tự biết vừa rồi là do nàng xúc động thôi.

Hai người không nói gì, quay đầu xem phim, mà Lâm Nhã Chỉ lại bị tình cảnh hài hước trong phim hấp dẫn, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mất đi vẻ sợ hãi, lại tỏ ra vô cùng si mê, Tiêu Dực đột nhiên cảm thán, nữ nhân này vốn là để cho nam nhân ôm vào ngực, chiều chuộm, không phải như bây giờ, thực sự nàng rất đáng thương.

Hai người đều có chút xấu hổ, Tiêu Dực đứng lên, hắn muốn đi xem xem Tào bà bà kia đã đi chưa, mà vừa mới đứng lên, Lâm Nhã Chỉ lại kinh hô một tiếng, kéo hắn lại, thần tình lộ vẻ sợ hãi.

- Hắc hắc, sao thế? Không nỡ để tôi đi sao?

Tiêu Dực cười đê tiện, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Lâm Nhã Chỉ, thế nhưng Lâm Nhã Chỉ không tránh, khuôn mặt ửng đỏ, vẫn nắm lấy tay hắn, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

- Đừng sợ, tôi ra mua một ít đồ uống. Bộ phim này còn dài mà.

Tiêu Dực dãy tay một chút, nhưng Lâm Nhã Chỉ vẫn giữ chặt tay hắn, thậm chí còn dùng sức, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy.

Bất đắc dĩ, Tiêu Dực cười nhạt một tiếng, ngồi xuống châm một điếu thuốc, Lâm Nhã Chỉ ngượng ngùng quay đầu đi, tiếp tục xem phim, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy áo hắn.

Nữ nhân này thật đáng thương! Bị dọa cho sợ như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn xem hết phim mới đi về sao?

Tiêu Dực nhìn vào Lâm Nhã Chỉ đang đắm chìm trong bộ phim, thần thái trong mắt theo từng cảnh phim mà biến ảo, lúc vui, lúc buồn, lúc ngơ ngác, khi thì nhu tình, tựa hồ như đã quên mất bà già đã chết mà sống lại kia. Nàng thật yên bình, thật điềm đạm.

- Nếu như tôi chết đi, tôi có thể biến thành con cả nhỏ kia hay không?