Tiêu Dực vô sỉ ngồi bệt xuống cầu thang, dạng chân ra làm một tư thế vô cùng dâm đãng.
Hai nàng trợn tròn mắt, không nghĩ tới tên này vô lại thế, nhưng mà sự thật nó đập vào mặt, cũng biết tên này nhìn nhiều gái đẹp rồi, giờ phải thật kích thích mới được.
Sương mù đen càng tới gần, Từ Tuyết Nhi càng gấp. Sư đệ hư đốn này, mấy năm không gặp càng ngày càng vô sỉ, nếu không có tiểu Hoa yêu ở đây mình còn có thể khỏa thân mà khiêu khích hắn. Giờ nếu mà làm vậy thì mất mặt chết.
Y Nhân cũng có ý nghĩ như vậy, đánh chết cũng không khỏa thân trước mặt người khác. Không nói tới làm trò cười cho tên sắc lang này, mà còn con mụ này yêu Tiêu Dực như vậy, thấy mình trần truồng khoe thân trước mặt hắn, một khi nổi đóa lên thì một chưởng vỗ chết mình mất.
Phí sức không được gì, ai cũng ko muốn.
"Ầm ầm!"
Sấm sét ầm ầm, đám u linh điên cuồng chạy tới mang theo tiếng gào thét ghê rợn.
- Không được! Lão già kia sống lại rồi, hắn đã lệnh công kích rồi!... Ngươi, nhanh giúp tiểu Dực mau.
Sắc mặt Từ Tuyết Nhi phi thường khó coi, giậm chân chỉ vào Y Nhân:
- Mau lên... Ngươi là Yêu tinh, trời sinh chỉ biết câu dẫn nam nhân. Bằng mọi biện pháp, càng nhanh càng tốt. Ta... Ta sẽ bày hai trận pháp, trì hoãn tốc độ bọn chúng. Mau lên, không chúng ta thành u hồn bây giờ!
Y Nhân muốn khóc, đây đúng tiền mất tật mang, biết thế không tới đây nữa.
Nàng cắn răng nắm lấy "thằng em" của Tiêu Dực, nhẹ nhàng bắt con sóc bỏ lọ.
- Phắc...!
Tiêu Dực thét thảm, giữ tay Y Nhân lại:
- Xem lại đi, đây là "con trym" không phải ống sịt nước mà bóp như vậy chứ?
- Vậy muốn tôi phải làm gì bây giờ! Người ta đã bao giờ... chạm vào thứ này đâu?
Y Nhân xấu hổ sắp khóc, ủy khuất nói.
- Chưa làm thì cũng xem rồi còn gì? Mấy lần cô nhìn lén tôi với Mẫu Đơn "vật nhau" rồi, chẳng lẽ không có chút kỹ xảo cơ bản sao? Hay là lúc nhìn lén cô còn che mắt?
Tiêu Dực giữ chặt tay Y Nhân, giảng đạo:
- Cô sờ đi, đây là cọng cỏ cứu mạng đó, cô không sợ nó đứt sao?
Y Nhân phì một tiếng. Mặt đỏ như đít khỉ, đang do dự thì bên ngoài vang lên tiếng nổ cùng tiếng gầm của Từ Tuyết Nhi, dị quang bắn ra bốn phía.
Y Nhân ủy khuất chu miệng, bẽn lẽn cởi quần áo, đường cong gợi cảm dần hiện ra.
Da thịt trắng mịn như bạch ngọc. Cái yếm đỏ nhỏ nhắn không che nổi cặp bưởi mỹ lệ to tròn, chiếc quần lót trong suốt làm "tam giác thần bí" như ẩn như hiện. Cặp mông tròn mây mẩy, mỗi múi mông ửng hồng như cánh hoa mân côi xinh đẹp.(DG: tả xong mà nhức cả trứng
Y Nhân ôm ngực đỏ mặt, khẽ cắn môi ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi Tiêu Dực, chậm rãi di chuyển khiến lông tơ của hắn dựng đứng.
Đôi mắt Y Nhân ngập nước, có lẽ Hoa Yêu tính dâm, cũng có lẽ do khẩn trương, Y Nhân bắt đầu động tình, khẽ chớp mắt, tay Tiêu Dực thuận thế vén yếm nhỏ của nàng, nhẹ nhàng sờ nắn cặp vù mềm mại, hai hạt anh đào mẫn cảm khẽ run rẩy. Tay hắn lướt xuống chiếc bụng bằng phẳng nhẵn nhụi, khiến hắn sướng rên.
- Ưm...!
Y Nhân bị Tiêu Dực xoa nắn n*ng lên, phía dưới đã ngập lụt. Mà cái thứ trong tay càng lớn, càng cứng, vì sự sống, nàng khẽ cúi đầu hé miệng đưa chiếc lưỡi đinh hương ra liếm một vòng trên "đầu nấm", kiều mị liếc Tiêu Dực một cái.
"OÀ..ÀNH!"
Tiếng vang ngoài cửa khiến cho "thằng em" vừa mới ngổng lại đã sun vòi lại, Y Nhân bất lực đặt mông ngồi xuống khóc thét lên.
Dù sao, đây cũng thời điểm sống chết, ai mà còn nghĩ tới chuyện đó chứ, Từ Tuyết Nhi hai tay chặn trên cánh cửa, mồ hôi trên trán tí tách chảy xuống. Không thể đến "hỗ trợ" cho Tiêu Dực được.
- Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ? Sao tên Hổ tử sắc lang kia lại đưa một cái ngọc thạch made in china, rồi để chúng ta phải khổ thế này!
Y Nhân sợ hãi khóc lên, oán trời oán đất, muốn tát chết tên Hồ Tử kia. Mà Tiêu Dực nghe nàng khóc, đột nhiên linh cơ, Hổ Tử, đúng rồi, hắn đưa ình...
- Haha, ta có biện pháp rồi!
Tiêu Dực từ trong Giới Tử Giới lấy ra một cái bình nhỏ. Hai mắt nhìn thẳng, nghiến răng:
- Nếu lão Hổ tử ình hàng kém chất lượng, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn.
Nói xong Tiêu Dực mở miệng bình ra, đổ ra hai viên thuốc màu lam, do dự một chút liền nuốt vào bụng.
- Sống hay chết, phải dựa vào nó!
Tiêu Dực vận công thôi phát dược tính, trên mặt nổi đầy gân xanh.
Hai nàng không biết hắn ăn cái gì? Bất qua, Y Nhân nhìn thấy nhãn trên bình, suýt nữa thì ngất, thì ra là thuốc kích dục "Vĩ ca". Chẳng lẽ trong đầu tên này chỉ có tình dục sao?
- A ——!
Tiêu Dực dồn khí đan điền, hét lên một tiếng, cuối cùng thì "con trym" cũng hóa thành đại bàng, không phụ mong đợi của mọi người a.
"Con trym" từ từ ngổng lên, ánh sáng huỳnh quang phát ra tứ phía, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến hai nàng phải há hốc mồm.
- Chết thì chết đi! Dù sao đã 7 đời chưa mất zin, đời này chưa chắc đã có hi vọng! Ka hi sinh!
Dưới sự chứng kiến của 2 vị khán giả, Tiêu Dực cởi truồng chạy tới cửa, mà sao cái cửa này cao vậy, tốn sức mãi mới cắm được "thằng em" vào lỗ
Lỗ khóa lạnh như băng, không có xúc cảm như trong tưởng tượng của Tiêu Dực, đầu đầy mồ hôi, một tay đỡ lấy cái cửa, chuẩn bị cắm "thằng em" sâu hơn nữa.
- Cố lên!
Đồng chí Y Nhân xinh đẹp quyến rũ, một Fan trung thành, quyết tâm ủng hộ Tiêu Dực, hét lớn một tiếng để trợ uy cho thần tượng của mình.
"Mẹ nó!"
Tiêu Dực bị nàng làm cho giật mình, "thằng em" vừa cắm vào một nửa, liền khực một tiếng, "ken két", hai mảnh sắt lạnh lẽo kẹp lấy "thằng đệ" đáng thương, còn chưa kịp kêu thảm, cánh cửa đã mở ra.
- Y Nhân! Ka muốn hiếp chết cô!
Tiêu Dực đáng thương, "con trym" bị kẹt trong ổ khóa, rên rỉ liên hồi, quơ tay quơ chân, cũng may Từ Tuyết Nhi kịp thời ôm lấy Tiêu Dực, kéo hắn ra, hai chân Tiêu Dực nhũn ra, mồ hôi chảy như vừa mới đánh xong một trận, may mà "thằng em" không sao, Y Nhân mà kêu sớm hơn chút thì gãy c m n r.
- Mau!
Từ Tuyết Nhi không đợi được, trận pháp sắp bị đám u hồn đánh vỡ, kéo Tiêu Dực vọt vào trong thạch động, Y Nhân theo sát phía sau.
- Mau! Tiểu Dực! lấy hai khối tiên thạch trên gương đồng đi!
Trong phòng bốn vách tường đều màu trắng, chỉ là trên trần nhà có một chiếc gương đồng, phóng ra sương trắng, hai khối thạch anh màu tím nổi trong sương trắng, hồng quang lóe sáng.
Không kịp nghĩ nhiều, Từ Tuyết Nhi ra lệnh, Tiêu Dực cắn răng nhảy lên, hai tay cầm lấy 2 khối tiên thạch, cảm giác bỏng rát truyền tới tay, Tiêu Dực không kịp kêu, cửa sắt bên kia đã phát ra tiếng nổ, tử khí nồng nặc xông vào mũi.
- Theo ta đi!
Từ Tuyết Nhi phất một dải lụa trắng quấn lấy 2 người, một chưởng bổ xuống gương đồng, ba người thấy lỗ tai nổ vang, không khí trong lành hơn hẳn, hai mắt tỏa sáng.