Đô Thị Khu Ma Sư

Chương 2: Đề Hồn và Mộc Tinh

Bùm bụp...

Bùm bụp...

Bùm bụp...

Trong căn phòng mờ tối yên tĩnh, nhịp tim của Nguyễn An hữu lực đập một cách mạnh mẽ, âm thanh vừa như tiếng trống trầm đục lại như lôi đình vang dội cuồng bạo.

Nhưng ở trên giường, Nguyễn An lại không hề hay biết điều này, chỉ nhíu mày thật chặt mà tiếp tục ngủ, nét mặt biến ảo khó lường như đang làm một giấc mộng đáng sợ

÷÷÷÷÷÷÷÷

Thiên Địa lúc còn man hoang, nhân loại vừa xuất hiện, trên vùng thiên địa phương Nam trù phú xuất hiện hai sinh vật hùng mạnh, trở thành bá chủ nơi đây.

Thứ nhất là một con Mộc Tinh do một cây Chiên Đàn sống ngàn năm hoá thành, thân cao trăm mét, tán rộng ngàn dặm, hung tợn xảo quyệt, chuyên ăn thịt tất cả sinh vật mà nó nhìn thấy.

Sinh vật thứ hai, thân khỉ đầu sư tử, trên lưng có đôi cánh dơi, tên là Đề Hồn.

La Hầu diện mạo xấu xí nhưng tâm địa hiền hoà, lấy ác ma quỷ hồn làm thức ăn, thường xuyên giúp đỡ sinh vật sống thực hiện tâm nguyện trước khi chết, được xem như một Linh Thú người người thờ bái.

Mộc Tinh và Đề Hồn trời sinh là kẻ đối đầu, kẻ trước muốn ăn thịt kẻ sau và kẻ sau lại muốn phệ hồn kẻ trước, hai bên tranh đấu trăm năm bất phân thắng bại.

Ngày kia, một vị đại năng họ Lạc từ biển khơi phương Đông xa xôi xuất hiện, muốn cùng Đề Hồn giết chết Mộc Tinh trừ hại cho dân, cả ba đánh trăm ngày đêm cuối cùng đánh bại được Mộc Tinh.

Đề Hồn như nguyện cắn nuốt linh hồn đối phương, bắt đầu quá trình thuế biến trở thành thần thú.

Nhưng, ở chính thời khắc này, biến cố xuất hiện.

Bắc phương có một dân tộc do Nữ Oa thần dùng đất sét tạo ra, bên trong có ba người được thừa hưởng thần lực từ nữ thần nên sở hữu thần thông mạnh mẽ.

Bởi vì được tạo ra từ đất sét, bên trong cơ thể chúng tràn đầy dục vọng và tham niệm. Vì ham muốn thân xác Mộc Tinh và Đề Hồn nên canh đúng thời cơ đánh lén Lạc thần, lúc này đang thủ hộ quá trình thuế biến.

Lạc thần dũng mãnh, dù đã mệt mỏi nhưng vẫn một mình ung dung ngăn chặn cả ba, không cho chúng có cơ hội làm càn.

Bắc tộc không cam tâm, điều động toàn dân xua quân đánh giết sinh linh phương Nam, ép buộc Lạc Thần phải buông bỏ Đề Hồn mà ra tay cứu vớt sinh linh.

Rơi vào tình thế lưỡng nan, Lạc thần quyết định thật nhanh đem cơ thể Mộc Tinh luyện thành thần khí Thanh Nguyên Châu, rồi lại đem Đề Hồn phong ấn vào bên trong chôn dấu ở một nơi bí ẩn trong lòng đất.

Thanh Nguyên châu hoàn toàn cắt đứt khí tức của Đề Hồn với ngoại giới, khiến Bắc tộc không thể tìm ra, Lạc thần cũng vì đó rảnh tay cưỡi lấy rùa vàng đánh lui dị tộc.

Vài ngàn năm qua đi, Thanh Nguyên Châu chứa Đề Hồn cứ vậy bị chôn trong lòng đất, sau này bởi địa mạch di chuyển mà bị dời lên Bắc phương, cuối cùng cơ duyên xảo hợp nhập vào cơ thể một tên thanh niên xấu số vừa mới chết.

Đề Hồn vừa hoàn thành quá trình thuế biến, thực lực giảm xuống đến mức tận cùng, hơn nữa còn rơi vào hôn mê sâu, cần thôn phệ đại lượng linh hồn mới có thể tỉnh lại.

Do đó, trong tiềm thức, nó đưa cho tên thanh niên đang bị ký sinh một giao dịch.

Kẻ đó không phải ai khác, chính là Nguyễn An.

÷÷÷÷÷÷÷÷÷÷

- Hộc hộc hộc

Từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, Nguyễn An bật người ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân.

Đưa tay lên định lau lấy mồ hôi, Nguyễn An bỗng trợn tròn mắt, kinh hãi lạnh cả người.

Cánh tay phải của hắn bây giờ hệt như một thân cây, làn da sần sùi như vỏ đại thụ, mặc dù có thể cử động như thường nhưng cảm giác nhìn thấy vẫn rất là kinh dị hãi hùng.

Lập tức, Nguyễn An nhớ lại nội dung giao dịch mà Đề Hồn đưa ra trong giấc mộng vừa rồi.

Nó muốn hắn phải đi thôn phệ linh hồn, đặc biệt là hung quỷ, lệ quỷ oán linh càng tốt, đổi lại nó sẽ giúp Nguyễn An hấp thụ sức mạnh của Mộc Tinh chứa bên trong Thanh Mộc châu.

Mà cánh tay này, chính là một ít sức mạnh mà Đề Hồn tặng trước cho hắn.

Nghĩ đến đây, Nguyễn An cẩn cẩn thận thận vung vẩy tay phải, sau khi cảm giác hoạt động bình thường thì mới nhớ lại cách sử dụng mà Đề Hồn truyền cho

Lập tức, theo suy nghĩ của Nguyễn An, một lớp ánh sáng màu xanh lục dần bao phủ cánh tay phải, là Mộc lực, có thứ này hắn mới có thể tác động bắt giữ đến quỷ hồn.

Sau đó, Nguyễn An thử kéo dài Mộc lực tạo thành một sợi roi vung vẩy trung không khí, rồi hai sợi, ba sợi...

Đến sợi thứ năm thì một cảm giác mệt mỏi cực độ đánh úp đến khiến cho Nguyễn An vội vàng ngưng lại, cánh tay cũng thoáng cái trở về bình thường.

Ọt ọt ọt

Tiêu hao thể lực kịch liệt khiến cho bụng Nguyễn An lập tức vang lên từng hồi kháng nghị, hắn lập tức nhào đến tủ lạnh lấy trứng gà và mì gói ra, sau đó không kịp đợi nấu lập tức ăn sống hết.

Càn quét mười gói mì cùng hai mươi trứng gà, bao tử của hắn cuối cùng cũng ngưng biểu tình, nhìn lại bãi chiến trường hắn cười khổ sau đó thu dọn sạch sẽ.

Sức ăn xem ra tăng lớn rồi, sau này phải dự trữ đồ ăn nhiều hơn.

Vừa nghĩ đến giao dịch cùng Đề Hồn, bản thân Nguyễn An vừa vui vừa lo.

Lo chính là về vấn đề tìm kiếm đâu ra quỷ hồn để bắt cho Đề Hồn thôn phệ, đừng nghĩ giao dịch này quá có lợi cho hắn, nếu cách mười ngày mà hắn không bắt được con quỷ nào thì sẽ phải nhận hình phạt của Đề Hồn, tư vị linh hồn bị xé một mảnh chắc chắn sẽ không có gì dễ chịu hết.

Nghĩ đến đó, Nguyễn An lại thấy lạnh gáy.

Còn vui, dĩ nhiên là bởi vì sức mạnh mới này rồi, hắn từng đọc qua một bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính ở trong đô thị hàng yêu trừ ma, trang bức cua gái, đấy chẳng phải là bản thân hắn hiện tại hay sao??

Rồi cả thù hận, lại có thêm một con đường tắt để có thể giải quyết.

Âm thầm vui mừng trong chốc lát, Nguyễn An thu lại tâm tình, bắt đầu rèn luyện khống chế năng lực mới của bản thân.

Dù chưa từng bắt quỷ nhưng hắn biết đây là một công việc cao nguy cực cao, nếu không đủ năng lực thì có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, do đó hắn phải trong thời gian ngắn nhất thuần thục sử dụng, đồng thời nắm được giới hạn của bản thân.

Nguyễn An biết, đây là một con đường không có lối về, hắn chỉ có thể cẩn thận từng bước đi lên phía trước.

Sống, tiền tài, quyền lực, nữ nhân, tất cả hắn đều có thể tùy ý sở hữu.

Còn nếu chết đi, haha, ngươi chẳng qua chỉ là một cái rắm giữa dòng đời, thậm chí linh hồn còn bị Đề Hồn cắn nuốt, vĩnh viễn biến mất không thể luân hồi.