] Chương 019

Date: 07/11/2020Author: Khoai Tây2 Comments

Tình thế hỗn loạn


“Tiểu Huy, con đang nhìn cái gì thế?” Ông già mù tò mò hỏi.

“Một con bọ ngựa đang ăn ve.”

“Phía sau nó có chim nhỏ không?”

“À, không có.”

“Ha ha, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.”

“Con không tin!” Nhóc con nắm lấy bọ ngựa thả nó núp dưới một chiếc lá, “Nó nhỏ như vậy, chim chắc chắn không nhìn thấy nó.”

“Con không nhìn thấy không có nghĩa là nó cũng không nhìn thấy, nếu nó không chạy chắc chắn sẽ vuột mất.” Vừa dứt lời, một con chim nhỏ ẩn núp phủi đất bổ nhào tới, bọ ngựa nhìn thấy chim nhỏ lập tức vỗ cánh bay.

Nhóc con tốt bụng giờ lại quay sang bắt bọ ngựa đưa đến trước mặt chim nhỏ.

“Tiểu Huy à, vận mệnh không thể tùy tiện thay đổi được đâu.” Ông già mù xoa đầu y.

“Con không tin! Con muốn đổi!” Nhóc con tức giận lau nước mắt.

“Có đôi khi thuận theo tự nhiên mới là cách tốt nhất.” Ông già mù thở dài.

Chờ Âu Dương Huy hiểu thấu câu nói lúc ấy thì đã quá muộn.

Khi đó, y đã mất đi người bạn quan trọng nhất của mình.

Thậm chí đó còn là kết cục do y tự tay tạo ra.

Cảm giác tội nghiệt này vẫn luôn đeo bám y.

Như thể bị vận mệnh đùa giỡn, nhiều năm sau, có một nhà thiết kế tỉnh tỉnh mê mê không may tìm tới cửa nhà y…

Y đã từng nghĩ tới chuyện buông tay mặc kệ Lăng Tiêu, sống cũng được mà chết cũng không sao, đó chính là vận mệnh của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không phải người kia, trong lòng Âu Dương Huy biết rõ.

Cứ một lần một lần y tự thuyết phục mình, y lại một lần lén lút nhúng tay hỗ trợ.

Từ đầu đến cuối y vẫn không bỏ rơi hắn được.

Đối mặt với nguy hiểm không biết tên, Âu Dương Huy gấp gáp bảo vệ Lăng Tiêu ở phía sau.

Hoàng Nhị Cẩu xuất hiện, mọi người ngạc nhiên.

Bạch vô thường nhanh chóng tỉnh táo lại, cơ thể chợt lóe bay lên, một tấm vải rách nhét vào tay Lăng Tiêu: “Cầm cẩn thận.”

Bàn chiêu hồn lại hợp thành một tấm lưới, vững vàng che phủ hai nhân loại.

Có một người đàn ông mặc giáp đã đủ khổ rồi, giờ lại thêm một tên khốn không biết từ đâu chui ra cầm Trảm Hồn Đao trong tay.

Tình hình trận chiến rối mù, việc duy nhất Bạch vô thường có thể làm là bảo vệ hai người này.

Hoàng Nhị Cẩu nhìn chằm chằm người đàn ông mặc giáp, ánh mắt cuồng nhiệt khiến người đàn ông mặc giáp phát lạnh.

“Sắc mặt không tệ, xem ra đã khôi phục kha khá rồi đúng không?” Hoàng Nhị Cẩu tiến lên trước một bước, ánh sáng quanh Đao Minh Hồng lóe lên, phản chiếu trên thân người đàn ông mặc giáp

Người đàn ông mặc giáp lùi lại một bước, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy quá yếu đuối, vì thế hắn lại cứng người đi lên trước hai bước, giơ giáo dài đề phòng.

Lương Liêm đứng núp ở cửa ngầm quan sát hồi lâu, cuối cùng không nhịn được giơ súng, Ngu Thanh ngăn lại kịp thời, ném cho hắn một ánh mắt: Đừng nóng vội, nhìn lại tình huống một chút.

Hoàng Nhị Cẩu cũng tỏ thái độ thoải mái nhìn người đàn ông mặc giáp, lấy phong phạm tiếng tăm lừng lẫy trong giới nghề nghiệp, không có cách nào lôi kéo đối thủ cạnh tranh thì đập phá, tất cả tin tức trái chiều đều bị ép xuống, nhân viên không nghe lời thì bị sa thải, thú cưng không chịu nghe lời thì đánh tới chừng nào nghe lời mới thôi.

Ông ta cầm đao vung lên, đao phong nóng rực bổ về phía người đàn ông mặc giáp, người đàn ông mặc giáp không dám chống đỡ mà chỉ tránh né, tốc độ đao phong không giảm mà phạm vi mở rộng trong nháy mắt hướng về phía Lăng Tiêu với Âu Dương Huy.

Bạch vô thường cởi áo bào trắng ra, bọc lấy hai người biến mất, lúc xuất hiện bọn họ đã cách xa đao phong trốn vào trong thông đạo.

Vừa đứng vững lại gặp địa chấn, bụi mù văng tứ tung, chợt trên bức tường bên kia xuất hiện một đường hầm thật sâu.

Nếu Bạch vô thường không phản ứng nhanh chỉ sợ hai người bọn họ đều biến thành thịt vụn.

Người đàn ông mặc giáp thu hồi tầm mắt, cười lạnh: “Ngay cả đồng loại cũng không buông tha?”

Hoàng Nhị Cẩu cũng cười, thú cưng náo loạn thì mới có giá trị dạy dỗ, ông ta nâng đao lần nữa, quyết định phải hung hăng dạy dỗ “thú cưng” nhảy nhót tưng bừng này một trận mới được.

Nếu nói người đàn ông mặc giáp triển khai toàn bộ hình thức hack, vậy Đao Minh Hồng là công cụ chống hack cao cấp, chỉ ngẫm lại cũng biết, biện pháp giải quyết rất đơn giản, chỉ cần cướp cây đao kia là được rồi, mà muốn cướp thì uy hiếp, tiêu diệt, hoặc nắm trong tay đều được!

Người đàn ông mặc giáp biến hóa lần nữa, hóa về nguyên hình, dựa vào hình thể để áp chế, móng vuốt với cái đuôi cùng quét tới.

Cho dù Hoàng Nhị Cẩu có ba đầu bốn tay cũng không có cách nào hóa giải thế đánh gọng kìm.

Nhưng nó đánh giá loài người quá thấp.

Trong công ty Hoàng Nhị Cẩu lúc nào cũng đối mặt với đủ loại văn kiện, ông ta luôn có thể kịp thời xử lý nhanh chóng là bởi vì ông ta có thể phân biệt được loại nào quan trọng, loại nào có thể giao cho cấp dưới làm thay.

Phân rõ chuyện nặng nhẹ, tìm đúng trọng điểm ưu tiên xử lý, chính là nguyên tắc làm việc của Hoàng Nhị Cẩu.

Hoàng Nhị Cẩu nhanh chóng thối lui, lui vào trong thông đạo, móng vuốt với cái đuôi đuổi sát quét ngang cửa vào, ông ta lợi dụng địa hình hóa giải mối nguy hai lần.

Công kích thất bại, nó tức giận thò đầu vào muốn cắn nát Hoàng Nhị Cẩu.

Thật đúng là tên ngốc dễ kích động.

Hoàng Nhị Cẩu móc một nụ cười trên môi, nhanh chóng tiếp tục thối lui, vô cùng nhân từ không đánh nứt sọ nó mà chỉ nhắm ngay sừng vung đao một cái, thông đạo quá chật chổi nên nó không có cách nào tránh né, lưỡi đao lướt qua, sừng đứt một đoạn, nó lập tức đau đớn tru lên nhưng vừa ngẩng đầu lại đụng phải trần thông đạo.

Đá vụn rào rào rơi xuống, nó không thể không lùi về rời khỏi thông đạo, sừng là vị trí phân bố nhiều dây thần kinh nhất, khi nó bị gãy chẳng khác nào cực hình cạo xương xẻo thịt.

Đau, thật sự rất đau…

Nó cảm thấy mạch máu trong đầu chảy điên cuồng!! Chảy lan tràn đến nổi trước mắt biến thành màu đen.

Lại có đao phong đánh tới, thừa thắng xông lên là việc Hoàng Nhị Cẩu yêu thích nhất, muốn dạy dỗ thì phải đánh nó cho tới khi nào nó sợ thì thôi!

Đao vung tới, lại một cái sừng nhọn đứt gãy.

Nó kêu rên nhưng vậy vẫn chưa đủ, khó khăn lắm mới tìm được Đao Minh Hồng, mãi mới chờ đến lúc có cơ hội, Hoàng Nhị Cẩu vững tin mệnh trung chú định, rằng quái thú thượng cổ này chính là thú cưng của mình!

Dù sao sừng trên đầu nó nhiều, chặt vài cái cũng không chết được, để nó đau là được rồi!

Đao lại vung tới, quái thú vội vàng vung vuốt cản lại, đao phong sượt qua vuốt rồng đụng trúng vẩy rồng, vẩy rồng lập tức nổ tung, máu văng tung tóe, cơ thể quái thú lay động, cuối cùng không chịu được cảm giác đau nhức trên đầu liền ầm mọt tiếng ngã xuống.

Trong bụi mù, người đàn ông mặc giáp nằm rạp trên mặt đất thở dốc, máu chảy thành một dòng suối nhỏ, vẽ theo đường cong khuôn mặt, thuận theo cằm nhỏ xuống.

Hoàng Nhị Cẩu cầm đao trong tay đi từng bước một tới gần, nếu người đàn ông mặc giáp có động tác nhỏ, ông ta cũng không ngại chém đứt hai cánh tay của đối phương.

Chỉ cần không chặt đầu, thứ này cũng không chết được.

Đứt tay chân có thể tái sinh, chỉ cần để nó từ từ tu dưỡng là được.

Quan trọng là phải chinh phục được nó, khiến nó phải sợ mình!

Sợ hãi chính là cách hiệu quả nhất!

Hoàng Nhị Cẩu nâng đao lên gác trên cổ người đàn ông mặc giáp, hỏi: “Có phục không?”

Người đàn ông mặc giáp không hổ danh là một người kiên cường, hung hăng trừng mắt với Hoàng Nhị Cẩu, huyễn hóa ra một thanh giáo dài trong tay.

Hoàng Nhị Cẩu vung đao, giáo dài xoay một vòng rồi văng ra đến một góc hẻo lánh, còn trên tay người đàn ông mặc giáp xuất hiện vết thương thật sâu.

Thừa thắng xông lên lại chặt một nhát, áo giáp cứng rắn vỡ vụn trong nháy mắt, thêm vài đao vung xuống, cả người người đàn ông mặc giáp toàn là vết thương, hắn cắn răng nuốt tiếng kêu đau xuống bụng, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Muốn giết thì giết đi.”

Lăng Tiêu không nhìn nổi, hắn giật nhẹ Bạch vô thường, Bạch vô thường lắc đầu, nói khẽ: “Hoàng Nhị Cẩu có tập võ, cộng thêm Đao Minh Hồng trong tay, phần thắng của chúng ta quá thấp.”

Âu Dương Huy gật đầu: “Cho dù ông ta không cầm vũ khí, chúng ta cũng không đánh lại.”

“Nhưng chúng ta có bùa mà.” Lăng Tiêu nhắc nhở.

Âu Dương Huy lắc đầu: “Ông ta là người, bùa không có tác dụng.”

Bạch vô thường đẩy đẩy bọn họ: “Mọi người đi tìm đường đi, mau chóng rời khỏi đây.” Sau khi trèo lên mặt đất sẽ gặp được nhiều người ở ngoại thành, Hoàng Nhị Cẩu anh minh trầm ổn, nhỡ đâu lúc đuổi theo ra ngoài cũng sẽ lo lắng hình tượng của mình bị ảnh hưởng, tới lúc đó ông ta ẽ không làm tới mà vung Đao Minh Hồng về phía bọn họ.

Còn cục bột trắng, không thể giữ nó lại mà phải xử lý.

Thừa dịp người đàn ông mặc giáp VS tinh anh xí nghiệp, Bạch vô thường len lén vọt đến gần cục bột trắng, mở bình Ngọc Tịnh bắt đầu thu hồn.

Âu Dương Huy nắm tay Lăng Tiêu tiến vào trong thông đạo lần nữa.

Đương nhiên trong thông đạo có thể gặp Hoàng Nhị Cẩu, Âu Dương Huy không dám đi vào quá sâu, nhỡ đâu người đàn ông mặc giáp đang lăn qua lăn lại với anh Cẩu, lăn lăn một hồi vào trong thông đạo với bọn họ, vậy chẳng khác nào tất cả mọi người vào chung một nồi hết à.

Gõ gõ tường sờ sờ gạch, a a a nhức đầu quá, rốt cuộc cửa ngầm ở đâu vậy? Anh Cẩu từ đâu mà đến?

Thỉnh thoảng có tiếng chặt bụp bụp truyền đến từ phía bên kia thông đạo, sau đó là tiếng rên rỉ giấu trong cổ họng của người đàn ông mặc giáp.

Đầu của gười đàn ông mặc giáp đau đến muốn nứt ra, vết thương trên người hắn đã đau càng thêm đau, nhiều lần suýt hôn mê bất tỉnh, hắn đang chờ cơ hội, nếu Hoàng Nhị Cẩu đến gần thêm một chút, hắn sẽ dùng sức lực cuối cùng hóa thành vuốt rồng, vung lên một kích chí mạng!

Hoàng Nhị Cẩu rất cẩn thận, không có ý định đến gần, dù sao ông ta cũng chỉ là người phàm, cơ thể người phàm rất yếu ớt, Đao Minh Hồng to lớn, vừa có thể làm vũ khí cũng có thể làm khiên, ông ta giữ một khoảng cách quan sát người đàn ông mặc giáp, người đàn ông kia không rên một tiếng, dù cơ thể run rẩy cũng không chịu lùi bước thần phục, đối mặt với sự quật cường của hắn, Hoàng Nhị Cẩu thở dài.

“Muốn giết cứ giết.” Người đàn ông mặc giáp lại nói một lần nữa, giọng nói của hắn yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng.

“Sao ta nỡ giết ngươi chứ?” Hoàng Nhị Cẩu dùng thân đao vỗ vỗ gương mặt kiên nghị của người đàn ông mặc giáp, “Ngươi không muốn đi cùng ta sao?”

Người đàn ông mặc giáp cười khẽ một tiếng: “Ngươi muốn sức mạnh của ta, để làm gì?”

Hoàng Nhị Cẩu chế giễu nhìn hắn chằm chằm: “Vàng bạc châu báu có thể mua đồ ăn không? Không thể, nhưng không có nghĩa là nó vô dụng, chỉ cần đổi thành tiền tệ là được, ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà ngươi cũng không hiểu?” Cuối cùng ông ta câu lên một nụ cười, “Hiện tại không dùng được không có nghĩa là sau này không dùng được, giữ lại cũng không sao.”

“Ngươi nằm mơ đi!” Người đàn ông mặc giáp kích động, giáo dài đâm ra, Đao Minh Hồng vung một cái, giáo gãy, tay đứt.

“Rõ thật là, không nghe lời gì cả.” Hoàng Nhị Cẩu nhíu mày, ông ta nhấc cán đao đẩy ngã người đàn ông mặc giáp, đập vỡ áo giáp trước ngực hắn, bắt đầu dùng mũi đao khắc chú.

Cổ tay bị chặt đứt, cảm giác đau đớn khủng khiếp khiến đầu óc người đàn ông trống rỗng, mãi cho đến khi Hoàng Nhị Cẩu khắc xong chữ thứ nhất, đang định khắc chữ thứ hai mới đột nhiên bừng tỉnh.

Đây là… Côn Luân ngự Thú Phù!

Nếu dùng đao bình thường khắc loại phù này, đối với người đàn ông mặc giáp mà nói không đau không ngứa.

Nhưng đây là Đao Minh Hồng!

Đã từng chém Trảm Hồn Đao!

Lần này người đàn ông mặc giáp sợ là sợ thật, nếu phù chú hoàn thành, vậy chỉ có thể làm con rối cả đời của tên này!

Tuyệt đối không được!

Hắn dồn sức mạnh ngưng thành một cây giáo dài, giáo vừa vung ra, Hoàng Nhị Cẩu vội thu đao đỡ đòn, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, quyết định chém đứt thêm một tay của đối phương.

Ông ta không hề do dự vung đao, ngay lúc lưỡi đao sắp đụng tới cánh tay, một tiếng súng vang lên, Hoàng Nhị Cẩu dựa vào bản năng tập võ nhiều năm nghiêng người né tránh, một vết đạn bốc khói xuất hiện ngay mặt đất dưới chân.

Dự cảm nguy hiểm lại xuất hiện, Hoàng Nhị Cẩu nhanh chóng vung đao lên đỡ, một tiếng keng khi kim loại va chạm vang lên, xung lực làm đánh trật đao phong khiến nó chém vào mặt tường, ầm một tiếng bụi mù bốc lên, đá vụn rơi xuống như mưa.

Lương Liêm quỳ một chân trên đất, một làn khói mỏng bốc ra từ họng súng.

Ngu Thanh đứng một bên, cũng giơ súng nhắm chuẩn.

Hành vi đánh nhau ẩu đả này gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an toàn của công dân, cảnh sát hình sự quyết đoán rút súng, mục tiêu là Hoàng Nhị Cẩu.

Vốn Hoàng Nhị Cẩu định  xử lý xong con thú này sẽ lập tức giải quyết đám người vây xem, không ngờ lại có hai tên cảnh sát hình sự nhảy ra.

Có điều, nhân số không phải vấn đề, Hoàng Nhị Cẩu tự tin mình có thể xử lý sạch sẽ trước khi bọn họ thoát ra.

Có một số việc không tiện công khai, không phải cứ dùng số tiền kếch xù để trấn an là có thể giải quyết vấn đề, biện pháp duy nhất là biến tất cả bọn họ thành xác chết.

Hoàng Nhị Cẩu vung đao, đao phong gào thét đánh úp về phía hai cảnh sát hình sự.

Hai người bọn họ quan sát lâu như vậy tất nhiên biết rõ uy lực của cây đao đỏ này, Lương Liêm với Ngu Thanh không nói hai lời tức tốc rút lui, núp vào một góc bí mật gần đó trong nháy mắt.

Lúc này Lăng Tiêu với Âu Dương Huy đang cố gắng tìm kiếm lối ra trong thông đạo, hoàn toàn không để ý tình huống bên ngoài.

Bạch vô thường trông coi cửa thông đạo, lén lút quan sát nơi hai tên cảnh sát biến mất.

Hoàng Nhị Cẩulại vung đao lên đánh về phía góc tối, dưới ánh sáng của lưỡii đao, ở góc tối hẻo lánh đó đã sớm không còn một ai.

Chẳng lẽ hai người kia…

Lại một tiếng súng vang lên, Hoàng Nhị Cẩu né tránh, Ngu Thanh xuất hiện sau cột trụ, Lương Liêm thì xuất hiện từ một góc tường khác.

Bọn chuột đáng ghét!

Hoàng Nhị Cẩu lại vung đao, Ngu Thanh và Lương Liêm lập tức bắn một phát súng rồi lại nhanh chóng thối lui, bắn một phát đổi một chỗ, cánh đánh du kích này bọn họ đã sớm thực hành vô số lần, mặc dù có hơi vô sỉ nhưng dù sao cũng hiệu qua hơn so với đối đầu trực tiếp nhiều!

Dù đối phương có là cao thủ xã hội đen hay là kẻ giết người xảo quyệt đều bị bọn họ dễ dàng đùa bỡn xoay vòng vòng!

Huống hồ đây chỉ là ông chủ xí nghiệp Hoàng Nhị Cẩu?

Chớ xem thường cảnh sát hình sự!

Hoàng Nhị Cẩu biết rõ chắc chắn bọn họ đã nhìn qua bản vẽ, thật đúng là hỏng bét, biết vậy lúc trước ông ta nên đốt rụi hoặc là để lại đồ giả, nếu không ông ta đã không rơi vào tình cảnh quẫn bách như thế này!

Thật đúng là nghìn tính vạn tính, cẩn thận cỡ nào cũng có sai sót!

Người đàn ông mặc giáp không lòng dạ nào tham chiến, hắn không biết mình sẽ ngất xĩu lúc nào thể nên trước khi mất đi ý thức hắn nhất định phải tìm được nơi nào đó ẩn núp!

Thế là hắn tập trung, hư hóa thành sương mù, hướng lên trần nhà vỡ vụn bay đi.

“Muốn chạy trốn?!” Hoàng Nhị Cẩu cuống lên, vung đao chém xuống nhưng chỉ chém được một mảnh sương mù còn sót lại, phần lớn  đã xuyên qua trần nhà chạy thoát.

Tiếng súng vang lên, Hoàng Nhị Cẩu gào lên đau đớn che vai, ông ta khẽ cắn môi bắt đầu cân nhắc, cuối cùng quyết định thu đao vung thẳng về một góc hẻo lánh.

Tiếng súng lại vang lên, tiếng đó là tiếng va chạm tường đá ở một góc hẻo lánh.

Hoàng Nhị Cẩu đã rời đi.

Ngu Thanh cất súng, liếc mắt ra hiệu cho Lương Liêm: Chạy trốn, không cần đuổi theo.

Lương Liêm hơi do dự nhưng cũng nghe theo cất súng, hắn tin phán đoán của đội trưởng.

Bạch vô thường hiện thân trước mặt bọn họ, quỷ ảnh đột nhiên xuất hiện khiến hai cảnh sát hình sự bị dọa sợ, đạn ra khỏi nòng chỉ trong nháy mắt nhưng đạn lại xuyên qua Bạch vô thường bắn vào hư không.

Bạch vô thường chỉ thông đạo sau đó lặng lẽ tiếp tục ẩn mình.

Trong thông đạo, Âu Dương Huy với Lăng Tiêu gấp đến độ xoay vòng vòng, Lương Liêm nhìn bọn họ một lát mới lớn tiếng khụ một cái, lúc này hai người bọn họ bị dọa mới hoàn hồn…

Người đàn ông mặc giáp biến thành sương mù xuyên qua mặt đất, lên thẳng lầu một.

Xuyên qua lầu một, chớp mắt đã lên tới lầu hai, lầu ba, lầu bốn…

Lầu 7, Lư Mộng Mộng đang làm bài.

Trạng thái của cô không tốt, khó mà chống đỡ được, cô xoa xoa mắt, chợt cảm thấy có gió thổi qua, cô quay đầu hỏi: “Em họ?”

Từ lần em họ xuất hiện nói vài câu đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, cũng không biết có phải đi đầu thai rồi hay không.

Thật ra em họ vẫn chưa đi, cậu ta còn phải trông coi chị họ, đáng tiếc năng lượng quá yếu, chị họ không nhìn thấy cậu, cũng không nghe thấy cậu nói chuyện.

Giống như hiện tại, cậu ta đang liều mạng gọi chị họ mau chạy trốn còn bộ dạng của chị họ bày tỏ rõ việc cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc trước lão Diêm vương kêu cậu ta báo với chị đi lấy sách chắc chắn có nguyên nhân nào đó.

Nhưng cậu ta không ngờ chuyện phát sinh thành như vậy.

Nguy hiểm đến gần, viêc duy nhất cậu có thẻ là là nhắc nhở chị mình mau trốn.

Cậu thử chạm vào chị họ, thậm chí còn quấy rối ném đồ lung tung tạo thành tiếng vang, kết quả cô chỉ xem như gió nhẹ lướt qua, mảy may không có tác dụng.

Thời gian không đợi ai, ngay lúc em họ gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, một làn sương mù hình người trồi lên từ mặt đất, rất nhanh, nửa người trên cũng xông ra.

Lư Mộng Mộng chưa từng gặp qua thứ quái dị như thế, cô sợ hãi kêu lên, tiện tay mò lấy thứ gì đó đập xuống.

Trùng hợp là thứ tiện tay vớ được là một món đồ có vẽ phù chú, mặt bìa được thiết kế xa hoa, cũng chính là cuốn giám định và thưởng thức phong cách Châu Âu…

Ngu Thanh dẫn mọi người tiến vào cửa ngầm.

Con đường này lúc Ngu Thanh và Lương Liêm đi xuống đã từng đi qua, xác nhận an toàn, còn nơi Hoàng Nhị Cẩu trốn là ở một hướng khác, tuyệt đối không đụng nơi này.

“Có phải ông ta đang ở trong tòa nhà chờ chúng ta không?” Lăng Tiêu ứa mồ hôi lạnh.

Ngu Thanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không đâu, ông ta bị thương, có lẽ sẽ tìm một nơi khác để dưỡng thương.”

Lương Liêm nói: “Chúng tôi sẽ đưa mọi người về.”

Ngu Thanh vỗ vai Lương Liêm: “Sai, chúng ta cũng sẽ ở lại.”  

Lương Liêm trợn tròn mắt: “Ở?”

Cái nơi chướng khí mù mịt rác rưởi chất đầy là nơi dùng để ở?!

Ngu Thanh gật đầu: “Chúng ta đều là người chứng kiến, nếu phân ra rất dễ bị đánh từng người.” Đối mặt với tinh anh xí nghiệp IQ cao, tuyệt đối không thể thả lỏng.

Vừa có võ vừa sợ đao, giờ gặp anh Cẩu lại có cả hai, nhưng đối mặt với khoa học kỹ thuật hiện đại, một viên đạn bắn ra cũng sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống mà thôi.

Trước khi truy sát Hoàng Nhị Cẩu, không thể thả lỏng.

Một đường không chướng ngại, lối ra nằm trong đường ống cáp điện, sau khí đóng cửa ngầm, đè xi măng lên, đặt gói cáp điện về lại chỗ cũ, sau khi nhìn không ra đâu là cửa ngầm, Ngu Thanh mới dẫn bọn họ bò về phía trước.

Bò suốt một đường, dưới ánh sáng đèn pin, phía trước có một vật kỳ quái đứng thẳng cắm rễ xuống đất.

Thứ kia vừa to vừa dài, “một cột chống trời”, dưới gốc còn thắt thành hình một cái nơ bướm.

Lương Liêm bình tĩnh cầm lấy thứ chế phẩm từ cao su kia, vươn tay trèo lên.

Đệt! Phòng quái gì thế này!

Lăng Tiêu với Âu Dương Huy nhìn thấy đều trợn tròn mắt.

Màu sắc trong căn phòng vô cùng đáng yêu.

Còng tay màu hồng, roi da màu hồng, nến màu hồng, ngay cả giường lớn cũng là hình trái tim màu hồng phấn.

Chỉ màu hồng thôi còn chưa tính, càng đáng sợ hơn chính là có vài “đạo cụ” không biết nó là thứ gì, gì mà đồ lót lưới thắt nơ con bướm trang trí, còn cái đống “một cột chống trời” đủ loại kích thước kia xếp thành một hàng dài, không ngoài dự tính tất cả đều được thắt nơ con bướm cực kỳ đáng yêu…

Lăng Tiêu wow một tiếng, liếc nhìn Ngu Thanh, Ngu Thanh đỏ mặt không nói một tiếng.

Lương Liêm nhanh chóng đắp thảm lên sàn nhà, trải phẳng khôi phục như cũ, sau đó lại sắp xếp giường lớn, vỗ vỗ tay một cái, hoàn hảo, nhìn không ra bất cứ dị thường nào!

Bọn họ quyết định chia ra từng nhóm rời đi, chờ hẹn gặp bên ngoài trong một ngõ tối.

Sản nghiệp ở noại thành rất phát đạt, bên trong có không ít cửa hàng, các cửa hàng ăn uống, ăn nhẹ, karaoke, tiệm uốn tóc, tất nhiên còn có các loại ngạc nhiên không tưởng…

Sau khi Lăng Tiêu với Âu Dương Huy ra ngoài, bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu: “Tiên Phủ Trên Đất.”

Dưới bảng hiệu còn có hàng chữ nhỏ: Trên trời có nhân gian, trên đất có Tiên Phủ, trung tâm xoa bóp chuyên nghiệp.”

Không bao lâu sau, hai cảnh sát hình sự làm xong thủ tục trả phòng đỏ mặt tía tai đi ra.

Cũng may là bọn họ mặc thường phục, nếu không thì còn lâu bọn họ mới vào đây!

Rất nhiều cửa hàng vì để giữ lại khách sẽ tặng quà cho họ.

Tiên Phủ Trên Đất tốt bụng đưa cho bọn họ một hộp X siêu mỏng vị ô mai kèm một bình bôi trơn…

Không thể để người khác nhìn thấy những thứ này, vì thế Lương Liêm cẩn thận nhét sâu vào trong túi.

Âu Dương Huy với Lăng Tiêu nhìn nhau một cái, thấu hiểu lẫn nhau cùng ngầm giả ngu.

Cho đến khi đi đến căn nhà nhỏ quen thuộc, Lăng Tiêu mới bắt đầu quýnh lên.

Ngu Thanh dán sát cạnh cửa, liếc mắt ra hiệu: Đừng sợ, mở đi.

Cửa chống trộm mở ra, mùi hôi thối trong hành lang tích tụ từ rất lâu vẫn như cũ không thay đổi.

Không có ai, cũng không có Hoàng Nhị Cẩu.

Lên lầu, tốt lắm, cũng không gặp mai phục.

Lúc rẽ ngoặt lên lầu năm, vừa lúc cơ thể Bạch Nguyệt nhô ra từ cầu thang, vẫy tay với bọn họ.

Lầu 7, phòng của Lư Mộng Mộng.

Người đàn ông mặc giáp máu me khắp người hôn mê bất tỉnh bị Khốc Tiên Tác trói thành một con cua nước.

Lư Mộng Mộng nhìn nhóm công nhân bốc vác đi tới, bĩu môi chỉ chỉ người đàn ông mặc giáp làm ô nhiễm sàn nhà.

Tất nhiên đối với công việc được phu nhân giao phó thì bọn họ rất ân cần thận, Lăng Tiêu thừa dịp bọn họ vận chuyển người đàn ông mặc giáp, hắn bận trước bận sau hết lật cửa sổ lại tới chà đất, hầu hạ phòng của tiểu thư Mộng Mộng vô cùng sạch sẽ.

Lúc này sắc mặt của tiểu thư Mộng Mộng mới giãn ra được một chút, đưa cho bọn họ vài quả táo biểu thị lòng biết ơn.

Lăng Tiêu vội vàng cầm quả táo vui vẻ trở lại lầu năm, hoàn cảnh quen thuộc bầu không khí quen thuộc, ái chà, thật là một ngày không ở như cách ba thu! Nhờ trải qua đủ loại huấn luyện thể chất trong hầm ngầm mà cơ thể hắn đã sớm bắt đầu kêu gào cần nghỉ ngơi dưỡng sức! Còn chuyện khác, chờ tỉnh ngủ rồi nói!

Nhưng, trên chiếc giường duy nhất…

Người đàn ông mặc giáp bị lột áo giáp, sau khi xử lý vết máu băng bó thì bị bọc trong tấm grap giường, trói thành một cục nhét trên giường.

Người ta ngưu cao mã đại, chỉ cần cong người một cái đã chiếm hết cái giường.

Bạch Nguyệt sờ sờ Khốn Tiên Tác, xác nhận đã trói chặt mới nói với bọn họ: “Khi nào hắn tỉnh thì báo tôi một tiếng.” Nói xong thì mang bình Ngọc Tịnh lên lầu.

Chờ cửa đóng lại, Lăng Tiêu chỉ chỉ người đàn ông mặc giáp: “Ông ta định ngủ trên giường?”

Âu Dương Huy khoanh tay: “Không ngủ trên giường chả nhẽ ngủ dưới đất?”

Lăng Tiêu nhìn Âu Dương Huy, gật đầu không hề do dự.

Kết quả, người đàn ông mặc giáp đáng thương bị bọc trong grap giường bị ném vào góc phòng…

“Trói chắc chưa?” Quả thật Lăng Tiêu không yên lòng đụng đụng dây thừng, thứ này nhìn có vẻ không đáng tin lắm.

Dây thừng như có ý kiến, nhất một cọng lên quất Lăng Tiêu một cái.

Không ngờ hành động này lại dọa sợ Lăng Tiêu, hắn giận bắn nhảy tránh ra xa, Âu Dương Huy cảm thấy buồn cười: “Khốn Tiên Tác không phải dây thừng bình thường, mà là vật sống.”

Đại sư nói cái gì thì nó là cái đó, Lăng Tiêu tin tưởng tuyệt đối không hề nghi ngờ, hắn vội vàng đi rửa mặt sau đó ngã đầu xuống giường, ngủ.

Chợt một mảnh vải rách lén lút chui ra, nó khó khăn lách khỏi người Lăng Tiêu, huyễn hóa thành một tấm màn đen nhánh bao phủ chiếc nệm.

Là bàn chiêu hồn, Bạch vô thường lén đưa cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bỏ vào túi xong quên mất.

Âu Dương Huy sờ tấm vải rách, xúc cảm không khác gì vải vóc bình thường nhưng rõ ràng nó cũng là vật sống, y suy nghĩ một chút rồi chỉ chỉ người đàn ông mặc giáp: “Trói lại.”

Vải rách hơi do dự nhưng vẫn nghe lời uốn lượn đến chỗ người đàn ông mặc giáp, cơ thể phóng to ra sau đó trói từ tư thế cua nước bọc thành bánh chưng.

Hai lớp gông xiềng, y không tin người đàn ông này có thể tránh thoát!

Du hồn trong tòa nhà đã bị Bạch vô thường thu hết, tất cả khôi phục lại bình thường.

Âu Dương Huy mơ màng ngủ thiếp đi, không bao lâu, cảm giác có người đẩy y.

“Sao thế?” Y xoa xoa mắt.

Lăng Tiêu ra hiệu để Âu Dương Huy tự mình nhìn.

Một nữ du hồn đứng trước mặt người đàn ông mặc giáp.

Nữ du hồn chỉ nhìn chằm chằm, dường như có chuyện muốn hỏi.

Âu Dương Huy nhắc nhở: “Hiện tại chỉ mới một thời gian ngắn, hắn vẫn chưa tỉnh.”

Nữ du hồn nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng yếu ớt bay đi.

Ngu Thanh với Lương Liêm đi xuống lầu, bọn họ quyết định tìm chủ thuê nhà làm thủ tục.

Cái lợi khi thuê nhà ở ngoại thành là có thể thuê trong thời gian ngắn.

Ở vài ngày cũng được, ở một tuần cũng được, ở lâu cũng được, số người lưu động nhiều, đồng thời đây cũng trở thành sân khấu cho bọn trộm trổ tài trộm cắp.

Cơ mà quan tâm đám ăn trộm ăn cắp ấy làm gì, chỉ cần tạo việc làm cho ngành nào đó là được.

Mở cửa chống trộm, vừa lúc Trần Tam định gạt cửa đi vào.

Ba người nhìn thoáng qua, cửa chống trộm đóng lại, chờ đi được một lúc Lương Liêm mới nói khẽ: “Nhìn thấy không?”

Ngu Thanh gật đầu.

Trên tay áo Trần Tam có dính một vệt máu.

Còn mới, lại ẩm ướt.

Xem ra, bọn họ chọn đúng căn nhà để ở lại rồi.

Lầu sáu, cuối cùng chỉ còn lại một người trong căn phòng nhỏ.

Hồn phách bồng bềnh chen chúc.trong bình Ngọc Tịnh.

Nhưng trong đống hồn phách chen chúc đó không có cái nào là của Lý Trình.

Lý Trình không có ở đây.

Bạch Nguyệt mở lệnh triệu tập của Diêm Vương ra, cầm bình Ngọc Tịnh ném lên không trung một cái, bình Ngọc Tịnh bị lệnh triệu tập dẫn dắt, xuyên qua không gian đi xuống Âm Phủ.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh trở lại.

Bạch Nguyệt muốn tìm một ít chuyện để làm, thế là cậu đứng lên bắt đầu quét dọn phòng.

Căn phòng vô cùng đơn giản, không có đồ dùng trong nhà, rất nhanh đã quét xong, Bạch Nguyệt tiếp tục đi lục túi.

Còn nhiều táo đỏ với đường đỏ quá, hay là cho bớt đám người lầu dưới nhỉ?

Nồi áp suất… Hầy, hôm nào mua ít thức ăn nấu canh cũng được…

Đúng, không nên vứt bỏ chúng.

Bọn chúng còn dùng được…

Một quả táo lớn nằm trong lòng bàn tay.

Quả táo lớn đỏ đỏ mập mạp, nhìn có vẻ kiên cố nhưng chỉ cần dùng sức một chút đã có thể tạo vết rách trên da của nó.

Thật buồn cười, cậu đi mua nồi áp suất chỉ vì để nấu thứ này.

── “Ngày mai cứ tiếp tục nấu.”

── “Có uống cũng vô dụng.”

── “Cậu cứ thích làm chuyện dư thừa, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu.”

Nấu đến bây giờ vẫn chưa nấu hết.

Xem ra đúng là mình mua quá nhiều rồi.

Cậu nhìn đi, tôi lại làm chuyện dư thừa nữa rồi này.

Bạch Nguyệt cầm táo đỏ, nước mắt đã sớm rơi ướt cả mặt.