Date: 07/11/2020Author: Khoai Tây1 Comment

Mũi nhọn


Có đôi khi nhân vật chính ở trong mơ chính là mình,  tỉnh tỉnh mê mê chứng kiến một vài chuyện không có chút tính loic nào.

Thường thấy nhất chính là suy nghĩ ban ngày trở thành mộng ban đêm.

Lăng Tiêu thường xuyên mơ thấy Mercedes-Benz, có tiền muốn mua bao nhiêu cũng được, nghĩ tới Mercedes-Benz lao vụt qua, nghĩ tới mình lái BMW. Khi màn đêm buông xuống. dáng vẻ ngầu lòi bước ra từ cửa xe, kéo theo đó là một tràn tiếng la hét của các em gái xinh đẹp.

Hắn còn mở thấy một tòa biệt thự đắt đỏ, trong thời điểm tấc đất tấc vàng nơi chốn thành thị, hắn sở hữu một mảnh đất ngay trong trung tâm thành phố phồn hoa, hắn cho xây một vườn hoa thật lớn để hắn với bạn gái cùng nắm tay đi dạo, đi dạo một hồi rồi lao vào ôm nhau, sau đó bắt đầu hôn…

Thật ra hắn không nhớ rõ bạn gái của hắn, chỉ biết đó là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, eo nhỏ chân dài ngực cup D tiêu chuẩn. Hắn nhớ mỗi khi xem hết phim hành động kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy cô ta trong mơ, dường như tạo hình của cô chính là tổng hợp từ hơn một trăm nữ thần trên màn ảnh lớn.

Mà Lăng Tiêu luôn tỉnh lại lúc giấc mơ đến đoạn đặc sắc nhất, bỏ lại cả người tanh khô ở trong chăn.

Hắn tập trung suy nghĩ, nhớ lại mùi hương ngọt ngào kia chứ không phải cơ thể lẻ loi trơ trọi nằm trên nền đất lạnh lẽo.

Hắn xác định mình vẫn còn trong mơ, chỉ là tình huống khá quái dị, đối với dân đi làm lớn lên ở thành thị chuyên ngồi phòng làm việc vớt chút tiền làm thêm giờ như hắn mà nói, một nơi hoang sơn thôn dã thế này không khác gì sao hỏa.

Một ông già mù cúi gập người xuất hiện, hiển nhiên là một người nhặt rác đi ngang qua, Lăng Tiêu nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi hắn đã từng gặp qua người này hay chưa trong cuộc đời mình.

Ông cụ này là ai? Chẳng lẽ mình tèo rồi nên đang ở Âm Phủ?!

Chứu nếu không tại sao xung quanh toàn là xác chết, máu chảy thành sông?

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn, một đống thử không có sinh mệnh bị ruồi muỗi bám đầy đã sớm không còn nhìn ra hình dạng.

Hẳn là ở Âm Phủ đã trải qua một trận ẩu đả nghiêm trọng để giữ gìn an ninh trật tự! Nhưng đánh nhau xong sao không ai dọn dẹp hiện trường hết vậy?! Đám quan viên Âm Phủ ăn hết cơm thì đình công bỏ việc hả?!

Dường như ông già mù cảm thấy hứng thú với Lăng Tiêu, ông ta vươn tay chọt chọt khuôn mặt Lăng Tiêu.

Phắc! Gương mặt quý giá đẹp trai lai lắng thế này mà ông muốn đụng thì đụng sao?!

Lăng Tiêu bất mãn kháng nghị nhưng những lời hắn thốt ra chỉ là tiếng khóc yếu ớt nỉ non của trẻ nhỏ.

Oa… Oa a?!

Lăng Tiêu lại la vài tiếng nhưng vẫn là tiếng khó yếu ớt như tiếng mèo kêu.

Đậu máaaaa!! Chuyện quái quỷ gì thế này?!

Ông già mù lau máu trên mặt đứa trẻ bằng bàn tay thô ráp sau đó xử lý cuống rốn còn sót lại rồi dùng vải rách bọc lấy đứa trẻ, ôm hắn vào trong ngực.

Giữa trời đất tối tăm không một bóng người, cảnh vật dần rời xa khỏi tầm mắt hắn. Đột nhiên cảm giác bi thương khó hiểu lan tràn trong lòng Lăng Tiêu, hắn bắt đầu khóc tức tưởi.

“Thưa ngài? Thưa ngài?”

“A… Hả…?” Lăng Tiêu mơ màng mở mắt ra, nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ nói, “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời ngài đến phòng ăn.”  

Hả? Cái gì? Phòng ăn?

Lăng Tiêu trở mình một cái ngồi dậy

Đây là đâu?

Căn phòng xa hoa rực rỡ, đèn treo sáng trưng hoa lệ, đây là chùm đèn chiêu bài của hội quán HIP mà!

Vật bày trí trong căn phòng cao cấp tất nhiên cũng phải cao cấp, tế bào nghệ thuật của Lăng Tiêu bị kích thích, hắn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trong phòng, cách phối hợp màu sắc, cách tạo hình, cách bố trí ánh đèn kết hợp với đống đồ trang trí kỳ quái, các loại máy tập thể hình, những bức tranh đẹp đẽ và rực rỡ, màn hình TV cực lớn tinh thể lỏng, ở góc phòng còn có một ao nước và hòn non bộ.

Hắn gần như có thể chắc chắn mình chưa bao giờ đến nơi này.

Một cái gạt tàn thuốc được điêu khắc từ hắc diện thạch, Lăng Tiêu cầm lấy, bên trên khắc mạ vàng ba chữ lớn HIP.

*Hắc diện thạch/Obsidian/đá vỏ chai

Nơi này là hội quán quốc tế HIP thật sao?

Lăng Tiêu khắc sâu trải nghiệm từ Địa Ngục bay lên Thiên Đường là như thế nào, hoàn cảnh chênh lệch tới mức khiến hắn sững sờ tại chỗ.

Có tiếng gõ cửa, một nữ quản lý ăn mặc nghiêm túc mang một đống văn kiện đi đến: “Ngài Âu, đây là phúc lợi của hội viên thăng cấp bạch kim, mời ngài xem qua.” 

Mơ mơ màng màng nhận lấy, vừa lật tờ thứ nhất ra một dãy số 0 lập tức tỏa sáng lấp lánh lóe mù mắt chó của Lăng Tiêu…

Tiếng hú còi cảnh báo vang lên trong đầu chủ nhân của mắt chó, hắn nhanh chóng quyết định từ chối, một nơi cao cấp thế này đối với tiểu thị dân như hắn mà nói chắc chắn không trả nổi, hắn bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi đây mà không ai phát hiện, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại không khống chế được cơ thể, cơ thể hắn tự động lật văn kiện, tiếp đó trơ mắt nhìn chính mình lất bút ngòi vàng ra, nhanh gọn ký tên.==

Đờ mờ! Hold on a second! Không được ký! Mẹ nó một dãy số 0 này dù có bán mình mấy đời cũng không đền nổi đâu!

Ý thức phản kháng mãnh liệt nhưng tay lại ký vô cùng lưu loát: Âu Dương Huy.

So với cảm giác hại mắt nào đó, động tác kí tên càng làm Lăng Tiêu bị kích thích thật lớn, hắn cảm thấy đầu mình nổ cái uỳnh, trước mắt tối sầm lại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không ngừng cuồn cuộn dâng lên: Xong rồi xong rồi. ký thật rồi…

Lăng Tiêu… Lăng Tiêu…

Vài tiếng gọi loáng thoáng truyền đến, Lăng Tiêu cảm thấy mình lại ngất đi rồi lại mơ mơ màng màng mở mắt, một người đàn ông tóc dài đỏ như lửa đang bày vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, dưới ánh đèn chân không, gương mặt tiều tụy của Âu Dương Huy gần trong gang tấc.

Hắn có hơi không phân rõ đâu là mơ đâu là hiện thực, mãi đến khi một cảm giác nóng hổi truyền đến trên môi, giọt nước đắng chát tiến vào miệng, Lăng Tiêu mới chợt tỉnh táo lại.

“A… A A!”

“Lăng… Khục… Ư…” Chịu lực đẩy, Âu Dương Huy mềm nhũn đâm vào tường.

“Cuối cùng cậu cũng về.” Ở một góc hẻo lánh, Trần Tam vẫn ngồi nhắm mắt tĩnh tọa như cũ.

“A?! Đại sư?!” Nhìn cọng cỏ cứu mạng ỉu xìu, mặt Lăng Tiêu đỏ tới mang tai chạy qua kiểm tra, “Cậu đụng chỗ nào? Có đau không?” Nhìn tới tay áo, Lăng Tiêu giật mình.

Âu Dương Huy mệt mỏi lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu trong mắt.

Dường như trên môi vẫn còn lưu lại cảm xúc của đối phương, hai người cùng dời tầm mắt.

Bầu không khí có hơi xấu hổ.

“Có… Có thật là cậu không sao chứ?”

Âu Dương Huy nhẹ nhàng lắc đầu, lắc đầu biểu trưng cho không sao nhưng tay áo đại sư lại đỏ nguyên một mảng, nào có khả năng không sao cho được? Lăng Tiêu đành phải hỏi Trần Tam: “Trần Tam, cậu ấy bị sao thế?”

Trần Tam liếc nhìn Âu Dương Huy một chút, thấy Âu Dương Huy lén lúc khoát tay, Trần Tam mới thở dài: “Cậu ta không sao đâu.” 

Lăng Tiêu không yên lòng kéo tay áo Âu Dương Huy lên quan sát, tiếp đó còn sờ mấy cái, trên tay đại sư không có vết thương, dễ nhận ra không phải cắt cổ tay, lúc này Lăng Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhếch miệng, ể, sao trong miệng có hơi ngai ngái?

Hắn lau lau khóe miệng, cọ ra chút vết máu.

“Lăng Tiêu, cậu cắn trúng lưỡi lúc cậu nói chuyện hoang đường nên dính chút máu.” Âu Dương Huy ra vẻ thoải mái mà cười nói.

À… Hả? Cắn trúng lưỡi? Kỳ quái, thế sao mình không bị thương…

Lăng Tiêu bay trong sương mù, mới từ trong mơ trở về một cách khó hiểu, giờ ở hiện thực cũng mơ mơ màng màng đần thối ra, hắn luôn cảm thấy hình như mình vừa quên cái gì đó.

Lăng Tiêu sờ sờ tay áo Âu Dương Huy, lại cẩn thận suy nghĩ, trên người đại sư cũng dính vài đốm máu li ti, hầy, coi bộ lần này khó giặc đây, không biết tốn bao nhiêu bột giặc nữa…

Suy nghĩ lung tung đột nhiên bị ngắt, một cái bóng màu đỏ chợt đè lên vết máu

“Con chim kia đâu?!” Lúc này Lăng Tiêu mới bừng tỉnh.

Trần Tam nghi ngờ: “Chim gì?”

Lăng Tiêu vội la lên: “Đao Minh Hồng! Chúng tôi tìm được rồi! Nhưng…” Đờ mờ! Tìm được thì sao? Không mang ra được cũng chả có tác dụng gì!

Âu Dương Huy lau môi: “Vậy tôi đi vào lần nữa.”

Trần Tam khoát khoát tay chỉ trên trời, chướng khí bên trên đã mờ nhạt hơn rất nhiều, số còn lại vẫn ngoan cố va chạm kết giới, muốn đánh nhau chết sống.

“Với tình hình này tôi không dám chắc có thể cứu mấy người một lần nữa.” Trần Tam nghiêm túc nói.

Trong phòng nhỏ lại yên tĩnh, đột nhiên Lăng Tiêu vỗ đùi: “Mộng Mộng vẫn còn trong đó! Chúng ta nhờ cô ấy hỗ trợ là được rồi?!”

Trên Hoàng Tuyền Lộ.

Trên người Hắc Bạch Vô Thường dính đầy máu và bùn đất, theo sau đó là ánh sáng đỏ lóe lên, Minh Hồng cũng xuất trước mặt Diêm Vương.

Phán Quan tò mò hỏi: “Người đâu?”

Minh Hồng buồn bực nói: “Hồi hồn.”

Hắc vô thường cười lạnh: “Chỉ sợ hồi hồn không dễ như vậy.”

Diêm Vương lấy Sinh Tử Bộ ra lật lật rồi ngẩng đầu nhìn Bạch vô thường.

Bạch vô thường báo cáo: “Lúc hồn cậu ta vỡ vụn có một hồn khác chạy đến bổ khuyết vào sau đó mang cậu ta ra ngoài.”

Minh Hồng khoa tay: “Giống như vò mì ấy, hai hồn hợp thành một.”

Diêm Vương nhẹ nhàng ờ một tiếng, vô vai em họ: “Chúng ta đi thôi.”

Em họ nhìn chị họ một chút.

Hắc Bạch Vô Thường bị thương nên Phán Quan đành ra mặt, vươn tay về phía Lư Mộng Mộng.

“Chị, chị về đi.” Em họ đột nhiên nói.

Lư Mộng Mộng đang cầm sách, cô nhìn Phán Quan rồi lại nhìn em họ, cuối cùng dời ánh mắt về phía Diêm Vương.

Diêm Vương vuốt vuốt râu: “Vẫn chưa tới giờ à?”

Hắc vô thường lãnh đạm nói: “Còn mười phút.”

Bạch vô thường thở hổn hển: “Mọi người về trước đi, để tôi dẫn cô ấy.”

Hắc vô thường gọi Bạch vô thường tới trước mặt: “Cậu bị thương.”

“Tôi không sao.”

Hắc vô thường cương quyết ra lệnh: “Cậu quay lại đây!”

Bạch vô thường lạnh lùng đối mắt với Hắc vô thường: “Tại sao tôi phải nghe cậu?”

Phán Quan hoà giải: “Hai người trở về đi, để tôi dẫn cô ấy đi là được rồi.”

Ngay tại lúc bọn họ đang tranh chấp, giọng nói của Trần Tam đột nhiên truyền tới: Lư Mộng Mộng…

Lư Mộng Mộng sững sờ nhìn bốn phía, hình như quan viên Âm Phủ không nghe thấy vì bọn họ vẫn còn đang tranh cãi ầm ĩ.

Cậu em họ vội nháy mắt với chị họ: Chị, trở về đi!

Lư Mộng Mộng không chú ý tới ám hiệu của em họ mà sững ra như đang nghe gì đó.

Minh Hồng đưa tay về phía Diêm Vương: “Tranh đâu?”

Nếu hồn đã trở về vậy không còn chuyện của Minh Hồng nữa, thế là Diêm Vương đưa bức tranh cho anh ta, Minh Hồng nhận lấy, một ngọn lửa bùng lên sau đó đốt bức tranh khiếm nhã ấy thành tro.

Tiêu diệt chứng cứ, giải quyết xong nỗi lòng, ánh sáng đỏ lóe lên, chim nhỏ màu đỏ cứ thế vỗ cánh bay đi, chợt có thứ gì đó đập vào đầu nó, chim nhỏ choáng váng ngã xuống đất.

Lư Mộng Mộng cầm chồng sách dày như cục gạch nhặt chim nhỏ lên, giải thích thích với đám quan viên Âm Phủ đang trợn mắt há hốc mồm: “Tôi phải về một chuyến.”

Em họ nhìn cô đầy sâu kín: “Chị, chị vốn không nên đến đây.”

Lư Mộng Mộng nở nụ cười cay đắng: “Thi xong chị sẽ lập tức đến tìm em.”

“Chị đốt cho em ít màu vẽ, đúng rồi, quần áo cũng đốt thêm vài bộ.”

“Ừm,” Lư Mộng Mộng gật đầu, cơ thể dần mờ nhạt.

“Chị.”

“Hửm?”

“Chúc chị thi thành công.” Em họ lưu luyến không rời phất tay.

Thoáng như mấy năm trước, em họ một mình đi thi, lưu luyến không rời phất tay với người nhà ở nhà ga.

Lần đi này, em họ vĩnh viễn không về…

Cô gái kiên cường gặp lại người thân lần thứ hai vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Lư Mộng Mộng biến mất, trên Hoàng Tuyền Lộ hoàn toàn yên tĩnh, Hắc vô thường châm biếm: “Này thi hay rồi, lại chỉ dẫn được một hồn.”

Bạch vô thường vẫn còn tức Hắc vô thường, cậu đỡ eo, không nói tiếng nào đi về phía Âm Phủ.

Bàn chiêu hồn quấn trên lưng, băng vải cao cấp cầm máu thành công.

Hắc vô thường sờ cánh tay, tay áo rộng che đi vết thương, chỉ có Hắc vô thường hiểu rõ xương cốt ở cánh tay đã sớm gãy nát, phải nhờ bàn chiêu hồn cột lại mới trông có vẻ hoàn chỉnh.

Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần sống sót trở về là tốt rồi.

Vết khâu to to nhỏ nhỏ trên người cũng không tệ lắm.

Hai bóng dáng một đen một trắng từ từ đi đến, Diêm Vương nhẹ giọng hỏi Phán Quan: “Còn bao lâu?”

Phán Quan đếm ngón tay: “Cũng nhanh thôi, còn mười ngày nữa.”

“Hầy…” Diêm Vương phiền muộn thở dài, “Chuẩn bị đón người.”

Trong phòng nhỏ ở lầu 7, Lư Mộng Mộng mở mắt ra.

Cách tấm màn, ba người đàn ông cao lớn bày vẻ mặt gấp gáp vây quanh ở bên giường.

Lư Mộng Mộng lau nước mắt, mơ hồ thật lâu sau cuối cùng mới phát hiện không đúng: “Sao mọi người vào đây được?”

Lăng Tiêu cười gượng hai tiếng: “Nói ra cũng rất dài dòng…”

Chuyên gia mở khóa Âu Dương Huy thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống tay mình, sợi dây kẽm không ngần ngại bán đứng hình tượng quý ông ưu nhã của y, Âu Dương Huy như bị điện giật lập tức vứt bỏ chúng cứ.

Từng tiếng chim kêu tê tâm liệt phế, chim nhỏ đỏ rực tỉnh táo lại, nó uỳnh uỵch muốn chạy trốn, Lư Mộng Mộng không để ý nên nắm không chắc để chim nhỏ thừa cơ hội bay ra ngoài nhưng không ngờ lại đâm sầm vào tầm mùng.

“Là nó!” Lăng Tiêu hô lên một tiếng lập tức nhào qua muốn bắt chim cách một tấm màn.

Chim nhỏ rất không nể mặt mũi chửi “Đ*t mẹ” rồi quay người bỏ chạy.

Dễ nhận ra nó không ngờ bị tấm màn chặn lại nhưng giữa trời đất nào có thứ gì có thể bắt nhốt được nó? Vì thế chim nhỏ tràn đầy tự tin muốn phá mùng mà ra.

Dây đỏ và bùa chú bay ào ào về phía tấm mùng.

Lư Mộng Mộng hiểu rõ con chim nhỏ này rất quan trọng, vì thế cô cầm tấm mền trùm lên.

Chim nhỏ bay nhanh, động tác của Lư Mộng Mộng càng nhanh, cái mền đuổi sát chim nhỏ trùm lên, giống như quái vật mở cái miệng lớn nuốt cơ thể nho nhỏ vào bụng trong nháy mắt

Để chắc ăn, Lư Mộng Mộng quấn mền chặt hơn một chút.

“Coi chừng chết ngạt…” Trần Tam nhìn thấy, hãi hùng khiếp vía.

Cái mền nhấp nhô một hồi thì để lú ra một cái mỏ chim nhỏ, dường như đang cố sức thở phì phò, Lư Mộng Mộng lập tức đưa tay mò vào trong, một lát sau nắm cái cánh của nó lôi ra.

“Đờ mờ! Buông ra!” Chim nhỏ giận dữ chửi ầm lên, lắc lắc cổ muốn mổ cô nhưng không với tới, nó đành đạp móng vuốt nhỏ cố sức giãy dụa…

Mấy phút sau, chim nhỏ bị trói gô thành bánh chưng ném lên trên bàn, trên người còn bị dán bùa.

Lúc này, Lăng Tiêu mới giải thích chuyện phát sinh gần đây cho Lư Mộng Mộng.

Lư Mộng Mộng nâng tay nhìn, quả nhiên, trên mu bàn tay có một vết bớt màu hồng không biết xuất hiện từ lúc nào.

“Hầy, rắc rối thật đấy.” Trần Tam thở dài, “Giờ tôi không thể rời khỏi đây được rồi.”

Âu Dương Huy quyết định thăm dò một chút: “Nếu tôi không đoán sai, pháp trận ở đây không ổn định đúng không?”

Trần Tam cười lạnh một tiếng, không phủ nhận.

“Là Hiên Viên Hàng Ma Trận đúng không?” Âu Dương Huy quan sát biểu cảm của Trần Tam, việc Trần Tam xuất hiện ở đây chắc chắn không phải trùng hợp, “Đây là trận pháp phong ấn mạnh nhất của Đạo gia nhưng không thể thi triển trong thời gian dài, cứ cách vài năm cần có người đến trông coi cải tạo?”

“Chuyện này không liên quan đến cậu.” Trần Tam khoát tay.

“Trần Tam, lần này chỉ dựa vào một mình anh thì không có cách nào trấn áp nó đâu.”

“Vậy chẳng lẽ dựa vào cậu?”

Dù có bị mù cũng có thể phát hiện được bầu không khí hừng hực giữa hai người, mặc dù Lăng Tiêu không hiểu tại sao nhưng hắn biết rõ bọn họ chính là cọng cỏ cứu mạng, bây giờ không phải lúc nội chiến vì thế hắn vội vàng hoà giải: “Chẳng phải chúng ta vẫn còn có đao sao.”

Bọn họ họ nhìn Lăng Tiêu đầy sâu kín.

Lăng Tiêu làm bể cái gương, cũng chính là phá hủy mắt trận của Hiên Viên Hàng Ma Trận, kéo theo đó là một loạt sự kiện họa vô đơn chí.

Kẻ cầm đầu bày vẻ mặt đau khổ, ánh mắt cầu cứu hướng về phía bánh chưng đỏ choét.

Bánh chưng ồn ào giãy dụa: “Mẹ nó chuyện của mấy người liên quan *éo gì tới ông hả! Mau thả ông đây ra!”

Lư Mộng Mộng bất đắc dĩ: “Nó không chịu hợp tác.”

Lăng Tiêu sờ sờ chim nhỏ: “Minh Hồng đại nhân, nếu ngài có lòng xin hãy giúp tôi chút đi mà.”

Bánh chưng tức giận mổ Lăng Tiêu một cái, một đòn thành công, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn quằn quại của Lăng Tiêu như nhìn thấy thắng lợi, nó đắc ý lật qua lật lại hú hét ầm ĩ.

Cộng lông nhếch lên trên đầu nó run run lắc lắc, Lăng Tiêu vươn tay bóp lấy túm lông kia.

Chim nhỏ đang nháo nhào đột nhiên dừng lại, cơ thể bất động.

Á à? Trong lòng mọi người sáng lên, Âu Dương Huy nhìn ra hiệu cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu thức thời buông tay, chim nhỏ càng giãy dụa lợi hại hơn, vừa giãy vừa chửi thề, Lăng Tiêu lại bóp túm lông một cái, cứ như ấn nút tạm dừng, cơ thể chim nhỏ cứng ngắc bất động.

Mọi người cùng ồ một tiếng, nháy mắt hiểu ra.

Lăng Tiêu cười xấu xa nhẹ nhàng bóp bóp túm lông kia.

Chim nhỏ thuận theo ngửa cổ ra sau.

Trần Tam nhìn không được: “Lăng Tiêu, đừng bắt nạt động vật nhỏ.”

“Động vật nhỏ?” Âu Dương Huy cười khẽ một tiếng.

“Nó là một ông chú đó!” Lăng Tiêu gãi gãi cằm chim nhỏ, chim nhỏ nhắm mắt lại, lười nhác nhìn hắn.

Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Âu Dương Huy nghe máy.

Giọng nói của quản lý vang lên: “Ngài Âu phải không? Bên tôi vừa sửa lại vài tư liệu, cũng đã gửi mail sang cho cậu, phiền cậu xem một chút..”

Âu Dương Huy suy nghĩ nhìn chim nhỏ, quyết định nuốt một số chuyện định nói vài bụng, khách khí ừ hử vài câu sau đó cúp điện thoại.

Đây vốn là kiếp nạn của bọn họ, không cần kéo người không liên quan vào.

“Lăng Tiêu, xuống dưới mở máy tính.” Âu Dương Huy nhìn ban công, đêm tối đã qua, ánh nắng sáng sớm đang từ từ tiến vào trong phòng.

Không biết Hoàng Nhị Cẩu tìm được tư liệu gì, cũng không biết có cần dùng đến hay không?

Lư Mộng Mộng nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ, cô mở ngăn kéo lấy một viên C sủi, bỏ vào ly sau đó uống hết, rồi lại tiếp tục lục tủ lạnh nhỏ lấy sữa ong chúa ra ăn một muỗng, ngay khi cảm giác tinh thần tốt lên một chút, cô bắt đầu thu thập sách giáo khoa.

Nhìn đi! Nhìn con gái nhà người ta chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp như thế nào kìa! Sữa ong chúa chính là siêu phân bón cấp bậc bom nguyên tử đó!

Trong nháy mắt, trong đầu Lăng Tiêu hiện lên một chuỗi số tiền có thể so với bom nguyên tử trên quầy bán mật ong, cái gọi là “anh đi con đường sáng lạng của anh, tôi đi con đường gian nan của tôi” chính là kiên quyết nói không với mù quáng ganh đua so sánh, kiên quyết phản đối bệnh sĩ điện, chỉ cần một hộp thuốc bổ máu Thái Thái thể là đủ!

Sức mạnh ý chí kinh người của Lư Mộng Mộng khiến Lăng Tiêu cực kỳ hâm mộ, thậm chí hắn còn theo không kịp, nhìn thấy Lư Mộng Mộng muốn đi ra ngoài, ba người đàn ông tự giác biết mình phải làm gì, rất thức thời mang con chim nhỏ rút lui.

Trần Tam bị giày vò một đêm cũng mệt mỏi, vừa đi xuống lầu sáu liền khoa tay với bọn họ ý bảo: Có việc thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đóng cửa nghỉ ngơi.

Trong căn phòng nhỏ ở lầu năm, Âu Dương Huy mệt mỏi rút vào trong tấm thảm.

Lăng Tiêu vẫn còn nắm vuốt túm lông trên đầu chim nhỏ không buông.

Chim nhỏ nổi giận: “Cậu muốn nắm tới chừng nào? Còn không mau buông ra?!”

Lăng Tiêu không biết làm sao: “Đại sư…”

Một cánh tay nhô ra từ trong tấm thảm, chỉ chỉ hành lý ở góc phòng: “Bên trong có dây thừng.”

Sau khi tìm thấy dây thừng Lăng Tiêu trợn tròn mắt, thứ này có thể gọi là dây thừng sao? Không phải đây chỉ là mấy lá bùa vò mỏng rồi buột lại thành dây thừng thôi à, thứ đồ chơi này thật sự có thể trói con chim nhảy nhót tưng bừng kia không?

Dường như Âu Dương Huy rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã không muốn nói chuyện, vươn cánh tay ỉu xìu ra ngoài tấm thảm, nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng không khoẻ, Lăng Tiêu cũng không dám làm phiền, lời đại sư nói chính là chân lý, nên phụ tùng vô điều kiện mới phải!

Nhìn dây thừng có vẻ mỏng manh nhưng sau khi trói rồi, dù chim nhỏ có giãy dụa cỡ nào dây thừng giống y như dây xích, cực kỳ rắn chắc!

Yên tâm quăn bánh chưng vào góc phòng, Lăng Tiêu cầm táo đỏ với đường đỏ nhanh chân vọt vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, Lăng Tiêu bưng món canh táo đỏ nóng hổi đi ra, lúc nhìn thứ bị quăn trong góc phòng, hắn kinh ngạc tới nổi hai mắt trợn tròn muốn lọt ra ngoài.

Một người đàn ông cường tráng không một mảnh vải, hai tay bị trói ra sau lưng, tóc dài xoã ra lộn xộn, dây thừng làm từ lá bùa giờ đã biến thành gông xiềng càng trói chặt anh ta hơn, nhìn bộ dáng bị xích giãy dụa còn tưởng ai chơi SM với anh ta…

Cọng cỏ ỉu xìu chỉ Minh Hồng, ra hiệu chụp ảnh.

Lăng Tiêu lập tức hiểu ra, hắn cầm điện thoại tách tách tách, thời đại bây giờ toàn dùng điện thoại cảm ứng, độ phân giải pixel cực kỳ cao, từng chi tiết đều hoàn hảo đến mức không một góc chết, dù người đàn ông trong tấm hình có co chân lên che lại nhưng đễn lúc phóng lớn ra, khà khà, có thể thấy rõ thứ giữa hai chân… Khụ…

Minh Hồng quẫn bách đỏ mặt, vốn nghĩ biến thành người có thể trốn thoát nhưng không ngờ tự cho là thông minh lại khiêng đá đập chân mình, dưới tác dụng của lá bùa không những biến về lại thành chim được mà còn nude toàn thân bị người ta chụp lấy chụp để…

Lăng Tiêu vịn đại sư đúc “phân bón”, Minh Hồng rầu rĩ khoác quần áo núp một góc hẻo lánh, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía điện thoại trên bàn.

Âu Dương Huy móc ra điện thoại cao cấp của mình, show ảnh chụp về phía Minh Hồng, ý bảo: “Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, cùng xem chung một tấm hình không thành vấn đề.”

Vành mắt Minh Hồng đỏ lên, ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.

Đúc xong “phân bón”, cọng cỏ cứu mạng lại chui vào thảm nghỉ ngơi, Lăng Tiêu không yên lòng, sờ sờ y: “Có chỗ nào khó chịu không?”

“Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là được.” Ánh mắt lại vô tình va vào nhau, hai người lúng túng đỏ mặt.

Lăng Tiêu rãnh rỗi không có gì làm dịch dịch tấm thảm cho y, Âu Dương Huy chợt nói: “Còn chăn mền không?”

“Còn.”

“Cho tôi mượn đắp một chút.”

Chăn mền dày cộp trùm lên người y, Lăng Tiêu sờ trán Âu Dương Huy, hình như có hơi lạnh: “Đại sư cậu bị sao thế? Trùm nhiều như vậy mà không thấy nóng à?”

“Tôi không sao… Á!” Như bị thứ gì cấn đau, Âu Dương Huy đau đớn lật trong chăn ra thì nhìn thấy một chồng giấy phác hoạ.

Là bản vẽ phù văn gốc được Lăng Tiêu gom về.

Lúc ấy xem xong thì thuận tay bỏ vào túi, không ngờ lại mang ra được khỏi cảnh trong mơ.

Phù văn lít nha lít nhít chồng chất, giống như tiếng Phạn mà cũng giống tiếng sao hỏa, chữ và chữ chồng lên nhau lại tạo ra một chữ lớn khác, chữ lớn tiếp tục hợp lại với chữ lỡn khác tạo thành chữ lớn hơn…

Em họ quả không hổ danh là sinh viên nghệ thuật, miêu tả chính xác từng milimet.

Âu Dương Huy đưa giấy phác thảo cho Lăng Tiêu: “Giữ gìn kỹ, chờ tôi tỉnh lại rồi nghiên cứu.”

“Ừm.” Lăng Tiêu nghe lời nhận lấy.

Không hiểu sao bầu không khí lại có hơi xấu hổ, Âu Dương Huy truyền đạt mệnh lệnh: “Lên mail của tôi kiểm tra xem, quản lý Hoàng gửi tài liệu cho tôi.” Sau đó báo địa chỉ mail mà mật mã, Lăng Tiêu đăng nhập thành công.

Mấy ngày nay ông chủ cao phú soái không đụng vào máy tính, thư chưa đọc trải đầy một màn hình, các hãng rượu tìm đến giới thiệu sản phẩm, các nhà đầu tư gởi lời mời hợp tác, còn có một số thư mời tiệc tối của vài công ty… Lăng Tiêu không dám đụng vào đồ của ông chủ lớn, hắn ấn mở thư của quản lý Hoàng. bên trong đính kèm một vài hình ảnh, còn có một số điển tích và truyền thuyết của Đao Minh Hồng.

Nhìn tới nhìn lui, thông tin tìm được cơ bản cũng giống trong thư viện, chậc chậc, đây đều là phù vân nha! Lăng Tiêu quay đầu nhìn ông chú Minh Hồng đáng thương núp ở góc hẻo lánh, dáng vẻ oan ức như thể mình vừa bị chà đạp…

Lăng Tiêu cảm thấy có lẽ mình nên báo tin vui này cho anh Cẩu, dù sao đồng chí Tiểu Đảng tức cha của ông ta tốn cả đời để tìm thanh đao này, dù thế nào cũng nên nói cho bọn họ biết một tiếng.

Nhưng mà hắn không ngờ, bức mail xuất phát từ lòng tốt của hắn lại cuốn mọi người vào một màn hung hiểm đáng sợ hơn trong tương lai sắp tới.