- Hôm nay quá quấy rầy ngươi , cảm ơn ngươi đã cho ta đi nhờ xe.

Sau khi tới nơi , Hạo Thiên như trước xuống xe mở cửa cho Trương Tâm Anh.

Trương Tâm Anh quãng đường này đã suy nghĩ rất nhiều , nàng rất rõ ràng giữa hai người chênh lệch quá lớn.

Căn bản là không có ở bên nhau khả năng , nàng cũng nói cho chính mình không cần vọng tưởng!

Nhưng nàng chính là khống chế không được chính mình tư tưởng.

Hạo Thiên là một cái quá ưu tú nam nhân , gia cảnh tốt , ngoại hình đẹp , tính cách vui vẻ hài hước.

Loại này nam nhân có thể khiến cho bất kỳ một nữ sinh nào động lòng.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Bất quá nàng hiểu được khoảng cách chênh lệch , cho nên đem ý nghĩ của chính mình chôn sâu đáy lòng , một chút cũng không dám biểu lộ ra tới.

Hạo Thiên bất đắc dĩ cười nói :

- Ngươi cảm ơn cái gì , chúng ta là bạn bè , không cần khách sáo như vậy.

Nghe thấy hắn nói hai người là bạn bè ,

Trương Tâm Anh không biết vì sao trong lòng lại có chút thương cảm.

Kỳ thật nàng cũng có một tia hi vọng , hi vọng hắn cũng có chút thích nàng.

Nhưng hiện tại một câu bạn bè lại đánh bay nàng cuối cùng hi vọng.

Trương Tâm Anh đứng ở Hạo Thiên trước mặt , đôi môi nhỏ nhắn hơi mím lại , nàng hạ quyết tâm gì đó giống như.

Chỉ thấy nàng tiến lên hai bước , sau đó liền ôm lấy hắn , đem đầu dựa vào ngực hắn.

Hạo Thiên lập tức dại ra.

Hắn trăm triệu không nghĩ tới , Trương Tâm Anh sẽ đột nhiên làm ra to gan như vậy hành động.

Cái này hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ của hắn về nàng.

- Ta……

Ở hắn đang chuẩn bị nói gì đó thời điểm, liền nghe thấy nàng mở miệng cắt ngang :

- Xin ngươi không cần đẩy ta ra , ta chính là muốn ôm ôm ngươi.

Ta không hy vọng xa vời ngươi có thể thích ta , nhưng là muốn ôm ngươi một chút , liền một chút.

Hạo Thiên có thể cảm nhận được nàng trong lời nói nồng đậm tự ti cùng chân thành.

Hắn không khỏi duỗi tay , nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng , khoé miệng hiện lên vẻ mỉm cười nói :

- Vì cái gì không hy vọng xa vời ta có thể thích ngươi ?

Trương Tâm Anh nghe được hắn lời nói nàng có chút tự ti nói :

- Ngươi như vậy ưu tú , gia cảnh tốt , lại còn soái.

Mà ta lại như vậy xấu , lại nghèo , ngươi sao có thể thích ta !

Hạo Thiên dùng đôi tay nâng lên nàng khuôn mặt , để hai người bốn mắt nhìn nhau , cười cười nói :

- Nếu ngươi nguyện ý cố gắng , ngươi về sau có thể vẫn luôn ôm ta.

Trương Tâm Anh vốn dĩ xấu hổ đến có chút không dám nhìn hắn đôi mắt , nhưng sau khi nghe thấy hắn nói , nàng trừng lớn đôi mắt , không dám tin tưởng hỏi :

- Thật sự ?

Hạo Thiên khẳng định gật gật đầu :

- Thật sự !

- Vì cái gì ?

Trương Tâm Anh cảm thấy chính mình đang nằm mơ giống nhau , không dám tin tưởng.

Cho nên khi thấy Hạo Thiên gật đầu , vẫn như cũ không dám tin tưởng.

Nàng không thể tin được , ưu tú như vậy nam nhân sẽ nhìn trúng nàng.

Hạo Thiên buồn cười nói :

- Đồ ngốc , chính là cũng thích ngươi nha.

Trương Tâm Anh nghe thấy hắn chính miệng nói ra thích nàng , trong lòng vô cùng vui sướng , giống như trúng sổ xố vậy.

Nhưng sau đó lại chần chờ nói :

- Nhưng ta lại nghèo , lại xấu……

Hạo Thiên ngắt lời nàng , nói :

- Ai nói ngươi xấu ? Ngươi rõ ràng rất xinh đẹp có được không ? Đến nỗi nghèo sao , cái này nhưng đúng là sự thật ....!

Trương Tâm Anh nghe tới đây khuôn mặt lập tức trầm xuống.

Bất quá sau đó lại trở lên vui vẻ.

Bởi vì hắn là nói tiếp :

- Nhưng mà chỉ cần ngươi học tập thật tốt , không ngừng nỗ lực , ta cho phép ngươi về sau thích ta.

Ra sức gật gật đầu , nàng giọng điệu chắc chắn nói :

- Nhất định , ta nhất định sẽ cố gắng để có thể cùng ngươi bước đi cùng nhau.

- Cố gắng lên.

Hiện giờ vào làm đi.

Hạo Thiên đẩy đẩy nàng ra , cười nói.

Đối với nàng cái này thích hắn chỉ đơn giản nghĩ là nàng đối với hắn ấn tượng tốt.

Sau một thời gian có thể sẽ khác.

Trương Tâm Anh mỉm cười gật gật đầu , sau đó bất ngờ lại vòng hai tay qua cổ hắn , kiễng chân lên ý định hôn hắn.

Nhưng mà bởi vì chênh lệch chiều cao cho lên nàng với mãi không tới được.

Hạo Thiên một mét tám năm , nàng chỉ có một mét sáu.

Hơn hai mươi centimet chiều cao không phải là nàng với chân là có thể tới đấy.

Không có cách nào nàng chỉ còn có thể buồn bực bất đắc dĩ buông tay ra.

Thấy nàng bộ dạng rất đáng yêu , Hạo Thiên không nhịn được bật cười.

Trương Tâm Anh thấy hắn giống như là cười nhạo chính mình chiều cao , nàng không hỏi hừ nhẹ một tiếng , ý định đi vào.

Bất quá đi được vài bước nàng lại quay lại , sau đó chạy nhanh tới nhảy lên người hắn.

Hai chân kẹp chặt lấy eo hắn , tay ôm lấy cổ hắn , cứ như vậy hôn lên môi hắn.

Vài giây qua đi nàng buông tay chân trượt xuống dưới , sau đó đỏ bừng mặt chạy vào bên trong.

Hạo Thiên khẽ liếm môi một cái , mỉm cười trở về xe.

Ngay tại lúc hắn đang nghĩ nên đi đâu thời điểm , chuông điện thoại di động từ trong túi quần vang lên.

Hạo Thiên lấy điện thoại di động , nhìn trên màn ảnh Hầu tử hai chữ kia , trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười.

- Nghe a , hôm nay làm sao có rảnh gọi điện thoại cho ta , không đi với người yêu ngươi ?

Hắn nghe điện thoại nói.

- Hạo Thiên a , ta tại quán cũ chờ ngươi , nhanh lên tới.

Tút ....!Tút .....!Tút.

- ..

Hầu tử ngươi Dám cúp điện thoại ?

Hạo Thiên nghe điện thoại di động bên trong tiếng tút tút không khỏi chửi một câu , bất quá hắn vẫn là rất nhanh đi lên xe , hướng về Hầu tử nói quán cũ lái đi.