Đổ Thạch Sư

Chương 7: Những điều về đổ thạch

Thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng kinh thán trong lúc nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh, bao gồm cả Vincent, đây vốn chính là mục tiêu chủ yếu nhất hắn ra ngoài lần này.

Song, thanh âm này đối với Bạch Tử Thạch mà nói giống như là mỹ lệ độc dược, có lực hấp dẫn không tưởng rồi lại làm cho trong lòng cậu run sợ, cậu nhịn không được che lỗ tai, chạy đi thật nhanh. Chờ khi Vincent phục hồi tinh thần lại tìm cậu, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Tử Thạch đã sớm biến mất trong đám người cao lớn.

Chạy về bên cạnh Lan Gaia, Bạch Tử Thạch cũng chẳng còn tâm tư gì dạo phố , bị Lan Gaia mang đến phố mua nguyên liệu nấu ăn gần đó, sau đó kéo người trở về nhà, về đến nhà cùng Lan Gaia lên tiếng chào hỏi liền trở về phòng, lão á thú nhân chỉ cảm thấy thân thể của cậu mới khỏe lại, đi dạo chắc mệt mỏi còn săn sóc thay cậu chuẩn bị nước tắm. Bạch Tử Thạch nói cám ơn rồi đem mình vùi vào trong nước, mỗi lần thấy đổ thạch đầu óc cậu sẽ không tự chủ được nhớ tới ba ba trước khi qua đời, kéo tay cậu và ca ca nói — Tử Kỳ, Tử Thạch, đáp ứng ba ba, đừng đụng vào tảng đá, làm cái gì đều được, chính là đừng đụng vào tảng đá, kết cục của gia gia và ba ba sẽ là vết xe đổ của các ngươi a. . . Đáp ứng ba ba, đừng đụng. . . Khi đó tay ba ba lạnh giống như băng tuyết tháng chạp, lạnh thấu đáy lòng người, cho đến khi hai người bọn họ trịnh trọng đáp ứng mới trút hơi thở cuối cùng.

Khi đó cậu kỳ thực vẫn còn nhỏ, bất quá khoảng mười tuổi, ba ba di ngôn đều là sau đó lớn hơn một chút ca ca giải thích cho cậu nghe mới hiểu được cái gì là tảng đá, nhưng ca ca của cậu Bạch Tử Kỳ thật ra về sau cũng giống như ba ba chạy đi buôn bán mao liêu, nhưng lúc mới tiếp xúc với đổ thạch tính chất cá cược lớn, ban đầu Bạch Tử Kỳ cũng là thật nghe lời, nghe ba ba nói, tìm một cái công ty nhỏ bắt đầu làm nhân viên, nhưng sau một lần có người bạn đã từng chơi đổ thạch với ca ca đến tìm, Bạch Tử Kỳ trẻ tuổi kiềm chế không được, lúc ban đầu quả thực buôn bán lời không ít, sau lại lảo đảo đổ sụp, nhưng bởi vì mỗi lần đều là tiểu đả tiểu nháo, Bạch Tử Kỳ cũng không thương gân động cốt, cho đến năm Bạch Tử Thạch mười sáu tuổi đánh bậy đánh bạ phát hiện mình đối với phỉ thúy có lực cảm ứng, Bạch Tử Kỳ ở Yết Dương coi trọng một khối mao liêu biểu hiện phi thường tốt, 600 vạn, giá tiền có chút cao, nhưng biểu hiện thật phi thường tốt , Bạch Tử Kỳ cắn răng cùng mấy người liên hợp mua hết, mở ra vừa nhìn, bên trong cũng có phỉ thúy, thế nước cũng tốt, cơ hồ có thể đạt tới Thủy Tinh Chủng, màu sắc cũng thuần, nồng đậm diễm lục, đáng tiếc là, tất cả lục sắc đều bị rêu đen cắn chặt, chi chít, chỉ có thể miễn cưỡng đào ra chút đầu thừa đuôi thẹo. Cuối cùng là vốn gốc không thể lấy về, đoạn thời gian đó Bạch Tử Kỳ liên tục đổ sụp, thừa nhận quá nhiều áp lực, lần này căn bản không có cách nào xoay ngược tình thế lại thêm di ngôn của ba ba vặn cong sợi dây tinh thần cuối cùng của hắn, từ đó Bạch Tử Kỳ thần kinh có chút không bình thường, cả ngày niệm: ‘Ba, thật xin lỗi, ba, ta sai lầm rồi. . .’

Ánh mắt dại ra, bộ dạng hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh thoảng ha hả cười ngây dại lúc lại đột nhiên biến chuyển thành hung ác gào rít. . . Ca ca như vậy để lại cho Bạch Tử Thạch ấn tượng khó có thể ma diệt, khi đó cậu đem hết thảy đều quy kết lên đổ thạch, cho rằng nếu không phải vì đổ thạch, trong nhà sẽ không biến thành như vậy! Cậu chán ghét đổ thạch, thậm chí chán ghét bản thân có năng lực này! Mặc dù chán ghét đổ thạch, nhưng lúc đó vẫn còn là một học sinh trung học Bạch Tử Thạch vì chiếu cố ca ca nuôi gia đình chỉ có thể tìm người trước kia ba ba quen biết, vào một công ty phỉ thúy theo điêu khắc sư học nghề, cũng theo sư phụ gặp đổ thạch mấy lần, cái trạng thái một đao nghèo một đao phú, lật tay làm mây úp tay làm mưa, lần nữa chấn động Bạch Tử Thạch, cậu liên tục gặp qua rất nhiều người ngay cả vốn cũ cũng không lấy về được, thấy những người kia gào khóc, hối hận thậm chí là thảm trạng tính mạng cũng không vãn hồi được gì, tuổi nhỏ cậu càng chán ghét đổ thạch.

Mãi đến khi theo tuổi lớn lên, ở trong ngành phỉ thúy một thời gian dài, Bạch Tử Thạch mới dần dần hiểu rõ, đổ thạch cũng chỉ là đổ thạch, chuyện năm đó không trách được bất luận kẻ nào, chẳng qua là bất luận kẻ nào đều có tham tính, đổ thạch có kích thích thành công lại kiếm tiền nhanh, hấp dẫn vô số người ảo tưởng một đêm phất nhanh là chuyện rất bình thường, huống chi, phỉ thúy xinh đẹp như vậy đoán chừng cũng không có ai không thích. Mặc dù tâm tình dần dần bình thản, nhưng đối với đổ thạch Bạch Tử Thạch vẫn thủy chung không đụng. Không nghĩ tới chờ thời điểm cậu cuối cùng quyết định xuất thủ, ngay cả mao liêu cũng chưa đổ đến một khối đã bị buộc nhảy xuống giếng mỏ.

Bạch Tử Thạch nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, cậu thật đúng là đối với đổ thạch có chút tâm lý oán hận. Từ trong bồn tắm đứng lên, Bạch Tử Thạch lau khô mình, thay quần áo vừa mua, sau đó lại đem đồ dùng hàng ngày mình vừa mua phân loại cất kỹ, rồi từ trong phòng đi ra ngoài.

Lan Gaia đang ở trong phòng bếp nấu cơm, đồ làm bếp nơi này cùng địa cầu có chút không giống, minh bạch mình sớm muộn cũng độc lập sinh hoạt Bạch Tử Thạch trực tiếp vào phòng bếp muốn Lan Gaia chỉ bảo cho, Lan Gaia cũng không keo kiệt, đem cách dùng mấy thứ chưa thấy qua đó dạy cho cậu, còn cố ý dạy cậu mấy đạo món ăn vốn riêng, mặc dù những món vốn riêng đều là cách làm thịt, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn học rất nghiêm túc. Mặc dù thích ăn rau, nhưng thịt bổ sung cũng là cần thiết, vốn đã không thích, nếu làm khó ăn nữa sẽ thành không nuốt nổi mất.

Ăn cơm xong, Bạch Tử Thạch ở phía ngoài phòng ốc tản bộ trong chốc lát đã cảm thấy mệt mỏi, thân thể của cậu mới khỏe lại, chính là đòi hỏi thời gian nghỉ ngơi, cậu cũng không muốn miễn cưỡng, trở lại gian phòng của mình liền nằm xuống giường ngủ.

Ngày thứ hai Lan Gaia phải trở lại bệnh viện đi làm, trước khi đi hắn vẫn chưa yên tâm Bạch Tử Thạch, vì vậy cùng cậu thương lượng một chút, muốn đưa Bạch Tử Thạch qua nhà con hắn. Bạch Tử Thạch không muốn làm cho Lan Gaia thương tâm, nên tất nhiên là đáp ứng.

Nhà nhi tử của Lan Gaia cách nhà hắn cũng không xa, đi một cái phố là đến, Lan Gaia đến trước cửa một ngôi đại viện lớn, ấn chuông cửa, cửa rất nhanh liền mở ra, bên trong đi ra một cái á thú nhân ôn hòa có mái tóc dài xanh nhạt, nhìn thấy Lan Gaia liền cười gọi: “A cha, ngươi đã đến rồi.”

Lan Gaia không có đi vào, kéo Bạch Tử Thạch qua cười nói: “Bích Khê, đây chính là hài tử ta đã nói, hôm nay sẽ phải phiền toái ngươi chiếu cố cậu ấy.”

Bích Khê đánh giá Bạch Tử Thạch, ôn hòa trên mặt lộ ra kinh thán: “A cha, cậu ấy thật là nhỏ, thật xinh đẹp.”

Bạch Tử Thạch khóe miệng khẽ co rút, bình tĩnh hướng về á thú nhân ở phía trước đang từ ái nhìn mình cười cười, tập quán chết tiệt làm cậu tới chỗ nào cũng bị gọi là nhỏ, tới chỗ nào cũng bị gọi là đẹp, sát!

Lan Gaia lộ ra ánh mắt đắc ý, giống như được khen ngợi chính là hắn, tiếp theo lại dặn dò mấy câu, liền vội vã đi, Bạch Tử Thạch đi theo Bích Khê vào phòng, Bích Khê lấy ra một số điểm tâm nho nhỏ, hình dáng cổ quái cho cậu, rồi bật máy hiện ảnh tương tự ti vi, sau khi chỉ cho Bạch Tử Thạch chuyển kênh thế nào, liền ra hậu viện.

Bạch Tử Thạch hướng về phía máy hiện ảnh lộ ra vẻ rất hứng thú, đồ trước mắt toàn bộ đều là màu đen, không có bất kỳ lớp vỏ nào, thoạt nhìn giống như là một tấm kính màu đen, dựa theo phương pháp Bích Khê chỉ cho, cậu bật máy hiện ảnh lên, hình ảnh rất nhanh liền hiện lên, bên trong là cây cối khổng lồ cao ngoài sức tưởng tượng của Bạch Tử Thạch, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây, cậu chờ trong chốc lát, trong tấm hình đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ, nó lớn gấp mấy chục lần rắn mối khổng lồ châu Úc, tứ chi tráng kiện, ngón chân trên chân dài bén nhọn, trong mắt xanh biếc độc ác tràn đầy hung tàn, Bạch Tử Thạch có chút ngạc nhiên nhìn, suy đoán, kênh này chẳng lẽ là ‘Thế giới động vật’ ?

Song, một giây sau, tình cảnh trên tấm hình hiện lên đã phá tan suy đoán của cậu — nơi cách rắn mối khổng lồ châu Úc không xa đột nhiên xuất hiện một thú nhân cao lớn khôi ngô, hắn giống như gió chạy đến bên cạnh ‘rắn mối khổng lồ châu Úc’, hai tay vươn ra một phát, đã bắt được hàm răng sác nhọn bổ nhào đến cắn của dã thú, một tay nắm hàm trên, một tay nắm hàm dưới, hai tay dùng sức, cứ như vậy cứng rắn đem dã thú xé thành hai nửa, huyết nhục đầy trời phun trên mặt đất xung quanh cùng cây cối, thậm chí có chút phun lên người thú nhân, hắn không thèm để ý chút nào lau đi máu trên mặt, hướng về phía ống kính mỉm cười một cái, nhảy lên cây, hai ba cái bóng dáng liền biến mất.

Bạch Tử Thạch chưa từng thấy cảnh tượng đầm đìa máu me như vậy, nụ cười vốn là nhàn nhạt giờ lại cương cứng trên mặt, suýt nữa đến điều khiển từ xa đều cầm không được, sửng sốt thật lâu sau, một loại cảm giác buồn nôn nhất thời dâng lên, Bạch Tử Thạch nôn khan mấy tiếng, sắc mặt trở lên khó nhìn. Vịn sô pha, Bạch Tử Thạch kịch liệt thở hổn hển, giờ khắc này, tinh cầu này tính tàn khốc trần trụi bày ra ở trước mặt cậu, nó hung ác cùng không lưu đường sống.

Bạch Tử Thạch ngốc trong chốc lát, không muốn nhìn lại những hình ảnh kia, đem máy hiện ảnh tắt đi, đứng lên, hướng về hậu viện đi tới, cậu cảm giác mình cần thiết đi ra ngoài hô hấp không khí trong lành.

Vừa vọt vào hậu viện, Bạch Tử Thạch liền sửng sốt một chút, cước bộ cũng không khỏi ngừng lại —- cậu ở trong viện nhà Bích Khê lần nữa thấy được mao liêu quen thuộc, chỉ có năm ba khối, chúng ngổn ngang chồng chất tại góc cách đó không xa, chung quanh còn có công cụ giải thạch, bên cạnh giải thạch cơ còn rải rác mao liêu giải sụp. (giải thất bại, bên trong đá ko có j)

Bạch Tử Thạch nhìn một chút, rốt cục vẫn nhịn không được hướng phía kia đi tới, không nói đến đổ, thì cậu cũng vẫn thích nhìn xem, dù sao nơi này đã không phải là địa cầu, mao liêu nơi này có giống địa cầu hay không cậu vẫn rất hứng thú. Đi tới quanh mao liêu, Bạch Tử Thạch ngồi xổm xuống, nhìn một chút một khối mao liêu vỏ cát vàng, sau đó lấy chút nước từ thùng nước bên cạnh giội lên mao liêu, đưa tay sờ sờ vỏ mao liêu, đem mao liêu nâng lên, quan sát biểu hiện của nó.

Đang lúc cậu nhìn chăm chú, phía sau bỗng nhiên truyện tới một âm thanh ôn hòa mang theo kinh ngạc: “Bạch Tử Thạch, ngươi thậm chí không đeo hắc văn bao tay mà có thể chạm vào mao liêu sao?”

……………………