Diệp Sở, là một tiểu thư nhà giàu lương thiện, hiền lành.
Đêm tân hôn, nàng bị vị hôn phu chiếm đoạt hết gia sản, còn sát hại nàng, nàng thề rằng, nếu có kiếp sau nhất định sẽ không làm kẻ ngốc bị người khác lừa gạt nữa, nàng phải tự mình cố găng vươn lên, trở thành người ích kỷ, nanh nọc độc ác, có thù tất báo.
Dạ Sở, thân thế bí ẩn, mọi người đều biết, nàng là đệ tử đích truyền duy nhất của đảo chủ đảo Thái Bình, tính cách nhu nhược yếu đuối, không làm cái gì ra hồn, nhưng lại có dung nhan khuynh thành thoát tục, và cũng chính dung mạo diễm lệ ấy đã hại nàng mất đi tính mạng.
Không gian chuyển dời, đem Diệp Sở biến thành Dạ Sở…
***
Dạ Tùy Phong, đảo chủ đảo Thái Bình, thế nhân đều biết hắn là hào phú đứng đầu năm nước, là nhân vật trí dũng kiệt xuất trong thương trường, văn võ song toàn, dung mạo tuấn tú ít ai sánh kịp, hắn là hình tượng vị hôn phu lý tưởng trong lòng các cô gái, nhưng chỉ có Dạ Sở mới biết hắn thực ra là … sói đội lốt người, bên ngoài thì nghiêm trang, bên trong lại đen tối vô sỉ.
Năm nàng mười ba tuổi, sư phụ vì muốn bảo vệ mỹ danh vang xa của hắn mà dám đem một cô gái yếu đuối như nàng huấn luyện thành một cường giả toàn tài, buộc nàng học võ công, thành thạo việc buôn bán, đem nàng đi lưu lạc giang hồ.
Gì chứ học võ với buôn bán chính là mong muốn của nàng mà, hahaha. Có chút công phu mới không bị người khác ức hiếp, đến lúc đó chỉ có nàng ức hiếp người khác chứ kẻ nào dám chọc đến nàng? Nhưng hình như nàng đã quên mất mình có một vị sư phụ thích đem chuyện bắt nạt nàng làm thú vui tiêu khiển…
……
Năm nàng mười lăm tuổi, bản lĩnh của nàng đột nhiên tăng mạnh, các cửa hàng nối tiếp nhau được mở ra, các tiểu đệ đệ thu hết người này đến người khác.
” Nữ nhi gì mà cả ngày lêu lổng múa võ động thương ở ngoài đường, còn ra thể thống gì nữa, sau này ở trong phòng học nữ hồng đi.” Người nào đó ném một đống túi thơm đến trước mặt nàng, rất vô liêm sỉ mà nói ra những lời chính nghĩa hùng hồn.
” Cái gì, vậy còn mấy cửa hàng của con thì sao?” Bây giờ mới nói nàng suốt ngày lêu lổng, múa võ động thương ở ngoài đường là có ý gì, là ai dạy nàng võ công, dạy nàng cách kiếm tiền, chạy khắp giang hồ đấy?
” Tất nhiên là để cho vi sư xử lý.”
” Ặc.” Rốt cuộc thì nàng cũng hiểu vì sao sư phụ lại là hào phú đứng đầu năm nước rồi, nàng đã tổng kết ra được những điều kiện tất yếu để trở thành một người giàu, trong đó điểm quan trọng nhất chính là phải có da mặt thật dày.
…….
Năm nàng mười tám tuổi: ” Sư phụ, người lớn tuổi như vậy rồi sao không lo tìm một sư mẫu cho con, một đảo chủ phu nhân cho đảo Thái Bình đi.”
” Muốn sư mẫu hả, bảo ta lớn tuổi rồi đúng không.” Người nào đó ngoài cười nhưng trong không cười chậm rãi bước đến gần Dạ Sở.
” Không phải, con nói sai rồi, Sư phụ ngài còn trẻ tuổi sung sức, tuấn tú phóng khoáng làm sao nói là lớn tuổi được, rõ ràng là đang tuổi thanh xuân mơn mởn đấy ạ.” Thấy nụ cười nhạt trên môi sư phụ, Dạ Sở biết lần này mình thảm rồi, bèn nhanh chóng thay đổi chiến lược, cật lực tâng bốc sư phụ.
” Ừ … cũng không sai.” Người nào đó rất vui vẻ hưởng thụ. ” Còn đảo chủ phu nhân thì …” Kèm theo một tiếng cười gian, người nào đó dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chỗ nhô ra của con mồi, miệng lẩm bẩm: ” Hình như đã trưởng thành rồi đấy, có thể ăn được rồi.”
” Ách, sư phụ người …”