-Nếu nói vợ tôi đi "quấy rối" cậu, thôi thà cậu nói thần kinh của cô ấy có vấn đề thì dễ dàng chấp nhận hơn_Thốt lên với ngữ khí bình đạm, Đằng Dạ cong môi nhìn Giai Băng cười khẩy một cái, khiến cô từ chỗ kinh ngạc chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra nhảy vọt lên hoang mang, người lạnh run như có làn hơi mãnh thú thổi phù phù vào lưng.

Nụ cười yêu nghiệt này...Giai Băng không tiếp nhận nổi mà...Tim cô sợ hãi giãy đập điên cuồng lên đây này, không những thế, cô cam đoan mặt mình giờ chẳng khác nào mông khỉ cho coi, nóng đến ngột ngạt.

-Thật đáng tiếc..._Hoàn toàn không hề hoang mang trước lời đáp trả đầy khinh thường của Đằng Dạ, Tử Thần thong thả bước đến gần anh, trên đôi môi mỏng khiêu gợi cũng nở nụ cười mị hoặc khiêu khích_...nhưng sự thật, bà xã của Đằng nhị thiếu gia anh đã "quấy rối" tôi. Tuy rằng không mấy kinh ngạc lắm, cơ mà tôi đây cũng cảm thấy rất vinh hạnh, Đằng thiếu gia đây hình như mị lực không đủ thì phải, đến vợ cũng vượt tường...chậc...

Nói đến một đoạn, Tử Thần dừng lại, liếc mắt nhìn bộ dạng méo mó đầy oan ức của Giai Băng rồi lắc đầu tỏ vẻ đau thương rồi tiện tay vỗ vai Đằng Dạ làm như an ủi. Tử Di đứng đằng sau nhìn chồng diễn kịch, miệng há to, đuôi mắt giật giật, nghĩ đến mấy cảnh nóng bỏng của mấy anh đẹp trai trong đống đam mĩ bị Tử Thần tịch thu, đốt cho rụi sạch mấy tháng trước mà không khỏi dấy lên nỗi lo âu.

Đằng Dạ chưa phản ứng, mới chỉ dùng tia lửa điện đọ mắt với Tử Thần, thì Giai Băng đã lên tiếng cứu rỗi chính mình. Đúng, là cứu rỗi chính mình!

-Nếu mấy người đã không phục...vậy thì..._Giai Băng hít một ngụm khí sâu lấy can đảm rồi chỉ tay về phía Tử Di đang bấn loạn, hếch mặt nghiêng đầu dáng vẻ vô cùng đại gia_...để cho công bằng, cô cũng tuột quần chồng tôi đi!