Chấn động! Giai Băng cảm thấy hình như có một luồng hàn khí lạnh lẽo từ đâu đó không ngừng táp vào da thịt mình, nhằm thẳng bàn tọa của cô mà đi xuống, tạo thành một khu khí áp thấp mãnh liệt, khiến cô tựa hồ đau bụng đến mức muốn vứt bỏ hết hình tượng, chạy xộc vào WC "ngoại tình".

Nhưng, đây chỉ là cảm giác mà thôi, ai mà biết vào trong ấy có giải quyết được không cơ chứ, xém chừng ngồi lì cả buổi cũng chẳng phóng thích được cái gì. Hiện tại, cô nhất mực phải nhẫn nhịn, không được khinh suất, phải tiếp tục ngồi ở đây ngăn chặn mọi vấn đề xấu có nguy cơ xảy ra. Giai Nhân Kỳ chính là từ đấy mà luyện thành.

Cơ mà...

Cái quỷ gì thế này hả? Cái tên họ Đằng đáng ghét kia chắc chắn là cố ý muốn hại cô, muốn đẩy dâm dê giáo trong đầu con bạn hết thuốc chữa của cô lên cao, để nó hiểu nhầm sự trong sạch, tinh khiết của cô. Nhất định thế.

Chính cô cô còn chưa ôm được 3 vòng của mình, đâu đến lượt một tên nhãi nhép như anh ta có quyền động vào chứ? Thân thể Giai Nhân Kỳ vạn người mê đâu thể dễ dàng cho người ta ăn đậu hủ.

-Giai Băng!_Không để cho những luồng phản-động dấy lên trong đầu Giai Băng được truyền tải trọn vẹn, Diệp Mi ngồi bên cạnh cô nở nụ cười dê, hạ giọng thần bí, đôi mắt đen của cô nhóc đó híp lại, lóe lên nhưng tia sáng âm tà khó đoán.

-Ta thề có mặt trời, ta chưa bao giờ để anh ta ôm!!_Đưa bàn tay phải lên cao, Giai Băng trượng nghĩa khẳng định, khuôn mặt tuyệt mĩ ra vẻ hết sức nghiêm túc như thể đang độc bản tuyên ngôn độc lập. Nếu không phải Diệp Mi quá quen với bản chất lưu manh hóa thực sự của chủ thể trữ tình, có lẽ đã mất cảnh giác mà đặt lòng tin vào cô rồi.

-Đừng nói với tôi là em không nhớ đến việc vừa ngủ vừa tự mình sán lại gần tôi, câu dẫn tôi để tôi ôm em nhé?_Vì thanh âm của Giai Băng khá to và Diệp Mi cũng đang để chế độ loa ngoài, người đầu giây bên kia hoàn toàn nghe rõ lời biện bạch của cô. Tuy mặt Đằng Dạ vẫn lạnh lẽo như thường, đôi đồng tử vẫn rất sắc bèn lia về phía đám người đang cúi đấu trước mặt, nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn khai toẹt một thông tin vô cùng mờ ám cho người ngoài nghe, thanh âm một mực trầm ổn dễ nghe vô cùng.

Đám người ngồi trước mặt Đằng Dạ tim rớt lộp bộp, họ cắn răng nhìn nhau thầm oán thán. Thà rằng anh nổi giận quát mắng, họ bị ngược quen rồi nên dễ thích ứng hơn, đằng này...tâm tình của anh vẫn thế mà miệng lại nói đùa, muốn dọa chết người cũng phải từ từ cho người ta ngáp với chứ.

"Dân chúng" bên kia là vậy, bên này cũng chẳng khá khẩm hơn. Bất thình lình bị khẩu khí Đằng Dạ làm cho choáng váng, Giai Băng nội thương trầm trọng, trong vài giây đầu chẳng thể nói được gì nữa. Một lúc lâu sau mới bao biện thì đã khủng hoảng phát hiện biểu tình giảo hoạt như con buôn người trên mặt Diệp Mi_Tôi ngủ cùng anh khi nào?

Vì tiếng bất bình của Giai Băng quá to nên phần lớn mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy, ai nấy kích động đồng loạt hướng mắt về phía cô một cái rồi nhanh chóng rời đi tỏ vẻ thờ ơ; che giấu những suy nghĩ 18+ trong đầu.

Thẹn quá hóa giận, nhưng chỉ có thể nuốt nghẹn trong lòng nhẫn nhịn, Giai Băng gục mặt xuống bàn chữa ngượng, tai vẫn vảnh lên nghe ngóng giọng nói quen thuộc của ai đó bên kia.

-Giai Băng, em dám khẳng định em chưa ngủ với tôi lần nào không?_Nhẹ phả ra một tiếng cười thật khẽ coi bộ đắc ý lắm, Đằng Dạ nhất quyết không chịu buông tha đề tài này, rất thức thời hỏi tiếp.

-Tôi..._Lần này, dù Giai Băng có giương đôi mắt tròn ngân ngấn nước hết sức lừa tình lên nhìn một ai đó, thì 100% người đó cũng chả tin cô trong sạch. Ai bảo, cô lấy nhầm chồng chứ.

Không muốn ở lại đó để tiếp tục bị đùa bỡn, Giai Băng đứng phắt dậy, toan bỏ bạn chạy lấy người thì Diệp Mi đã nhanh chóng túm lấy áo cô, kéo cô đứng lại.

-Sao thế, đừng quên mục đích của chúng ta!_Nhỏ giọng thấp nhất có thể, Diệp Mi nở nụ cười chói lòa nhắc nhở.

Giai Băng nghe vậy đành ngậm ngùi ngồi xuống vị trí cũ, nóng máu nốc nguyên li nước cam trên bàn.

-Hội trưởng, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa, em muốn hỏi anh một chuyện, mong anh nói thật cho em biết_Diệp Mi ngọt ngào lót đường.

-Cứ tự nhiên!

-Vậy...anh có thể cho em biết anh thích mẫu người nào không?_Vừa liếc nhìn Giai Băng, Diệp Mi vừa cười quỷ dị, khuôn miệng nhỏ mấp máy tạo thành những hình thù giảo hoạt.

-..._Bên kia có vẻ đang ngẫm ngợi, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng, nhưng hoàn toàn không phải nói với những người đang chờ đợi câu trả lời bên này, mà nói với những người nào đó đang chật vật hiện hữu bên kia_Ta ra ngoài có chút việc, các người tiếp tục ở đây kiểm điểm lỗi lầm của mình.

Nói xong, có tiếng bước chân di chuyện, một tiếng đóng cửa cạch the thé vẳng lên. Thêm một vài giây nữa, câu trả lời mới thực sự vang lên.

-Đó là người có tính cách thay đổi thất thường như thời tiết, giận cũng được, bực mình cũng được, thậm chí là sôi máu nhưng nếu bị phân tâm, ngay lập tức sẽ chuyển sang trạng thái tâm tình khác, khiến người ta trở tay không kịp, hộc máu mà chết!_Thanh âm Đằng Dạ càng về sau càng thêm đắc ý_Đương nhiên, sự thay đổi đó phải là vì tôi mà thành, tuyệt đối không cho phép vì người khác.