-Nhưng..._Những ngón tay của Giai Băng siết chặt ngón tay của Lãnh Kiên hơn nữa_...lúc này thì em đúng. Lãnh Kiên, anh đang ghen!

-Giai Băng!..._Bật cười khốn khổ, Lãnh Kiên đưa bàn tay tự do còn lại xoa đầu Giai Băng_...Em rất thông minh khi tài tình biến việc em vô thức gọi cái tên đáng ghét ấy thành công cụ chọc phá anh có chủ đích. Nhưng em đã chọc sai đối tượng rồi. Hơn ai hết, anh hiểu rõ em nghĩ và làm gì...

Đôi đồng tử đen đang cương lên đắc ý của Giai Băng bỗng chuyển động chộn rộn, vẻ bối rối, nụ cười trên khoé môi cô cũng ngay lẵp tức cứng đờ, tắt ngấm.

Chẳng biết nên phản ứng thế nào nữa, Giai Băng chỉ biết cúi đầu lảng tránh.

-Anh có thể chấp nhận đó là một thói quen nhất thời của em...nhưng mong rằng sẽ không có lần sau, em hiểu chứ?_Lãnh Kiên giữ cằm Giai Băng, ép cô phải nhìn anh rồi nghiêm túc nói.

-Cảm ơn anh đã hiểu cho em!_Gật đầu mạnh, Giai Băng cảm kích nở nụ cười tươi rói rồi tròn ánh mắt chân thành nhìn anh, vừa nói vừa gật gù cái đầu_Đằng Dạ...anh ta chỉ là thói quen thôi, rất nhanh sẽ tan biến, còn anh, Lãnh Kiên, anh mới là người em không thể lãng quên suốt cả đời.

-Ngoan lắm, Giai Băng!_Ôn nhu vò đầu Giai Băng, Lãnh Kiên thoả mãn đánh giá.

Rồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh quyến luyến rời xa cô, bận rộn tìm cái gì đó trong cặp sách. Hồi lâu, anh mới đưa cho cô một phong bì giấy to màu vàng sậm.

-Giai Băng, đây là thứ duy nhất, có lẽ thế, có thể giúp em thoát khỏi Đằng gia!

-Thật thế sao?_Kinh ngạc thốt lên, Giai Băng soi mắt xem xét qua một lượt tập phong bì cỡ giấy A4, lòng dấy lên một chuỗi tò mò_Em mở nó nhé?

-Tất nhiên!_Lãnh Kiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường Giai Băng, thong thả bắt chéo chân quan sát biểu hiện của cô_...Nhiệm vụ của em lần này rất đơn giản, hãy tìm mọi cách để mẹ chồng em thấy cái này một cách tự nhiên nhất và sớm nhất. Như thế, em sẽ được giải thoát.

-Hay thật đấy!_Giai Băng chép miệng rồi mở tập phong bì, lấy bên trong ra 2, 3 tờ giấy dày đặc chữ. Mắt cô đảo lướt đều lên chúng, nhanh chóng thâu tóm nội dung cơ bản.

Bỗng, nụ cười trên môi Giai Băng lại thêm lần nữa như ngón lửa bị nước dập tắt ngấm, khuôn mặt rạng rỡ trầm xuống căng thẳng. Cô nhìn sắc mặt không thay đổi của Lãnh Kiên, đáy mắt phút chốc tràn ngập sự hoảng loạn.

Những tờ giấy trên tay cô, vì sự đơ cứng của các khớp xương mà được giải thoát, rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất.

-Em có cần phải kinh ngạc đến thế không?_Không vui với biểu hiện của Giai Băng, Lãnh Kiên cúi nhặt mấy tờ giấy, phủi sạch bụi bám_Em có biết...chúng đáng giá bao nhiêu tiền không?

-Lãnh Kiên!_Giai Băng nâng cao giọng hét lên, thanh âm ân ẩn chút run rẩy_Anh đang chơi em...đúng không?

-Không, đây là toàn bộ kế hoạch lần này của anh_Vẫn giữ vững nét bình tĩnh như thể đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, Lãnh Kiên đáp ngay không suy nghĩ.

-Kế hoạch? Anh không cò kế hoạch nào hay hơn nữa sao? Anh có nghĩ cho em không khi bảo em đưa những tờ xét nghiệm này cho bọn họ hả? Anh lú lẫn mất rồi!_Thở hắt liên tục bày tỏ sự giận giữ, Giai Băng không kìm được mà quát lớn, một tay vô thức vò cái đầu rối mù như tổ quạ.

-Lần này sẽ thành công!

-Sao anh dám chắc bọn họ sẽ đá em nếu biết điều này? Còn nữa nguyên nhân là gì, không một cô gái nào tự dưng bị thế này cả, Đằng gia không ngu ngốc đến thế đâu!

-Dễ thôi! Em hãy nói rằng...vì em lỡ làm dại với anh, thế là ổn_Lạnh lẽo đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ gay của Giai Băng, Lãnh Kiên cong khoé môi ma mãnh, lời nói chua ngoa đến đáng sợ_Hay...em sợ, chồng em biết điều này sẽ không vui?

-Ách xì!_Thẳng thừng phóng ra hàng tá vi khuẩn sau mấy phút chịu đựng, Đằng Dạ lấy khăn tay lau mũi, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ớn lạnh.

-Hội trưởng! Hình như cậu bị cảm?_Một thành viên trong hội học sinh tình cờ bước vào ái ngại lên tiếng_Tôi đi lấy thuốc cảm cho cậu nhé?

-Không cần đâu, tôi ổn!_Khoát tay ngăn cản, Đằng Dạ tiếp tục chũi mũi vào đống giấy tờ trên bàn, hí hoáy viết viết.

-Vậy tôi để tài liệu trên bàn_Mỉm cười bất lực, người kia quay người ra ngoài, lúc tới cửa mới ré lên_À! Tôi đưa 3 bài thi của vợ cậu đến rồi đấy, trên đống tài liệu.

Nghe vậy, Đằng Dạ liền dừng hẳn công việc dang dở, với lấy 3 bài thi trên bàn.

Mới xem qua thôi, người anh đã rã rời hết cả, mắt mở to kinh ngạc.

-10, 5, 0?