Ném hai câu làm lộ bản chất thật của mình, Giai Băng thôi đả kích người bị nạn, vẫy vẫy tay chào như để tạm biệt rồi quẩy mông bước đi, định bụng tẩu thoát khỏi hiện trường án mạng.

Nhưng chưa bước được 2 bước, một chân cô đã bị oán hồn không tan Đằng Hy níu lại, người theo quán tính noi gương anh chồng ngã bịch xuống đất cũng rất mực êm tai.

Sau 2 phút dài dán mặt cho đất trưng mông cho trần nhà, Giai Băng đau điếng xoa xoa cái mặt đã phẳng lì do tiếp xúc mạnh với mặt phẳng đất, khổ não phát hiện cằm mình cũng có dấu hiệu bong gân như cái chân tội nghiệp mấy tuần trước.

Tức, Giai Băng toan bò người dậy trả đũa kẻ chết một mình không chịu chết kia thì cửa phòng Đằng Dạ chợt chuyển động, hé mở một đôi chân mặc đôi dép lông hình con hổ hết sức dễ thương…và khôi hài.

Kẹt trong tình cảnh tim rớt bịt xuống dạ dày này, Giai Băng cơ hồ muốn cười nhưng không cười nổi. Vì mặt của cái tên được tận mắt chứng kiến màn níu chân dây dưa vô cùng ám muội của cô và Đằng Hy đã đen như cái mông nồi.

Sự xuất hiện của kẻ thứ ba vô tình cứu rỗi Giai Băng khỏi móng vuốt của Đằng Hy. Và điều đáng cạn li ăn mừng hơn, toàn thân cô vẫn bình thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoại trừ việc cằm cô bị sưng đỏ tấy lên.

Nhưng không hiểu sao, lúc được cô bác sĩ trung niên bôi thuốc cho, người cô lại vô chủ nóng lên, lâu lâu lại rùng mình một cái.

Không phải chứ, mỗi lần ăn thịt gà, cô đều ăn liền tù tì 2 cái chân để khỏi run, cớ sao giờ người cô lại thành ra cái chế độ run điện thoại vô duyên thế này chứ? Nhất định không phải do cô bị bệnh! Hay là...do tia nhìn gắt gao của "ông mặt mông nồi" đang dựa lưng đứng bên cạnh?

Cơ mà, biết rõ nguyên nhân rồi thì sao chứ? Người cô vẫn run, trừ phi ai đó thôi dùng ánh mắt giết người kia hành hạ cô.

-Sao rồi?_Hiếm hoi lắm mới mở miệng, nhưng Đằng Dạ lại không ngần ngại chà sát đá lạnh vào lưng hết thảy đám người có mặt xung quanh mình bằng thứ thanh âm kinh điển của đấng vương tử cõi chết.

-Dạ?_Giật mình, bà cô bác sĩ đang rất chuyên tâm bôi dầu nóng cho cằm Giai Băng hốt hoảng quay đầu lại nhìn Đằng Dạ, ngón tay bất cẩn bôi lên khóe mắt "bệnh nhân" khi nào không hay.

-Á! Cay mắt tôi!_Vì cũng chẳng để ý gì đến việc của người khác nên Giai Băng hoàn toàn bị động trước tình thế đột ngột kia, lãnh trọn một đóng dầu đặc sệt trên khóe mắt. Công dụng của dầu nóng nhanh chóng lan tỏa, làm cay mắt khổ chủ khiến cô la toáng lên, nước mắt hoạt động sinh học phối hợp nhịp nhàng trào ra ngoài.

Theo phản xạ, Giai Băng đưa hai tay dụi mắt thì ngay lập tức, Đằng Dạ đã nhanh tay chặn lại, kéo cô vào phòng tắm. Anh chuyên nghiệp xả nước vào khăn mặt trắng tinh treo trên móc, nhẹ nhàng lau đi vùng dầu gạch đặc sắp chảy xuống phía dưới. Giọng nói như được dàn máy tính hiện đại chỉnh sửa lại, êm nhu một cách kì lạ:

-Dựa người vào tôi, tôi lấy tóc lau cho em!_Tất nhiên, Đằng Dạ thừa biết tóc mình không có cái khả năng vượt trội đó nên anh khiêm tốn nâng tóc Giai Băng lau sạch những phân tử dầu bám chặt trên da vợ, dịu dàng nhưng công hiệu.

Sau một hồi chà sát tích cực, Đằng Dạ nghiễm nhiên nhận được sự ái mộ cùng cực của...vô số người trốn vé xem kịch...trừ kẻ rất...rất cần làm điều đó.

-Đằng Dạ! Anh thật quá đáng!_Ôm vùng da bị Đằng Dạ chà sát, Giai Băng nhăn mặt, đôi mắt tròn ngấn nước lộ rõ phẫn nộ cùng cực

-Gì?_Đằng Dạ vừa toan bước chân ra ngoài liền dừng lại, không quay đầu nhìn Giai Băng mà hỏi.

-Rõ ràng anh mượn việc công trả thù riêng, anh hại mặt tôi đỏ lên hết rồi này...còn nóng bừng nữa! Chết tiệt!_Đưa ngón tay trỏ trỏ vào mặt mình, Giai Băng uất ức vạch tội. Bỗng nhận được cái tròn mắt há hốc mồm của những người bên ngoài.

-Vậy à? Tôi lại không biết đây!_Mặt Đằng Dạ tối sầm lại hoàn toàn.

-Không tin anh thử "sờ" là biết!

-Được!_Không suy nghĩ gì nữa, Đằng Dạ quay người lại nhìn vợ, cười một cái vô cùng đê tiện rồi nghênh đầu ra lệnh cho đám "kì đà" bên ngoài_Phiền các người ra ngoài rồi đóng cửa giùm tôi...tôi phải "sờ" vợ tôi!

C..................h..............................o..................................á..................................n.............................g!

P/s: Hơhơ, các tình yêu nghĩ Đằng Dạ sẽ "sờ thế nào đây ta, hoho