Lời Đằng Dạ như một liều thuốc an thần trấn định tâm trí cuarGiai Băng, đồng tử cô sắc lại, không còn màu nhạt phách như trước.

Cô chậm rãi hướng mắt nương theo ngón tay thẳng tắp của Đằng Dạ nhìn về phía xa-nơi một chiếc xe đẩy đang lăn bánh với vận tốc lớn đi về phía cô. Khuôn mặt phờ phạc không chút sắc hồng bị bịt ống thở oxi của Diệp My dần hiện ra, đầu yếu ớt tựa lên chiếc gối mềm. Cô nàng nằm trên một chiếc giường đẩy nhỏ, đôi mắt nhắm nhiềm như ngất đi, bàn tay đầy máu đã khô ôm lấy phần bụng trái.

Giai Băng như ngừng thở, mắt cô chuyên chú lướt lên từng vệt máu khô trên người Diệp Mi, hạ xuống bàn tay đỏ đen, tim thắt lại. Chắc hẳn Diệp Mi phải bị đâm sâu lắm mới phải thở bình oxi, xem máu của cô ấy là biết, đông đặc, chẳng nhẽ, đã qua một thời gian lâu mới cấp cứu?

Chiếc giường đẩy không dừng, phút chốc lướt qua người GIai Băng, đi thẳng vào phòng mổ đang mở rộng cửa.

1 phút...2 phút qua đi, Giai Băng giật mình quay phắt người ra sau, hoảng loạn nhìn hai cánh cửa đã đống kín. Cô vùng tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Đằng Dạn, lao nhanh về phía cửa.

Ầm! Có lẽ vì tốc lực quá lớn, người Giai Băng mạnh mẽ đâm sầm vào cửa phòng mổ, ngã nhào xuống đất, tạo nên một thanh âm va chạng ầm ĩ.

Người xung qanh đồng loạt đưa mắt nhìn về, nhưng, con người luôn nhạy cảm với những thay đổi chung quanh như Giai Băng lại dường như không nhận ra điều đó, cô đứng dậy, hóa thành con thiêu thân dính vào cửa, đập thùm thụp. Thanh âm nứt vỡ trong tiếng thở dốc gào thét từng hồi không dứt.

-Mở cửa ra! Tôi muốn vào! Mở cửa ra!

Giai Băng vừa hét vừa la lối, đám bác sĩ rỗi hơn bén mùi đến định ngăn cản, tuy nhiên, họ chưa kịp xông vào, đã bị ánh mắt ủ băng của Đằng Dạ làm cho bất động không dám hó hé.

Gần một tiếng trôi qua, giọng Giai Băng lạc hẳn, khản đặc, đến nói cũng khó khăn. Cô kiệt sức, vô lực ngồi phục xuống đất.

Cánh cửa đằng sau bật mở, một người y ta nhanh chóng lao ra, hướng đám y bác sĩ đứng làm quần chúng gào lên:

-Bệnh nhân thiếu máu, cần tiếp máu gấp! Nhanh!

Giai Băng chấn động, lo lắng nắm lấy ống quần của cô y tá, kéo mạnh làm cô ta giật mình, thiếu điều muốn giơ chân đá vào người cô: