-Anh, dạo này em thấy trong người khó chịu quá, em sợ mình có thai. Anh đưa em đi khám nha.

Tay chân tôi như rụng rời khi nghe ả nói câu đó, nếu như đó là sự thật thì xem như tôi chẳng còn hi vọng gì nữa rồi, sao tim lại đau đớn như thế này chứ, phải cố gắng lắm mới không nấc lên thành tiếng.

Không riêng gì tôi Nhật Nam cũng bất ngờ không kém, anh nhìn ả toát cả mồ hôi.

-Em có thai thật hả?

-Em cũng không chắc nữa, giờ anh đưa em đi khám nha, em thấy mệt quá.

-Vậy đợi anh thay đồ rồi đi.

Nhật Nam vừa quay lưng đi là ả thay đổi thái độ ngay lập tức, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến ả làm gì, bây giờ điều tôi lo lắng nhất là ả có thật là có thai hay không thôi.

Ả loay hoay làm cái gì đó rồi nhìn tôi kiểu đắc ý lắm, mặc kệ ả tôi đứng lên xách giỏ đi về. Vừa ra tới cửa nhà đã bị ả kéo tay lại.

- Không ngờ mày cũng lắm thủ đoạn thật, còn nghĩ ra chiêu này để bám lấy anh Nam cơ đấy.

- Chị sợ sẽ bị lộ tẩy à?

Cái giọng điệu khinh khỉnh thế kia làm tôi thêm ghét bỏ, trên đời này sao có thể còn sót lại những người thần kinh như ả chứ.

-Cái thứ rác rưởi như mày thì đừng có mơ mà chạm được vào anh ấy.

-Tôi rác rưởi cũng không hèn hạ đến mức dùng thủ đoạn để có được đàn ông.

Câu nói của tôi làm ả điên tiết, ả nghiến chặt răng vung tay tát tôi một cái rõ đau. Từ nhỏ đến lớn mẹ tôi chưa từng đánh tôi một cái nào thế mà ả ta lấy tư cách gì đánh tôi cơ chứ. Tôi không chịu nổi nữa vung tay tát ả ta lại một cái thật mạnh, ả vội lao vào giữ chặt lấy áo tôi định đánh nhau. Tôi vùng vẫy gạt hai tay của ả xuống, chẳng mất bao nhiêu sức lực vậy mà không hiểu sao ả lại té lăn mấy vòng trên bậc tam cấp xuống sân, thì ra là vừa thấy Nhật Nam xuất hiện nên ả chơi chiêu đổ hết tội lỗi trên người tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm người khác như vậy.

Nhật Nam thấy ả té nằm luôn dưới đất vội chạy lại đỡ ả lên.

-Hạnh, em có sao không?

-Bụng em đau quá.

Ả ôm bụng nhăn nhó làm Nhật Nam đâm hoảng, tôi cũng hoảng theo luôn vì sợ có khi nào ả đang có thai thật thì toi, nhưng mà là ả tự té chứ có ai đẩy đâu mà.

- Sao lại bất cẩn thế? Anh đưa em đi bệnh viện.

- Em chỉ muốn lại lại chiếc nhẫn anh đã tặng em thôi sao con bé lại đẩy em chứ?

Ả đóng kịch y như thật, tay quàng qua ôm Nhật Nam khóc như bị oan ức lắm. Tôi mà thèm đẩy ả hả, thật hoang đường, còn vụ cái nhẫn gì đó tôi chào thua chẳng hiểu gì cả, chắc chắn Nhật Nam sẽ chẳng bao giờ tin lời ả nói đâu.

- Em nói Gia Ân đẩy em ngã? Sao tự dưng lại đẩy em?

Nhật Nam cũng thắc mắc y chang tôi nghĩ, chẳng có lý do gì để tôi làm chuyện điên khùng như vậy, lỡ té có chuyện gì tôi phải đi tù sao.

-Trước khi bị tai nạn anh có tặng em chiếc nhẫn, em quý nó đến nỗi giữ như báu vật. Hôm nay đến nhà do tay bị dơ nên em tháo nó ra để trên bàn rồi vào nhà vệ sinh rửa, đến khi quay ra vô tình thấy con bé lấy cắp bỏ vào giỏ đi về, em vội cản lại, em chỉ muốn lấy lại chiếc nhẫn kỷ niệm này chứ không muốn kiện cáo gì, vậy mà cô bé đẩy em ngã xuống. Em đau quá.

Chuyện gì nữa đây, cô ả nói chuyện cứ như người trên cung trăng nói tiếng lạ vậy, kiểu này chắc xem phim viễn tưởng hoài nên bị nhiễm đây. Chiếc nhẫn quý giá gì của ả tôi chưa từng thấy qua cũng chẳng bao giờ có ý định lấy cắp, ả đúng là thủ đoạn chưa từng thấy trên đời.

-Chị đừng có quá đáng, tôi chẳng có lấy cắp gì của ai với lại cũng chẳng có lý do gì để đẩy chị xuống hết. Chị đừng có mà tự biên tự diễn một mình nữa.

Nhật Nam nhìn tôi rồi nhìn xuống ả, có khi anh thấy cảnh hai người động tay động chân rồi nghĩ tôi đẩy ả thật không? Cũng có thể lắm chứ, ả đang đau đớn quằn quại thế kia cũng dễ động lòng lắm.

-Tôi thấy cô bỏ chiếc nhẫn vào giỏ rõ ràng nên mới cản lại, cô làm hại tôi nhưng đứa bé trong bụng tôi có tội tình gì chứ?

Cô ả khóc lóc ỉ ôi quá làm tôi chẳng muốn phân minh nữa, cây ngay thì khống sợ chết đứng.

-Tôi đã nói là tôi không biết gì hết, còn cái vụ này là tự cô chuốc họa vào thân.

-Nhật Nam, anh phải tin em, đó là món quà anh tặng em, em không muốn mất nó.

-Em thấy Gia Ân lấy à?

-Dạ, em chắc nó vẫn còn ở trong giỏ cô ta.

-Tôi đã nói là tôi không làm mấy chuyện xấu xa đó.

-Anh, đó là món quà anh tặng em không muốn bị người khác lấy mất.

Tôi ngán ngẩm với vở kịch điên rồ mà cô ta vừa viết kịch bản, vừa làm đạo diễn kiêm diễn viên chính này rồi. Muốn kiểm tra giỏ chứ gì, cùng lắm cho xem là được chứ gì. Tôi nghiêng giỏ trút hết những thứ trong đó ra cho hai người họ xem.

-Nó đây rồi, em tìm thấy rồi.

Sao chiếc nhẫn kim cương này lại rơi từ trong giỏ tôi cơ chứ, tôi chưa từng thấy qua nó bao giờ làm sao mà lấy cắp được. Tôi muốn nói rằng tôi hoàn toàn không làm chuyện như vậy nhưng nhìn ánh mắt của Nhật Nam tôi nghẹn ngào không nói nên lời, tim tôi đau thắt lại, đôi chân dường như không trụ nổi.

-Cô biến đi.

-Nhật Nam, em….

Tôi nghẹn lời, bây giờ những lời giải thích của tôi có lẽ là vô nghĩa, anh tin câu chuyện bịa đặt từ người bạn gái hiền lành yếu ớt của mình, cũng đúng thôi, anh thấy cô ta té khi hai người giằng co nhau, rồi chuyện chiếc nhẫn, cũng có lý vì tôi vốn nghèo mà. Trong mắt anh tôi trở thành người xấu xa mang tội danh trộm cắp, rồi đẩy ngã người yêu và con anh xuống đất. Tại sao người bị hại luôn luôn là tôi cơ chứ.

-Anh ơi, em đau bụng quá, con tụi mình có sao không anh, em sợ quá.

-Không sao, để anh đưa em đi bệnh viện.

Rồi Nhật Nam ngước lên nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy, anh chán ghét tôi đến mức độ đó ư, chẳng lẽ anh không nhận ra sự dối trá trong mắt cô ta hay sao, hay là anh đã yêu cô ta rồi?

-Tôi không muốn thấy mặt cô nữa.

Nói xong Nhật Nam bế cố ta ra xe chạy mất, tôi lủi thủi đạp xe trở về nhà trong nước mắt. Tôi nhận ra là do mình quá ngốc nghếch, quá ảo tưởng vào một cuộc tình trong quá khứ, tôi cứ nghĩ rằng Nhật Nam sẽ luôn tin tưởng tôi cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, kia mới chính là người yêu của anh thì làm sao có thể tin một con nhỏ xa lạ như tôi vô tội chứ. Tôi quá đau để có thể đưa ra lời giải thích, mà biết nói gì bây giờ khi mọi chuyện đã xảy ra trước mắt. Ăn cắp, tội danh oan ức mà tôi phải mang nhưng nó không đau bằng việc bị anh kết tội và xem thường, nếu như ả có thai và đứa bé có mệnh hệ gì chắc anh sẽ căm thù tôi lắm, lúc đó tôi chẳng biết mình sẽ làm gì khi nhìn thấy anh nữa. Cơ hội cuối cùng bên cạnh anh cũng tan biến, tôi đành chấp nhận đứng từ xa nhìn anh bên người khác, có thể sẽ mất nhiều năm để có thể chữa lành những vết thương trong lòng nhưng chắc chắn một điều nó sẽ để lại những vết sẹo để rồi thỉnh thoảng lại âm ỉ nhói đau.

....

Em thấy lạc lõng ở giữa dòng người đi trên phố đông

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn

Tại sao em thấy lòng trống rỗng khi đã trải qua bao rung động

Giờ nhìn yêu thương trôi đi, nhẹ bẫng như không còn gì

Tại sao dù muốn cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào

Chỉ biết đành lòng thả trôi.

Nếu như lúc này mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn

Thì có lẽ em sẽ chẳng màng điều gì nữa mà oà khóc

Mở lòng ra cùng cơn mưa.

Nếu anh có về em sẽ vờ như chẳng có gì xảy ra

Vờ như thiếu anh cuộc đời em vẫn tươi tắn và hối hả

Chỉ là, chỉ là em giấu đi...

....