Mẹ vừa thấy cái trán băng bó của tôi là hốt hoảng ngay lập tức, con gái cưng của mẹ mà.

-Bi, con bị sao thế này, đưa mẹ xem.

Tôi kéo kéo tóc phủ xuống, cười hề hề cho mẹ yên tâm.

-Bị trầy có chút xíu, đi không cẩn thận nên bị nhánh cây quệt trúng đó mà.

-Con gái con nứa gì mà không cẩn thận gì hết, có đau lắm không? Con về nghỉ đi để mẹ bán một mình được rồi.

-Chuyện nhỏ như con thỏ, nhằm nhò gì với con đâu mà lo.

-Cái con bé này, đau là phải nói mẹ đó biết chưa?

-Dạ.

Có một đứa con gái nhưng không lo được cho tôi một cuộc sống sung túc như những người khác, nên bao nhiêu tình thương mẹ dành hết để bù đắp thiệt thòi cho tôi. Mà tôi cũng chẳng phải tiểu thư đài cát gì, từ nhỏ đã bươn chải ngày 3 bữa cơm với mẹ nên mấy cái vết thương nhỏ xíu này có là gì đâu.

….

Hôm nay có tiết học Giáo dục thể chất, vì là thương binh nên tôi không cần phải ra chạy bộ như mấy bạn khác. Thấy vậy, Khánh cũng vờ bị đau chân để được ngồi lại chung với tôi. Đưa tôi chai nước, giọng cậu hơi hơi khó chịu.

-Hôm qua đâm đầu vào cột điện hay sao mà băng bó thấy ghê vậy?

-Giời, cây cột điện nào cứng bằng đầu tui chứ.

-Điên.

-Giỡn thôi, cậu có xem ti vi về vụ cướp tối qua không? Đó, tôi chính là nữ anh hùng bắt cướp đó đó. Tôi bịa chuyện nói cho đỡ buồn.

-Muốn bị rạch mặt mới nói hả?

Thấy cái mặt ghê gớm của Khánh tôi chột dạ, thôi thì tốt nhất không nên giỡn nữa.

-Té, đập đầu vào cạnh bàn thôi.

-Đồ vụng về. Có bị sâu lắm không?

-Không chết được đâu mà lo.

-Nói chuyện với bà dễ bị điên ghê, có muốn đi chơi không?

-Đang học mà chơi bời gì, thần kinh.

-Diễn theo tui là được.

Rồi, chắc Khánh lại sắp bày trò gì đây, hơi sợ nhưng mà học mấy cái môn này đúng là rất chán lại phí sức nữa. Thế là cậu ta đứng lên, đúng chất của một sinh viên ngoan ngoãn.

-Thưa thầy, bạn Gia Ân bị chóng mặt, thầy cho em đưa bạn ấy về nha.

Ông thầy nhìn qua tôi, tôi vội diễn theo như thật, mặt hơi nhăn nhó, tay xoa xoa trán khó chịu. Thấy vậy thầy thương nên cho Khánh đưa tôi về, vừa được điểm danh, vừa được trốn học, vui quá xá. Khánh giả vờ dìu tôi ra cổng, rồi lấy xe máy chở tôi đi ra bờ sông chơi.

-Mát quá, ông đúng là thông minh đó Khánh.

Tôi giang tay tận hưởng những cơn gió mát thổi vào người, cảm giác như có thể trút bỏ mọi lo toan của thế giới bên ngoài xuống vậy. Thấy tôi vui vẻ, Khánh cũng vui lây.

-Thích không?

-Ngu sao không thích.

-Ê, bà kia, bà không thể dịu dàng hơn được à? Ví dụ như tui thích lắm, hay tất nhiên là Ân thích rồi Khánh, vậy đó.

-Không biết nói ngọt vậy đâu, nếu ông muốn thì tìm nhỏ nào dễ thương mà làm bạn.

Tôi cộc cằn xưa giờ rồi, giờ bảo dịu dàng ai mà làm được, bày đặt bữa nay đòi hỏi mới ghét.

Thấy tôi giận dỗi không thèm nhìn, Khánh quay sang nài nỉ.

-Giỡn thôi, chứ bà mà nói vậy chắc tui té xỉu tại đây quá. Tui thích bà như thế này cơ.

-Cũng giỏi nịnh lắm.

Hai đứa nằm xuống cỏ, giọng Khánh đột nhiên nghiêm túc.

-Bi, bà đi làm vậy không mệt sao?

-Có chứ, nhưng còn cách nào khác đâu. Mong ước của tui là kiếm được thật nhiều tiền để xây cho mẹ một ngôi nhà khang trang, để mẹ không phải vất vả hàng ngày với gánh hủ tiếu đó nữa.

Giọng tôi buồn buồn làm Khánh mủi lòng.

-Có gì cần giúp đỡ cứ nói tui, thiệt đó.

-Ừm, ví dụ như hôm nào lười học thì nhờ ông giúp đỡ trốn đi chơi nữa nha.

-Tui không tiếp tay cho kẻ ác đâu, sau này có mệt thì nói tui qua chở đi, chứ ngày nào cũng đạp xe xa như vậy sao chịu nổi.

-Ừm.

Tôi thích cái cách quan tâm nhẹ nhàng của Khánh, theo đúng cách của một người bạn thân. Luôn xuất hiện khi tôi cần, và hiểu cả những suy nghĩ trong đầu chưa kịp nói ra của tôi. Trong lớp Khánh chẳng chơi thân với ai ngoài tôi, cậu nói mấy đứa kia giả tạo lắm không thích, còn tôi, mọt sách nhưng trong sáng, tốt bụng nên thích kết thân vậy thôi. Tôi nhớ có mấy đứa con gái trong trường thấy tôi thân với Khánh nên xin tôi số điện thoại của cậu ấy, thậm chí làm bồ câu đưa những món quà xinh xắn nữa, nhưng lần nào Khánh cũng quát một trận rồi giận không nói chuyện với tôi mấy ngày trời. Về sau tôi chẳng dám làm mấy chuyện tốt đó nữa.

Còn tôi cũng cùng số phận, chơi với Khánh tôi càng ngày càng ít bạn thân, nói chuyện cười đùa không sao, mà chỉ cần tên con trai nào có ý định tán tỉnh tôi là cậu ngăn chặn liền, hay có bạn gái nào ác miệng nói xấu tôi là y như rằng hôm sau cũng bị cậu xử. Riết rồi quen nên tôi cũng chẳng thèm để ý nữa, với lại làm gì có thời gian mà quan tâm, ngay cả 5 phút rảnh rỗi tôi cũng không cho bản thân mình tận hưởng, lấy thời gian đâu mà xử lý mấy vụ đó. Không biết Khánh ở bên ngoài như thế nào, nhưng với tôi cậu ấy rất tốt, chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.

…..