Rừng ở núi Hư Vọng rậm rạp, dã thú hung dữ hoành hành hiểm hoạ khắp nơi, cả Nhân tộc và Ma tộc đều coi núi Hư Vọng này là nơi nguy hiểm!
Mà lúc này lại có một toà đại điện nguy nga đứng sừng sững ở giữa sườn núi, toát ra phong cách cổ kính, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã không nhịn được mà muốn quỳ bái. Có nói là nơi ở của tiên nhân cũng không quá chút nào! Bên trên cửa đại điện có một tấm biển cổ kính viết hai chữ to [Thiên Đạo], dường như trong nét chữ có ẩn chứa ba nghìn đại đạo. Trong núi Hư Vọng chỉ có duy nhất toà đại điện này là không có bất cứ thú hoang hung dữ nào có gan dám đến gần trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh. Bên trong đại điện, một thanh niên có hàng lông mày sắc bén, đôi mắt sáng đang mặt ủ mày ê nằm liệt trên chủ toạ. "Hệ thống, thật sự không thể thương lượng chuyện chuyển nhà sao?" "Cái nơi đến chim không thèm ỉa này, dù có qua mười năm hay trăm năm nữa, sợ là vẫn không thu được đồ đệ ấy!?" Trần Đạo Huyền bóp huyệt Thái Dương, hơi đau đầu hỏi lại hệ thống lần nữa! Hắn không phải là người sinh ra ở thế giới này, sau khi xuyên không đến đây hắn cũng có được bàn tay vàng của nhân vật chính mà hắn từng được đọc trong tiểu thuyết - hệ thống! [Hệ thống Thánh Sư] Nói một cách đơn giản là chỉ cần thu đồ đệ là sẽ mạnh hơn, nhưng hệ thống lại cho hắn toà đại điện Thiên Đạo nằm ở nơi hoang vu này, bình thường đến cả thú hoang cũng chẳng thấy đâu chứ chưa nói gì đến con người! Cũng may chỉ ở trong đại điện này thì hắn sẽ là sự tồn tại vô địch, gần như không có gì là không làm được, không thể chết đói được. Mà khoảng cách của hiệu ứng này là phạm vi 5000 mét quanh đại điện. "Thật sự không được thì ngươi cũng phải đưa đệ tử đến cho ta chứ!" Trần Đạo Huyền thấy một lúc lâu mà hệ thống vẫn không trả lời, chỉ đành bất lực nghiến răng nghiến lợi. Tuy trong phạm vi của đại điện này hắn là đấng tối cao gần như toàn năng, nhưng chỉ cần ra khỏi phạm vi này thì hắn chả khác gì thể của người phàm. Hắn đã đến thế giới này khoảng hơn ba tháng, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ sinh linh nào, cho dù là thú hoang! Bây giờ hắn chỉ nhìn thấy một nhiệm vụ tân thủ trên giao diện hệ thống. [Nhiệm vụ tân thủ] [Thu được một đệ tử có tư chất Thánh giai trở lên sẽ nhận được quà tân thủ.] "Thôi vậy, dù sao thì ở chỗ này vừa không chết đói, vừa không bị già đi, chờ thì chờ thôi!" ... "Các ngươi thật sự không sợ Lãnh gia ta trả thù à?" Lãnh Yên Nhiên nhíu mày, không ngừng trốn tránh sự đuổi giết của ba tu sĩ Thông Huyền Cảnh trong núi rừng. Với thực lực Ngự Không Cảnh của cô, có thể chạy thoát khỏi tay Thông Huyền Cảnh đã không dễ gì rồi, vốn dĩ cứ tưởng trốn vào núi Hư Vọng thì ba người kia sẽ biết khó mà lui, không ngờ ba người đó lại không hề có ý định buông tha cho cô! Cho dù Lãnh Yên Nhiên cô có thiên tư Thánh giai, được coi là thiên tài có thiên tư cao nhất trong vòng một nghìn năm qua của Ma La quốc, cũng bị ba tên Thông Huyền Cảnh đuổi giết vô cùng chật vật. "Ha hả, khuê nữ Lãnh gia, đúng là tư chất Thánh giai, vậy mà lại chịu đựng được lâu như thế trong tay ba người bọn ta." "Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn còn quá trẻ, nếu cho ngươi thêm năm năm, chưa chắc ba người bọn ta có thể đánh thắng được ngươi!" "Thậm chí, có khả năng còn ngã xuống trong tay ngươi nữa ấy chứ!" Trong đám sát thủ, một người có bộ dạng ông già cười tủm tỉm vuốt râu trêu chọc. "Ha ha, thiên tài như thế mà hôm nay lại chết trong tay Liêu Lão Tam, nghĩ thôi đã không nhịn được run rẩy vì kích động rồi!" Vẻ mặt một nam nhân trung niên mập mạp khác phấn khích, liên tục bấm tay niệm thần chú thi triển pháp thuật muốn ngăn cản Lãnh Yên Nhiên chạy trốn. "Nhị ca, lát nữa chờ đệ sảng khoái một phen đã rồi hãy giết cũng không muộn!" "Cao cấp như thế nếu giết luôn chẳng phải tiếc lắm sao?" Người cuối cùng lại còn li3m môi, ánh mắt hắn ta lúc nhìn về phía Lãnh Yên Nhiên nóng rực. Phải biết Lãnh Yên Nhiên không chỉ là thiên tài đứng đầu Ma La quốc, ngay cả nhan sắc cũng không có ai sánh bằng, được vô số tu sĩ và thiên kiêu theo đuổi nhưng lại không có ai có thể lọt vào mắt cô. Còn câu đe doạ của Lãnh Yên Nhiên với ba người họ thì ba người đấy hoàn toàn không quan tâm. Nếu không phải cực kỳ chắc chắn thì sao ba người bọn họ dám ra tay với thiên tài của Lãnh gia? "Chết tiệt, đã lâu vậy rồi mà sao người nhà vẫn chưa phái viện trợ đến!" Lãnh Yên Nhiên thấy ba người kia nói thế thì càng xấu hổ giận dữ, trong lòng lại thấy lo lắng hơn, ba người này dám can đảm đuổi giết cô như thế mà Lãnh gia lại chậm chạp không phải tiếp viện đến, có lẽ bên đó cũng đã gặp phiền phức! Lúc này cô không còn tranh cãi với ba người kia nữa mà dốc toàn lực chạy trốn sâu hơn trong núi Hư Vọng. Núi Hư Vọng là nơi cực kỳ nguy hiểm, vào sâu trong này, đừng nói là Thông Huyền Cảnh đang đuổi giết cô, dù có là cường giả Đại Thừa Cảnh thì cũng không dám bén mảng đến nơi này! Bây giờ cô chỉ có thể thử một lần thôi! Một lúc lâu sau, Lạnh Yên Nhiên lộ ra vẻ mặt cay đắng ăn nốt viên đan dược bổ sung linh khí cuối cùng. Không ngờ cô đường đường là thiên kiêu đứng đầu Ma La quốc, hôm nay lại phải ngã xuống ở đây. Lại nghĩ đến những lời nói dơ bẩn vừa nãy của ba người kia, trong lòng Lạnh Yên Nhiên hạ quyết tâm. Sau lần cạn kiệt linh khí này, nếu không thể chạy trốn thì cô sẽ tự sát! "Hì hì, sao lại không chạy nữa?" "Để Liêu Lão Tam ta vui vẻ một lúc thì ta sẽ thả ngươi đi, sao nào?" Người đuổi giết thấy Lãnh Yên Nhiên dừng bước, không khỏi li3m môi nói với vẻ mặt đáng khinh. Mà lúc này Lãnh Yên Nhiên cũng không nói câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn ba người, hàm răng trắng nghiến chặt. Sau khi chắc chắn bản thân không còn khả năng bỏ trốn, cô lập tức nâng bàn tay trắng nõn lên tập hợp linh khí, định đập vỡ tâm mạch của mình! Động tác của cô không chút do dự, ba người đuổi giết nhìn thấy không khỏi âm thầm cảm thán tâm cảnh của Lãnh Yên Nhiên, chỉ có Lão Tam kia là thở dài tiếc nuối. Cũng may nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, khi nào về lấy được thù lao cũng đủ để tìm một nơi sung sướng! Bỗng nhiên! Tất cả mọi người không khỏi trợn tròn mắt! Cảnh tưởng Lãnh Yên Nhiên ngã xuống trong dự đoán lại không xuất hiện, trái lại lại có thêm một thanh niên ăn mặc kì lạ đứng trước mặt cầm tay Lãnh Yên Nhiên. "Hả?" "Tiểu tử kia có lai lịch gì?" Ông già dẫn đầu không khỏi nhíu mày hỏi, vừa nãy ông ta hoàn toàn không nhìn thấy thanh niên kia xuất hiện như thế nào. "Ta là Lãnh Yên Nhiên của Ma La quốc, chỉ cần công tử đồng ý ra tay cứu giúp thì Lãnh gia ta nhất định sẽ tặng đại lễ!" Đôi mắt Lãnh Yên Nhiên sáng ngời giống như lại một lần nữa nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức nhìn người vừa mới xuất hiện cầu cứu. Nhưng thanh niên kia lại như không nghe thấy lời mọi người nói, thấy Lãnh Yên Nhiên đã không còn ý định muốn chết nữa thì buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra. Sau đó hắn quan sát Lãnh Yên Nhiên. Hắn vừa quan sát vừa kích động gật đầu khen ngợi. "Chậc, đợi lâu như thế, cuối cùng cũng chờ được..." "Hôm nay, dù ai có nói gì thì ta cũng không để ngươi trốn thoát đâu!" Đương nhiên người đến là Trần Đạo Huyền, vừa nãy lúc hắn đang định nằm ngủ thì nhận được thông báo của hệ thống, nói trong phạm vi đại điện đã xuất hiện một thiên tài thoả mãn điều kiện để thu đồ đệ.