Trong lúc đầu quay cuồng giữa thực tại và mộng, Sử Diệp nghe thấy giọng nói của nam nhân bên tai, đó là chất giọng cực kỳ đáng ghét, như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Nam nhân vén màng xe lên, nhìn thấy Sử Diệp nằm bất động trên sàn, gã dùng cán kiếm lật ngang Sử Diệp lại, khi nhìn đến gương mặt nhu thuận khẽ nhíu mày của y, gã tặc lưỡi nói: "Sao lại có thể dễ nhìn như vậy? Đáng tiếc ngươi là nam nhân, nếu không trại chủ sẽ nạp ngươi làm tứ thiếp."

Nói xong gã vươn tay tới muốn kéo y xuống xe, bất ngờ thay khi vừa chạm đến y phục cử Sử Diệp, lậo tức Tiểu Hồng nhảy bổ ra cắn vào da thịt gã, sau đó liền chui lại vào trong tay áo.

Tình thế bất ngờ khiến gã không kịp trở tay, hơn nữa còn bị rắn cắn đau điếng, gã nổi trận lôi đình mất hết tỉnh táo xông đến muốn lột đồ Sử Diệp ra bắt con vật kia.

Nhưng lần nữa Tiểu Hồng đột kích, cắn thêm trên tay gã hai dấu răng.

Lúc này chất độc bạo kích chạy thẳng vào tim gã từ mạch máu, gã ú ớ trợn mắt lăn đùng xuống đất.

Một toáng người từ phía sau vừa hay chạy đến, trông thấy huynh đệ của mình bất tỉnh liền hoản hốt.

Bọn chúng nháo nhào đỡ người nằm trên đất dậy, một tên béo ị bù lu bù loa gào: "Tam ca!!!! Tam ca đáng thương của ta, huynh bị làm sao thế này."

Tên gầy còm nhòm bên cạnh hừng hực lửa nhìn đến chiếc xe ngựa: "Chắc chắn là tên ở trong xe gây ra."

"A Ngũ ngươi đến đó xem đi." Tên béo ú ra lệnh.

Tên gầy nhom tên A Ngũ không cãi lại, lập tức đi đến vén rèm, thấy người bất tỉnh nằm yên một chỗ, hắn gãi gãi đầu: "Nhưng mà... Tên này cũng ngất, chúng ta phải làm sao đây Tứ ca?"

"Mang hết tất cả về sơn trại."

"Vâng."

______________________________________

Trời vừa hừng sáng, đoàn người của Quan Đông Hàn đã đứng trước cổng lớn của Thiết gia.

Kim Bảo La thở dài: "Mấy ngày đi đường không nghỉ, cuối cùng cũng tới."

Lô Sỉ Liêm khinh bỉ nhìn y: "Mới có bấy nhiêu đã muốn chịu không nổi?"

"Chịu nổi hay không liên quan đến mặt chuột nhà ngươi? Bộ chúng ta thân thiết lắm hả?" Kim Bảo La giở vẻ mặt đanh đá lườm gã.

Lô Sỉ Liêm nghiến răn két két chuẩn bị mắng lại, nhưng Quan Đông Hàn bình thản gõ đại môn Thiết gia.

Quản gia Thiết gia nhanh chóng ra mở cửa, vừa thấy đám người vừa đến vận lam y sậm màu chỉ vàng thêu hình thiên long liền biết Nam Kiếm phái đến.

Lão cung kinh nói: "Mời các vị đại hiệp vào trong, lão đi thông báo với lão gia."

"Làm phiền ông rồi, Phúc quản gia."

Phúc quản gia nghe giọng nói chính trực của nam nhân, lão hồ nghi ngẩng mặt nhìn đến, tuy là lúc nhỏ so với lúc trưởng thành có nhiều khác biệt, nhưng với một người đã sống quá 60 năm cuộc đời như Phúc quản gia lại chẳng khó khăn gì để có thể nhận ra hắn.

Chính là đứa trẻ bị khi dễ Quan Đông Hàn, con trai của nữ ma đầu, lúc nào cũng chịu cảnh gièm pha lúc còn làm một tên gia đinh nhỏ bé ở Thiết phủ.

Trong số những kẻ bắt nạt hắn, không thiếu phần của Phúc quản gia đây, hà khắc bỏ đói hắn, giao cho hắn những việc nặng nhọc đến mức bị kiệt sức mà ngất.

Tuy Phúc quản gia không xấu xa bằng những người khác, nhưng lão cũng e ngại vì từng khiến hắn rơi vào khó khăn.

Quan Đông Hàn nhìn thẳng vào mắt lão, vài giây thoáng qua lão nhận thấy tia hận ý liền kinh hãi thối lui vài bước.

Lão run rẩy chạy đi, Quan Đông Hàn chỉ lặng lẽ nhếch một bên môi, thái độ khó có thể nhận ra nhưng đều thu vào tầm mắt của Trương Bạch Vũ.

Cả bốn người đi vào đại sảnh, Lô sỉ Liêm tùy tiện ngồi xuống tự rót cho mình chung trà, chẳng thèm để ý ba người còn lại vẫn ý tứ đứng một bên.

Thiết Uy Hổ từ bên trong gấp gáp đi ra, vừa đi vừa nói: "Trương đại hiệp đã đến rồi, không cần khách sao đâu, mỡi ngồi."

Trương Bạch Vũ chấp tay, sau đó ba người cứ thế ngồi xuống đối diện Lô Sỉ Liêm, không một ai muốn gần gã ta.

Lô Sỉ Liêm chán ghét hừ lạnh, Thiết Úy Hổ ngồi ở ghế gia chủ, cẩn trọng cầm nắp chung trà cạ cạ lên thành chung, hơi nước nóng bốc lên che đi ánh mắt đầy sát khí nhìn Quan Đông Hàn.

Không ngờ rằng Trương Tử Phong lại có thể tin tưởng giao cho hắn nhiệm vụ này, chỉ cần ba người kia là đủ, hà cớ gì phải có hắn tham gia?

Nếu để Thiết Gia Yến biết, nàng sẽ rất vui mừng, ông ta thật sự không muốn nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc có dính dáng tới kẻ này.

Trương Bạch Vũ không phải là người vòng vo tam quốc, hắn vào thẳng luôn vấn đề chính: "Thiết nhị tiểu thư là mắc quái bệnh gì?"

Thiết Uy Hổ không ngờ phong thái làm việc bộc trực như vậy lại rất giống trưởng môn Nam Kiếm phái, ông vuốt râu thở dài: "Không giấu gì, con gái ta từ khi trở về sau chuyến từ thiện ở thôn nhỏ ngoại thành Bạch Hổ, chẳng biết vì sao lại phát bệnh rất nặng, da mặt đều nổi mụn đỏ, toàn thân đau nhức, hơn nữa còn phát sốt."

Trương Bạch Vũ vuốt cằm suy nghĩ, Quan Đông Hàn vẫn không lên tiếng chỉ âm thầm lắng nghe sự việc.

"Ngài có thể đưa bọn ta đến xem nhị tiểu thư không?"

Kim Bảo La lên tiếng, lời thỉnh cầu khiến Lô Sỉ Liên không đồng tình phản bác: "Nhị tiểu thư là thiên kim, sao có thể nói gặp là gặp?"

"Nếu không để ta nhìn qua, làm sao biết nhị tiểu thư bệnh gì?"

Thiết Uy Hổ tò mò: "Vị huynh đài đây biết y thuật?"

Kim Bảo La cười xán lạn: "Ta biết một ít."

Gia đình Kim Bảo La vốn hành nghề bốc thuốc, chẳng qua không nổi danh nên hiếm ai biết Kim Bảo La đã học được một ít kiến thức về bệnh vặt.

Thiết Uy Hổ vui mừng vỗ bàn: "Hay lắm, đi nào ta dẫn các ngươi đến xem con gái ta."

Lập tức bọn họ theo sau Thiết Uy Hổ vào trong hậu viện, đi dọc con đường ra đến dãy phòng ốc nối dài.

Đến trước cửa căn phòng đóng kín, bên trong bốc mùi hơi hôi khiến Lô Sỉ Liêm bịt mũi.

Kim Bảo La tặc lưỡi: "Giữ thể diện một chút."

Sau đó Thiết Uy Hổ buồn rầu hé cửa vào, Thiết Gia Yến ngồi trùm kín người bên trong hét lên: "Đừng có vào đây!"

Thiết Uy Hổ giọng nghẹn ngào: "Là cha đây..."

"Cha... Người đừng vào đây..."

Thiết Uy Hổ cố gắng khuyên nhủ: "Con gái à, ta đến trị bệnh cho con..."

Thiết Gia Yến gần như tuyệt vọng, nàng khóc lóc: "Trị bệnh? Trị cái quái bệnh này sao? Chẳng phải đại phu giỏi nhất thành cũng đành lắc đầu đó thôi... Cha cứ mặc con đi..."

Lúc này Quan Đông Hàn chợt lên tiếng: "Nhị tiểu thư..."

"Là ai?"

"Là ta! Đông Hàn... Người còn nhớ châu chấu cỏ chứ?"

Thiết Gia Yến mừng rỡ ngay khi nghe đến cái tên đó, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại nàng càng tự ti hơn, nàng nhỏ giọng: "Ngươi chưa chết... May quá... Nhưng... Ngươi đến đây làm gì?"

Quan Đông Hàn vừa nói vừa tiến vào: "Đến giúp người, nhị tiểu thư mà ta từng biết, rất bản lĩnh..."

Đúng vậy người thê tử trước đây mà hắn biết, rất bản lĩnh, không sợ gièm pha của thiên hạ mà đến bên hắn.

Nhưng hiện tại, người nữ tử yếu đuối này không giống với con người thật của nàng.

Quan Đông Hàn đứng sát bên giường, nhẹ đưa tay kéo tấm chăn xuống, để lộ ra gương mặt bị nổi đốm đỏ khắp nơi, còn có những mụn nước bị vỡ ra, bết nhác kinh tởm vô cùng.

Thiết Gia Yến sợ hãi lùi lại, tay run rẩy kéo chăn trùm: "Đừng nhìn..."

Quan Đông Hàn đau lòng khôn xiết, Kim Bảo La với khoảng cách vừa đủ nhìn thấy rõ hiện trạng của Thiết Gia Yến, nhưng hiểu biết của y có giới hạn.

Thiết Uy Hổ đóng cửa phòng lại, nhanh chóng quay sang hỏi Kim Bảo La.

Y lắc đầu, Thiết Uy Hổ tức điên người, hừ lạnh phất tay áo bỏ đi: "Còn nói là thông tuệ y thuật? Há cũng chỉ là một tên đệ tử thấp hèn!"

Kim Bảo La thở dài, tuy khó chịu với lời lão ta nói nhưng lại thấy tội cho nhị tiểu thư vô cùng, vốn là một cô nương xinh đẹp lại bị quái bệnh thành ra bộ dạng gớm ghiếc này.