Bốn năm sau.
Tiết trời cuối thu mát mẻ, mây dày đặc che phủ khiến những tia nắng gắt trở nên dịu nhẹ hơn. Xà Đảo tĩnh lặng, gió thơm hương hoa thổi khiến những chiếc lá vàng bay tứ tung trên không trung, lá rơi xuống thành từng mảng giăng kín mặt hồ yên ả.
Hồ Tương Tư, chỉ có nước chẳng có cá, cũng như mối tình mà chủ nhân của nó vướn phải, hữu hoài bất tương phùng.
Gió lại thổi, lá vàng trôi dạt tách ra, mặt hồ lúc này được ánh nắng rọi xuống long lanh trong mắt nam nhân.
"Thu phong từ
Thu phong thanhThu nguyệt minhLạc diệp tụ hoàn tánHàn nha thê phục kinhTương tư, tương tư kiến tri hà nhật?Thử thì thử dạ nan vi tình..." *Nam nhân thở dài, chẳng biết vì sao lại nhớ đến bài thơ này.
Long Nhị chẳng biết đã đứng đó từ khi nào, nàng tặc lưỡi lên tiếng: "Ngươi không thể quên được hắn? Cái hồ này ngươi cho người đào cũng đã từ rất lâu rồi, cứ nghĩ ngươi sẽ trút được những gì vướng bận, nhưng không phải."
Sử Diệp không phản đối, trong lòng y hiểu rõ nhất mình đang nghĩ gì. Đã trôi qua năm năm, nhưng y vẫn thường xuyên hồi tưởng kỷ niệm đã qua. Đặc biệt là những lúc vui vẻ hay buồn bã cùng người đó.
Long Nhị không biết phải làm thế nào, khuyên cũng đã khuyên rồi, lại không dễ dàng thực hiện như thế.
"Ngươi không cần quá lo lắng cho ta, cũng đã có tuổi rồi... Còn nghĩ gì mấy chuyện này nữa? Chẳng qua ta có một tật xấu, hay hoài niệm lại chuyện cũ... Cũng không quá đau buồn gì... Chỉ là hơi tiếc..."
Sử Diệp nhàn nhạt nở nụ cười, Long Nhị lẩm nhẩm tính tới tính lui, y cũng chỉ mới 30 thôi mà, vẫn còn khá trẻ.
Thế nhưng nhìn vẻ ngoài của Sử Diệp, mấy ai biết được y đã tuổi tam tuần rồi? Đặc biệt là làn da không một chút tỳ vết kia, trắng nhưng không nhợt nhạt khí sắc thuận hòa, cộng với ngũ quan dễ nhìn càng khiến Sử Diệp toát ra khí chất thoát khỏi phàm tục.
Bình Thành uyển rơi vào tĩnh lặng, không ai nói với ai thêm câu nào.
Cho đến khi bóng dáng tràn ngập thanh xuân thiếu niên kia xuất hiện, Tiểu Bình năm nay đã trưởng thành, là một thiếu niên 19 tuổi sức dày vai rộng bẽ gãy sừng trâu.
Vừa nhìn thấy Sử Diệp ngồi trong mái đình, Tiểu Bình liền tươi cười chạy đến, trên tay còn mang theo thực hạp lớn.
"Ca, ta mang bánh quế hoa cùng mứt đậu xanh cho huynh."
Tiểu Bình mở nắp thực hạp, lấy ra vài chiếc dĩa, bánh quế hoa thơm ngọt phản phất dưỡi mũi y.
Sử Diệp thích ăn đồ ngọt đặc biệt là những món thơm mùi hoa khiến vị giác thanh thanh, vừa ăn vừa nhâm nhi trà long tĩnh thì càng tuyệt hảo hơn.
Tiểu Bình hiểu ý Sử Diệp, hắn mở ngăn bên dưới lấy ra bình trà nhỏ còn ấm, rót vào ly cho y.
Long Nhị trầm trồ bên cạnh: "Sử công tử thật tốt số nha, có vị đệ đệ ân cần quan tâm như vậy."
Sử Diệp chỉ ậm ừ cho qua, bản thân bắt đầu thưởng thức bánh ngọt với vị trà ấm. Tiểu Bình dường như không thích lời vừa rồi của Long Nhị, hắn khẽ cau mày.
Long Nhị tỉ mỉ quan sát được biểu tình thoáng qua đó của Tiểu Bình, nàng dường như khai sáng được một vấn đề gì đó từ rất lâu rồi.
_________________________________
Cùng lúc đó ở trên đỉnh Nam Kiếm, Nam Thành sơn, ba vị trưởng lão lại làm một trận bát nháo gà bay chó sủa trong giờ ăn trưa như thường nhật.
Tất cả những ai ở gần mười bước chân khi nghe được mùi đao kiếm lập tức mang chén cơm ra chỗ khác ngồi, chớp mắt chỉ còn một bàn ba người bọn họ hầm hầm nhìn nhau.
"Ta nói Dương lão đây tửu lượng kém xa ta nhiều, không chỉ là tửu lượng mà nhiều thứ khác cũng..." Phương Ứng Khanh vừa gắp thức ăn vừa nói.
Dương Quý hất đổ bàn cơm, chỉ thẳng mặt Phương Ứng Khanh mắng: "Lão đầu tử đáng ghét, chỉ biết nói mỉa ta là giỏi, có ngon thì tỉ thí một trận cho ra trò với ta, xem ai hơn ai."
"Ngươi lấy bàn tay phải tự đánh bàn tay trái của mình đi, ta không có rãnh rổi đi so đo với ngươi." Phương Ứng Khanh hít hít mũi, lão phất phất tay áo.
Dương Quý tức đến chòm râu cũng dựng ngược lên, không cãi nhiều nữa mà lao vào chưởng vài cái.
Phương Ứng Khanh nhanh nhạy né được, thế nhưng thật quá xui xẻo. Tô Tinh Túc chỉ dám lặng lẽ đứng một bên nhìn, vậy mà chưởng phong đánh hụt của Dương Quý lại bay về phía mình.
Tô Tinh Túc bị rách một bên tay áo, tức giận rống lên : "Lão quáng gà ngươi bị thần kinh rồi à? Sao lại đánh ta?"
"Thần kinh cái đầu ngươi." Dương Quý bị nói là quán gà lại càng điên tiết hơn.
"Ngươi ngứa đòn lắm rồi." Tô Tinh Túc sắn tay áo lên như muốn nhào vào cắn chết người.
Phương Ứng Khanh cười ha hả: "Hai xú lão đầu các người có khác gì tiểu hài không? Dắt tay nhau ra chuồn gà mà chơi a! Đừng phá hỏng bữa trưa của ta."
Tô Tinh Túc liếc mắt nhìn lão: "Ta thấy ngươi giống con chim bảy màu, cũng nên ra chuồn gà chơi với bọn ta cho hợp nha."
"Chim bảy màu còn không bằng lão ta đâu." Dương Quý khịt khịt mũi hùa theo.
"Con mẹ nó các ngươi ngứa mông rồi." Phương Ứng Khanh cuối cùng cũng bị chọc đến giận đỏ mặt.
Cả ba người ngươi đánh ta lui, bát nháo cả phòng ăn khiến nó thành bãi chiến trường.
Đúng lúc một bóng người như gió vô hình xẹt ngang qua, chỉ với vài bước đã có thể ngăn cách được ba người.
Nam nhân cao ráo kiên định, gương mặt anh tuấn tiêu sái sang láng hơn người, ánh mắt tinh anh khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
"Ba vị trưởng lão đừng cãi nhau nữa, trưởng môn sẽ tức giận mất." Giọng nói đĩnh đạt, nghiêm nghị nhưng không kém phần dương quang.
Tô Tinh Tưc rút lại thế võ: "Hừ! Không thèm tính toán với các người."
Dương Quý cũng chấp thuận, bình tĩnh lùi lạ vài bước nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người còn lại.
Phương Ứng Khanh vừa thấy người đến là ai, lập tức đổi thái độ thành vui vẻ: "Võ công của A Hàn lại tiến bộ vượt bậc thế này rồi sao? Xem ra lần bế quan này không uổng công."
Quan Đông Hàn ngoãn ngoãn đáp lời : "Phương trưởng lão quá khen, con chỉ làm theo chỉ dẫn của tứ thúc."
"Tiểu tử Kỳ Hưng xem ra nhặt được bảo bối, dạy dỗ cho đứa trẻ có thiên phú như này."
"Người quá lời rồi..." Quan Đông Hàn cười tủm tỉm gãi gãi đầu, thái độ đứa trẻ ngoan của hắn lập tức khiến ba vị trưởng lão hứng khởi trở lại, lôi lôi kéo kéo hắn đi uống rượu.
Những đệ tử khác ở phòng ăn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với hắn, chỉ bế quan một năm thôi mà đã lợi hại thế này, con đường sau này chắc chắn phát dương quang đại
Lô Sỉ Liêm ngồi cách đó mấy bàn, mắt chuột căm tức nhìn về phía bóng dáng khuất xa kia. Gã bóp gãy đôi đũa trong tay, Lô Sỉ Hoằn mặt không để lộ ra sự chán ghét, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở gã: "Cẩn thận thái độ đó của ngươi."
"Ngươi dám dạy đời ta? Ta là đại ca của ngươi, nên biết tôn ti trật tự, đừng có quá đáng."
Lô Sỉ Liêm đập bàn, ngón tay chỉ thẳng mặt người đối diện lớn tiếng, những tên đệ tử đi theo gã cũng cả kinh né xa ra.
"Đại ca, đệ khuyên huynh một câu, làm gì cũng phải suy tính, đừng ngu ngốc gây chuyện làm ảnh hưởng đến thanh danh của phụ thân."
Lô Sỉ Hoằn nở nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt lại nặng tử khí khiến đại ca cũng phải nuốt nước bọt, Lô Sỉ Liêm lúng túng nói vài câu rồi chạy mất.
Lô Sỉ Hoằn cười khẩy, tiếp tục bữa cơm trưa bình đạm, đám đệ tử một số thì chạy theo gã, một số thì muốn đổi bóng mát nên ngồi lại buông ra vài câu xiểm nịnh.
__________________________________
* Đây là bài thơ Thu Phong Từ của Lý Bạch.
Dịch thơ :
Gió thu lành
Trăng thu thanhLá rơi tụ lại tánQuạ lạnh chợt rùng mìnhThương nhớ, biết bao giờ mới gặp ?Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình...________________________