Sáng hôm sau nó vươn vai bước ra khỏi giường, tuy rằng ngủ một giấc tới sáng thế nhưng nó vẫn cảm thấy mệt mỏi sao sao ấy. Có chuông ở điện thoại là lạ. nó lấy xem thì ra là thông báo nghi nhớ, trên màn hình có nghi là. “ Ngày giải thoát khỏi địa ngục”. Đọc xong nó ném máy xuống giường đi vào nhà tắm. Haizzzz! Thực sự với nó hôm nay chả có chút sức sống nào cả. Hôm nay trời cũng không đẹp. âm u, chắc là sẽ mưa. Mà nghĩ đi nghĩ lại đáng nhẽ ra hôm nay phải là ngày nó vui lắm chứ, sao nó lại rơi vào cái tình trạng như thế này, thật bực mình quá đi mà. Sao nhìn cái gì nó cũng muốn đập phá hết. Và cũng chỉ đến đây thôi, cái cốc thủy tinh trong nhà tắm vỡ tan tành không hiểu lí do tại sao. Nó thì thản nhiên nhìn đống thủy tinh vỡ dưới sàn còn Hắn thì cò cò ở đâu chạy phi thằng vào nhà tắm:

- Chuyện gì thế

- Ơ điên à. Vào mà không gõ cửa

- Gõ cửa gì! Tự nhiên nghe tiếng đổ vỡ không chạy nên thì sao.

- Đã làm sao đâu.

- Cô phá nhà tôi thì có ý.

- Có vỡ một cái cốc mà sao anh phải như thế. _ nó hậm hực gắt nên bỏ ra ngoài, mặc kệ cái đống đổ vỡ còn nguyên trên sàn

- Ơ. _ Hắn ngơ ngác nhìn theo

Nó đến bàn học cầm cặp sách đi luôn, chả buồn nấu ăn sáng cho hắn nữa:

- ơ không nấu ăn sáng cho tôi à

- Không. Tự đi mà nấu.

- Nài ……….. Thái độ gì thế hả

Nó không buồn quay lại nhìn mặt hắn luôn. Sao hôm nay đột nhiên nó nhìn cái mặt ý nó ghét đến đáng sợ. Không biết hôm nay nó bị sao nữa. Bức bách khó chịu. Nó đi ra khỏi nhà hắn, đi bộ đến trường luôn. Còn hắn cứ ngơ ngơ trên nhà, không hiểu truyện gì đang xảy ra, xuốg đến nơi thì đã không thấy nó đâu rồi, vội vàng lấy xe đuổi theo.

Chả hiều vì lí do gì nó lại đi đường khác đến trường, khác mọi ngày, nhưng đến khi nhận ra thì nó đã đi được nửa đường rồi. Nên thôi cư đi tiếp. Còn hắn thì vừa đi vừa ngóng để tìm nó. Mà không thấy. Rồi trời mưa. Vô tình thôi cả hai đều dừng lại, đều ngửa mặt nên trời và cùng đưa tay ra hấng những giọt mưa nhẹ ban đầu. Rồi cả hai đều chạy tìm chỗ chốn. Nếu là tính con đường để 2 người này tìm đến nhau thì xa lắm, nhưng khoảng cách thì gần thôi. Chỉ cách nhau một bức tường. Hắn đứng tựa vai vào tường nhìn ra cái con đường trắng xoá mưa, lưa thưa bóng người. Nhưng chiếc xe máy vụt qua rất nhanh chỉ nhìn thấy một ánh ság mờ trong mưa trắng. Còn nó vì lạnh mà ngồi rụp xuốg đất, co lại giốg con mèo con tội nghiệp bị lạc đường trong phim mà nó thường xem cùng Huy. Lúc này nó cũng nhớ Huy lắm, nhớ cả Cường và Duy cả thầy nữa. Nhưng sao chỉ lúc này nó mới thấy nhớ. 2 ngày hôm nay sao nó không thấy, nỗi nhớ đó không hiện diện trong nó. Đã có ai đó, ai đó đã thay thế vị trí đó và đánh mất nó. Nhưng sao nó không biết,. Nó ngây ngô, vẫn không nhận ra điều gì. Và nó biết đã có người khiến con tim nó loạn nhịp, nhưng nó không biết là ai. Cứ mải mê với dòng suy nghĩ miên man đó mà nó không biết có điện thoại. Là Hoàng.

- Em đi cùng với Phong chứ

- Em không. Sao không ạ

- Cũng không có gì đâu. Không thấy ông ta đến lớp cũng không thấy em, nên anh gọi hỏi thử thôi,

- Em đang mắc mưa, nên không đi được. Chắc hắn ta bỏ đi chơi rồi.

- Ừ. Anh gọi không ai nghe máy, không biết làm gì nữa.

- Ờ.

- Em gọi hộ anh với. Thế nhá. Anh đi có việc.

- Ơ…. Ơ…. Em không ………. TRời ạ…._ nó lắp bắp rồi hét nên_ Sao lại là em, sao phải gọi cho cái tên chết tiệt kia chứ. AAAAAAAAAAAAAAAA.

“ỊCH”. Từ trên tường có người nhảy xuống đứng cạnh nó.

- Á. Giật mình _ nó hét nên.

- Cô làm cái quái gì thế hả.

- Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng.

- Tôi đứg bên kia, nghe cái giọng của cô thì tôi nhảy sang.

- Sao anh biết là của tôi, nhỡ nhầm thì sao.

- Có mà nhầm.

- Hừ. Xe đâu

- Bên kia kìa.

- Điên à mà để bên đó, nhỡ mất thì làm sao.

- Mất được, dĩ nhiên là tôi khoá lại rồi.

- Khôn thế.

- Khôn gì, thông minh.

- Khôn.

- Không cãi nhau với cô nữa, thế sáng nay làm sao.

- Làm sao là làm sao _ nghe đến đây nó quay mặt đi, dịch lui ra một tý.

- Không nói câu nào, cứ đi là đi luôn, còn không làm đồ ăn sáng cho tôi nữa chứ.

- ………………… _ Im lặng

- Này.

- Cái gì.

- Trả lời đi.

- Có cái gì mà trả lời.

- Her. Tại tính cô thất thường nên trời hôm nay mới mưa đó.

- Ai nói anh thế, tôi làm sao.

- Nói thật đi cô buồn khi sắp phải về nhà rồi đúng không.

- Anh điên à. Tôi vui còn chẳng hết thì buồn cái gì.

- Vậy sao đột nhiên cô lại thế.

- Thế là thế nào.