Môt lúc sau, khi nghe nó nói hắn từ từ mở mắt ra. HẮn đang đứng giữa một hình tròn được tạo bởi những bông cỏ lau mềm mại do những đứa trẻ cầm trên tay là đưa người theo nhịp bài hát Happy Birth Day. Hắn ngỡ ngàng chỉ biết đứng nhìn những đứa trẻ đó. Trong mắt hắn giớ đẹp chúng đẹp hơn bao giờ hết, hắn quên đi cái gianh giới thân phận giữa hắn và lũ trẻ. Mọi thứ với hắn đẹp hơn bao giờ hết, gió thổi những bông lau khẽ lay, những cánh hoa mong manh bay trước mặt hắn. Mọi thứ, chưa bao giờ hắn thấy đẹp đến vậy, dù đây không phải là nơi thuộc về hắn và đây là lần đầu tiên hắn bước vào. Vòng tròn tách ra, nó nâng trên tay một chiếc bánh kem nhỏ và đi đến trước mặt hắn:

- Happy Birth Day._ Nó cười.

Hắn không còn nhìn thấy gì nữa, ngoài khuôn mặt ấy và nụ cười của nó, nhẹ dịu như hoa lau, và thoang thoảng như gió. Chưa giây phút nào hắn thấy nó đẹp đến vậy.

- nài. _ nó gọi to làm hắn giật mình

- Gì.

- ước rồi thổi nên đi không kem chảy hết bây giờ

- Hả.

- Hả gì, nhanh nên

hắn nhắm mắt và đưa tay nên trước mặt. Hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ àm cái trò trẻ con này. Vừa thổi nên xong. Bọn nhóc bên ngoài hô to đếm ngươc 3 2 1. Cả cái bánh kem dễ thương đó úp thẳng vào mặt hắn không một chút thương tiếc. Chưa kịp định hình thì lũ nhóc cùng nó hô to một lần nữa. Happy birth day to Phong. Nếu nhứ là vài giây trước đây, có lẽ hắn rất tức giận nhưng mà giờ lời chúc mừng sinh nhật của tụi nhỏ bất ngờ đến nỗi xua tan mọi buồn bực trong long hắn.

- Cảm ơn nha. _ hắn nhìn nó và nói

- Không có gì. Đó là nhiệm vụ.

- Nhưng giờ tôi cần cô huỷ bỏ nhiệm vụ đó trong vài phút.

- Hả.

Chưa định hình được chuyện gì hắn đã lấy kem trên má mình rồi quệt tứ tung vào mặt nó. Và thế là trấn chiến bánh kem bắt đầu nổ ra. Lũ trẻ cùng nó và hắn, cứ nhảy xô vào rồi đanh nhau tranh giành mấy cái kẹo và gói bim bim. Ăn không ăn quang nhau là chủ yếu. Hắn thì có bao giờ thiếu mấy thứ này đâu, vậy mà lần này hắn chịu bò lăn lộn duới cát để cướp mấy cái kẹo của tụi nhóc và cười lăn lộn.

Tàn tiệc tụi nhỏ đi về. Còn nó với hắn ngồi bệt suồng đất tựa lưng vào chiếc cột duy nhất ở đó. Nó thở, cươi hỏi hắn:

- Vui không.

- Vui lắm.

- Giờ còn muốn đi đâu nữa không.

- Đi ăn đi, tôi đói rồi.

- Tôi tưởng lúc nãy anh ăn nhiều lắm rồi chứ.

- Gì. Đánh nhau với tụi nó mệt như ma ý.

- Vậy thì đi.

- Dẫn tôi đi rửa mặt đã

- Tôi biết rồi. Đứng dậy. _ Nó kéo tay hắn.

Nó và hắn, 2 khuôn mặt nhem nhuốc đầy bánh kem và một chút đất cát, đi xe đạp, ai đi qua cũng phải nhìn mà không nhịn được cười. hắn thì xấu hổ, không biết dấu mặt vào đâu, còn nó cứ cười một mình nhiều lúc khiến hắn phát tức. Nó đưa hắn đến một chỗ nước chảy từ trên khe đã xuống, rất trong và mát.

- Ở trong thành phố cũng có chỗ này sao.

- Chỗ duy nhất mà tôi tìm được đó.

- Ừ. Nước mát thật đó.

- Dĩ nhiên rồi. Rửa đi, giống hai con mèo quá.

- Ừ.

- À khoan đã.

- Gì vậy.