Sắc trời còn chưa sáng, cả Kỳ thị đều nằm trong yên lặng, như một cô gái say rượu chưa tỉnh, lười biếng, mê ly mà nhộn nhạo, trước của lớn của Kỷ thị, một bóng dáng mềm mại, gương mặt trắng nõn làm nổi lên mái tóc rối mất trật tự nhưng rất phong tình quyến rũ, ánh mắt mê man, khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua trước mắt lờ mờ tia nắng ban mai, giống như một tia nắng bị lạc phương hướng.

Hạ Cảnh Điềm sau khi tỉnh lại, tự nhặt lên quần áo của mình vươn vãi đầy đất, cơ hồ là chạy trối chết, tối hôm qua hết thảy dường như một hồi mộng không thực, nụ hôn của hắn, vuốt ve của hắn, hương vị của hắn, hắn cuồng dã xâm chiếm như không để lối thoát, cường hãn không cho cự tuyệt, trên người hắn nhiệt độ nóng bỏng như lửa, ánh mắt đỏ như lạc ấn nhuộm đầy lòng nàng, tối hôm qua phóng túng, ai cũng không có cho ai cơ hội hối hận, cứ như vậy thuận theo tự nhiên.

Hôm nay ngẫm lại, Hạ Cảnh Điềm cũng chưa có hối hận qua (trai đẹp thế mà hối hận làm chi, hihi), chỉ là tâm phiền ý loạn, không biết nên tìm lý do gì làm cho mình lại dính đến tình một đêm? Ý loạn tình mê? Nàng không để ý đến không riêng gì là thân thể, còn có một ít hoảng loạn trong lòng.

“Cô gái, cô không sao chứ!” Dì quét rác quan tâm hỏi, từ lúc trời mờ sang bà đã chú ý Hạ Cảnh Điềm thật lâu, cho rằng nàng xảy ra chuyện gì.

Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu, hướng dì ấy cười lắc đầu, “Con không sao, cám ơn.” Nói xong, nàng đứng lên, đi vào tia nắng ban mai, mà ở phía sau nàng, sau cánh cửa lớn, bóng dáng cao thẳng của Kỷ Vĩ Thần ẩn bên trong cửa thủy tinh, nhìn bóng người trong gió lay động, đáy lòng hắn không khỏi ảo não, xúc động muốn đuổi theo cuối cùng lại đè xuống.

Kỷ Vĩ Thần không thể tưởng tượng được, nàng cư nhiên vẫn còn là xử nữ, tối hôm qua, hắn cưỡng chế xâm chiếm nàng là lần đầu tiên, càng đáng chết hơn chính là, bởi vì rượu cồn mê loạn hắn đã không cách nào nhớ gì, buổi sáng hôm nay tỉnh lại, mở mắt ra trong nháy mắt, trên ghế trắng vết máu đỏ thẫm đã nói rõ hết thảy.

Khẽ nguyền rủa một tiếng đáng chết, hắn đi theo ra cửa, đi đến bãi đỗ xe, nhấn chân ga chạy nhanh ra đường, hắn vô ý thức tìm kiếm lấy bóng dáng ấy, nhưng con đường rộng mênh mông, nàng sớm đã chẳng biết đi đâu, cuối cùng, kéo cửa xe xuống, chiếc xe cũng biến mất tại Cao ốc Kỷ thị.

Hạ Cảnh Điềm đi nơi nào? Nàng đang ngồi trên một chiếc xe buýt, lặng lẽ trong xe chỉ có một mình nàng, tóc có chút mất trật tự, cùng cặp mắt vô thần làm cho nhân viên xe buýt không khỏi chú ý nàng, cuối cùng, cũng hỏi nàng một câu.

“Cô gái, sớm a! Cô muốn tới đâu xuống xe?”

Hạ Cảnh Điềm nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, mím môi cười nhạt, “Ở trạm phía trước đi.”

Thời gian chỉ mới bắt đầu hơn sáu giờ, bởi vì là Chủ nhật nên trên đường sáng sớm chỉ có người chạy bộ trên đường phố, Hạ Cảnh Điềm thất hồn lạc phách đi bên cạnh bờ sông Tân Hải, gió sớm thổi lành lạnh, nhìn trước mắt phong cảnh mênh mông xinh đẹp, từng chi tiết của tối hôm qua chưa từng biến mất trong đầu nàng, đi hơn một kilomet, nàng mới phát hiện mình đói bụng rồi đi vào một nhà hàng gọi điểm tâm.

Ngồi bàn bên cạnh nàng là một đôi tình nhân, chàng trai có chút mập mạp, mà cô gái lại rất thanh tú, anh ta lăn xăn gắp thức ăn cho cô cùng nụ cười rất phúc hậu trên môi, mà cô gái cũng rất hưởng thụ hạnh phúc được bạn trai chăm sóc, dường như trong nhà ăn chỉ có hai người, một hình ảnh thật ấm áp, nhưng làm Hạ Cảnh Điềm chua xót vô cùng.

Nàng cái gì cũng ăn không vô, cuối cùng, vội vàng thanh toán đi ra, đứng bên bờ dòng sông, gió mát thổi tung mái tóc, nàng thong thả bước đi, gương mặt bình tĩnh mà trấn định, nàng cũng không hối hận chuyện đã xảy ra, càng sẽ không rơi lệ, phải chết thì không thể sống, nàng chỉ biết yên lặng tiếp nhận, chỉ là, cần một chút thời gian.

7h đúng, điện thoại vang lên, là người nhà gọi đến, trong điện thoại, Hạ mẹ lo lắng, thanh âm vang vang, “Con đi đâu vậyi? Sao còn chưa về nhà?”

“Mẹ, con đi nhà bạn chơi ! Tối hôm qua điện thoại mất sóng.” Hạ Cảnh Điềm hít sâu không khí trong lành, giọng điệu khôi phục sự tức giận .

“Chơi cũng phải gọi điện thoại về báo cáo chứ! ta và cha con đều lo lắng gần chết, hôm nay là cuối tuần, khi nào thì về nhà?” Hạ mẹ giọng điệu rõ ràng có chút mất hứng, con gái cả đêm chưa về, không lo lắng mới là lạ.

“Được rồi! Con giữa trưa trở về ăn cơm.” Hạ Cảnh Điềm cười trấn an nói!

Tắt điện thoại, nàng hít thở sâu một hơi, đúng a! Hôm nay là cuối tuần, tự mình nên thư giãn một chút, nàng là một người rất dễ vui, cho nên, chuyện hoang đường tối hôm qua, nàng sẽ có thể quên nhanh thôi, coi như là một đêm phiêu lưu, tính ra nàng có lời rồi, kiếm được một người anh tuấn siêu hạng như thế cơ mà.

Có ý nghĩ này, bước chân của nàng cũng dễ dàng hơn, nàng gọi xe hướng về nhà, trên nửa đường nhận được điện thoại của Lâm Lâm, trong điện thoại đang trêu ghẹo trách cứ nàng tối hôm qua lâm trận bỏ chạy, hại cô ấy thiếu chút nữa không có đủ tiền trả, Hạ Cảnh Điềm cười, mời bọn họ dùng cơm để đền bù tổn thất, ba người rất nhanh bàn xong địa điểm, họ hẹn ở một nhà hàng không đắt lắm.

Sauk hi gặp mặt, Lâm Lâm một mực truy vấn Hạ Cảnh Điềm tối hôm qua đi chỗ nào, bởi vì sau đó Lâm Lâm có gọi mà nàng đều không tiếp, Hạ Cảnh Điềm cũng mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua nghe được điện thoại vang lên, nhưng lúc ấy đang bận nên không tiếp.

Lulu thì là vẻ mặt phiền muộn, than thở chuyện tìm việc, Hạ Cảnh Điềm vừa vặn biết công ty đang tuyển người, liền tích cực bảo hai người bọn họ đi thử, trong khi họ nghe đến công ty mà Hạ Cảnh Điềm làm là của Kỷ thị, cả hai đều cả kinh hô lên tiếng, bọn họ cũng biết Kỷ thị rất chảnh, bọn họ chưa bao giờ dùng người mới chớ nói đến là sinh viên mới ra trường, Hạ Cảnh Điềm vừa tìm lại làm trợ lý tổng giám, điều này làm cho họ không thể không kinh ngạc sao? Khi hỏi Hạ Cảnh Điềm làm như thế nào vào đó được thì nàng chỉ cười, nói là nhận lời mời phỏng vấn mà thôi.