Chương 7: Âm hôn (tam)

Dụ Phù Xuân gặp lại hai huynh đệ Viên gia trên đường sau khi điều tra giếng cạn xong, thấy trời còn sớm, chưa hồi Lý phủ ngay mà chạy tới cổng trấn tìm Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh đang dùng móc câu vớt mấy thi hài dưới đáy giếng lên, vận may của y không tồi, giếng y phụ trách quả nhiên là giếng rắn. Bên trong toàn là hài cốt của tiểu hài nhi, hầu hết xương trắng và hộp sọ đều không còn nguyên vẹn, còn lẫn lộn với mấy bộ xương rắn.

Giếng rắn, ý trên mặt chữ, chính là giếng cạn nuôi rắn, chẳng qua thứ để nuôi chúng nó là xác chết hài tử mà thôi.

Ba người Dụ Phù Xuân tiến lên giúp đỡ, tất cả hài cốt đều được câu lên bày ra mặt đất, trước mắt là một đống hỗn độn, xương sọ thì có hơn mười cái, xương ức và xương sườn thì khỏi nói, trẻ mới sinh có nhiều xương, không có cách nào ghép lại được. Viên đại gian nan, “Rốt cuộc đứa nào mới là con của quỷ tân nương kia? Đâu thể nhét hết đống này vào bụng ả được.”

Bách Lý Quyết Minh nhức đầu vò tóc, phiền muốn chết, lăn qua lăn lại, còn không bằng trực tiếp bắt nữ quỷ kia đánh ả, bảo ả mở quỷ vực ra. Nếu không phải thân thể này của y phải dựa vào linh lực giữ cho không bị thối rửa, Thiên Tiên Hỏa Pháp vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, lạm dụng sẽ tổn hại thân thể, y đã đánh con quỷ bà nương đó cho cha mẹ nhìn không ra từ lâu rồi.

Đang lúc phiền lòng, chợt thấy nơi xa sương mù mênh mang, đỉnh đầu tựa như bị ụp cái nắp nồi xuống, trong nháy mắt sắc trời đã tối đi. Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời bị sương mù vây kín, bầu trời trong vắt vô duyên vô cớ bị luồng âm khí che phủ.

“Đang giữa trưa, tự nhiên lại có sương mù.” Viên đại giơ bàn tay lên che nắng lẩm bẩm.

“Không tốt, đây là sương mù quỷ triệu ra! Lý phủ muốn khởi thi!”

Bách Lý Quyết Minh biến sắc, vội vã chạy về Lý phủ. Y chạy thật nhanh, lúc về đến nơi thì thấy đại sảnh bê bết máu, một cỗ thi thể nằm ở giữa, trên mặt được phủ một tấm vải trắng. Dụ Thính Thu ngồi bên cạnh, mặt xám như màu đất. Bách Lý Quyết Minh vừa thấy thi thể kia, trái tim run rẩy như ngọn nến đang lay động, đến cả đi cũng đi không vững. Nhắm mắt lại, trấn định gót chân, bước tới lật tấm vải trắng lên, bên dưới là nụ cười cứng ngắc của Khương Tiên, nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Tầm Vi đâu?” Y xoay người hỏi.

“Quỷ mang nó đi rồi, bảo ngươi đi tìm nó.” Dụ Thính Thu nói.

“Nếu nàng đã nói như vậy, có lẽ là Tầm Vi muội muội sẽ không có chuyện gì đâu, Tần đại ca yên tâm.” Viên đại an ủi Bách Lý Quyết Minh.

Dụ Phù Xuân nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải là Tần thiếu hiệp đi mới được?”

Sắc mặt Dụ Thính Thu cứng đờ, giải thích từ đầu đến cuối cho bọn họ, nhân tiện nói: “Họ Tần, ngươi đừng lo lắng quá. Lúc đối mặt với quỷ tân nương kia, ta còn kinh hồn táng đảm, Tạ Tầm Vi lại làm như không có việc gì. Cách nó nói chuyện vô cùng tự tin, giống như có dự liệu trước rồi. Nữ nhân này lòng dạ khó lường, ngươi đừng để nó che mắt.”

“Che mắt?” Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, “Tầm Vi xưa nay thông minh, biết nữ quỷ kia vừa mới khôi phục thần trí, đầu óc còn chưa linh hoạt, lừa ả ta là lang quân của nàng, nhắc lại hồi ức bị kẻ phụ tình vứt bỏ, mới giữ được cái mạng chó này cho ngươi về truyền tin. Tầm Vi đơn thuần thiện lương, hao tổn tâm tư cứu ngươi, ngươi lại đứng đây mỉa mai châm chọc.”

“Ngươi!” Lửa giận của Dụ Thính Thu bùng lên, tức giận đến mức run rẩy, “Ta mỉa mai châm chọc cái gì? Ta an ủi ngươi, ngươi coi lòng tốt của ta là lòng lang dạ thú, không nghe thì thôi!”

Dụ Phù Xuân vội đứng ra hoà giải, “Việc cấp bách bây giờ là đi cứu Tầm Vi muội muội, quỷ tân nương có từng nói mang biểu muội đi chỗ nào không?”

“Không!” Dụ Thính Thu xoay mặt đi.

Bách Lý Quyết Minh xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng như có lửa đốt. Là y quá sơ ý, sao có thể để Tầm Vi lại cái chỗ quỷ quái này chứ? Y nên mang nàng theo bên người mới đúng! Nữ quỷ kia đáng sợ như thế, nàng lại nhát gan, không chừng đang khóc nhè ở đâu đó rồi.

Y lạnh lùng xoay người ra khỏi cửa, mọi người thấy bộ dạng sát khí ngút trời của y, không dám tiến lên, nhắm mắt bám theo sau, dè dặt hỏi y đi đâu.

Bách Lý Quyết Minh u ám nghiến răng, “Chúng ta không biết quỷ bà nương kia đã đi đâu, tự nhiên có người biết.”

Y lên phố, cửa sổ giấy gian nhà hai bên đường lại in bóng mấy gương mặt quỷ vô hồn đó. Bách Lý Quyết Minh tùy tiện chọn một cửa hiệu, đá lên ván cửa một cái. Nam nhân dồn hết sức lực, cú đá này như trời sụp đất nứt, toàn bộ cửa hiệu gần như rung lắc theo.

“Nữ quỷ kia đâu rồi, trả lời gia mau!”

Tất cả mọi người nhìn thấy, mặt quỷ vô hồn trên cửa sổ giấy dần dần trở nên dữ tợn.

Dụ Phù Xuân đại kinh thất sắc, “Tần…… Tần thiếu hiệp, như vậy không tốt lắm đâu.”

“Có gì không tốt?” Bách Lý Quyết Minh gắt gỏng, tiếp tục đá cửa, “Ra đây cho lão tử!”

Mọi người: “……”

Bên trong không ai trả lời, chỉ có gương mặt quỷ trên cửa sổ giấy càng lúc càng đáng sợ. Từng gương mặt lạnh lẽo quái dị nhìn chằm chằm bọn Bách Lý Quyết Minh, như thể sắp sửa nuốt chửng bọn họ ngay lập tức.

Viên đại liếc nhìn mấy mặt quỷ đó, nuốt nước miếng lui ra sau vài bước, “Bọn họ vẫn không muốn trả lời, ta nghĩ hay là thôi……”

Lời còn chưa dứt, Bách Lý Quyết Minh xòe lòng bàn tay tạo một ngọn lửa đỏ rực, ánh lửa bập bùng trên khuôn mặt y, trông còn đáng sợ hơn cả đám mặt quỷ kia.

“Không trả lời đúng không, vậy ta đốt hết nhà của các ngươi. Biết núi đao biển lửa không? Lửa trong biển lửa, chính là Tam Muội Chân Hỏa trong lòng bàn tay ta. Mùi vị hồn phách bị nướng chín, chẳng biết các ngươi có chịu nổi không?”

Chung quanh yên tĩnh trong chốc lát, nét giận dữ từ từ biến mất trên khuôn mặt của đám quỷ như nước bốc hơi, phía sau cánh cửa truyền ra tiếng khóc than ai oán.

“Đại gia tha mạng, ả mang theo ái thê của ngài, đi về phía bãi tha ma.”

Những người khác: “……”

Hóa ra quỷ cũng là loại mềm nắn rắn buông.

Bách Lý Quyết Minh quay đầu nói với mọi người: “Các ngươi ở đây, ta đi một mình, đừng gây phiền phức cho ta.”

Hai chân Viên đại bủn rủn, “Đừng mà, Tần đại ca, huynh dẫn chúng ta theo với. Ai mà tách nhóm khỏi huynh chắc chắn có chuyện, Tầm Vi muội muội bị bắt, hiền đệ Khương Tiên đã chết, chúng ta nào dám ở đây một mình chứ?”

Dụ Thính Thu hừ lạnh một tiếng, “Suy cho cùng Tạ Tầm Vi là vì cứu ta mới bị bắt đi, đương nhiên ta cũng phải đi cứu nó. Họ Tần, ngươi đừng cậy mạnh. Phi kiếm Dụ gia ta nổi danh thiên hạ, nếu ngươi thua, tốt xấu gì chúng ta cũng cứu được.”

Viên đại Viên nhị mỗi người ôm một chân Bách Lý Quyết Minh, “Đúng đúng đúng, kim pháp Viên thị chúng ta cũng vô cùng lợi hại! Tần đại ca, Tầm Vi là muội muội huynh, chúng ta cũng là đệ đệ của huynh mà, huynh đừng bỏ chúng ta!”

Bách Lý Quyết Minh: “……”

Tuyệt học của Viên thị chắc chắn không phải kim pháp, mà là không biết xấu hổ đúng không?

Không lay chuyển được đám gan thỏ đế này, đành phải mang bọn chúng tới bãi tha ma. Nơi đó vừa đúng là chỗ mà Bách Lý Quyết Minh sống lại, xem tình hình này, có lẽ lúc trước quỷ tân nương cũng bị chôn ở đây. Đường lên núi cỏ hoang um tùm, cây cối điêu tàn, thân cây xám xịt uốn éo như một ông lão đau đớn đến mức vặn vẹo thân thể. Nhìn bốn phía chung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng Tầm Vi đâu cả, chỉ có nữ quỷ kia đứng dưới tàng cây già cỗi chết khô, yên lặng chờ bọn họ đến.

“Các ngươi ai là hôn phu của nữ nhân kia?” Ả yếu ớt hỏi.

Dụ Phù Xuân nhìn Bách Lý Quyết Minh một cái, đau lòng cúi đầu.

Bách Lý Quyết Minh đứng ra, ánh mặt trời hắt lên mặt y, chiếu rọi cả thần thái kiêu ngạo chỉ mình y mới có. Có đôi khi nhiều người không hiểu, vì sao mà người này lại không sợ trời không sợ đất như vậy. Giống như chỉ cần có y bên cạnh, hết thảy nguy hiểm đều không còn đáng sợ nữa.

Y cũng không thèm đáp lời nữ quỷ, giơ hai ngón tay, “Cho ngươi hai lựa chọn, một, thả Tầm Vi, quỳ xuống gọi ta là cha. Hai, ta đánh ngươi sấp mặt, ép ngươi thả Tầm Vi, quỳ xuống gọi ta là cha.” Y nở một nụ cười xấu xa, “Chọn đi.”

Mọi người: “……”

Nữ quỷ không nói lời nào, vung tay áo lên, tất cả quan tài trong bãi tha ma lần lượt mở ra, các tân nương trong quan tài bật dậy như những tấm ván sắt. Người nào người nấy hai tay cứng đờ, đầu trùm khăn đỏ, lộ ra một chút chóp cằm trắng xanh.

“Nơi này tổng cộng có năm mươi người, ngoại trừ nữ nhân của ngươi, những kẻ khác đều là cương thi.” Nữ quỷ nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi thật sự yêu nàng, ngươi có thể sẽ tìm ra nàng. Ta cho ngươi thời gian nửa nén hương, một cơ hội lựa chọn, nếu ngươi chọn sai, tất cả các ngươi đều phải chết. Nếu ngươi chọn đúng…”

Dụ Phù Xuân vui sướng hỏi: “Vậy chúng ta có thể đi đúng không?”

Nữ quỷ nói: “Ngươi có thể nằm xuống quan tài, chết cùng thê tử của ngươi.”

Bách Lý Quyết Minh: “……”

Mọi người vô cùng hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau. Nhìn lướt qua các tân nương, thoạt nhìn các nàng giống nhau như đúc, ngay cả tư thế ngồi cứng nhắc cũng không lệch nhau chút nào.

“Đầu ngươi bị úng nước nên chết đúng không?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

“Không,” nữ quỷ nói, “Ta là khó sinh mà chết.”

“……” Bách Lý Quyết Minh cười mỉa một tiếng, giơ ngón tay thứ ba lên, “Bỏ đi, bổn đại gia cho ngươi thêm một lựa chọn, ta tìm được Tầm Vi, ngươi quỳ xuống gọi ta là cha, sau đó ngoan ngoãn cút đi đầu thai.”

Y búng tay một cái, bốn mươi chín ngọn lửa đồng thời bốc cháy trên người bốn mươi chín tân nương, ánh lửa hừng hực tức khắc sáng rực khắp núi đồi, thiêu cháy mấy gốc cổ thụ và những bộ xương khô. Dụ Phù Xuân lo lắng kêu to: “Huynh điên rồi! Nhỡ đâu thiêu nhầm Tầm Vi muội muội thì làm sao?”

Bách Lý Quyết Minh không đáp lại hắn, vẫn bước vào đám cháy. Dụ Phù Xuân ngậm miệng, nhìn y từ từ bước lên trước, đi về phía tân nương duy nhất không bị thiêu cháy đang ngồi thẳng lưng trong quan tài. Bách Lý Quyết Minh xốc khăn trùm đầu nàng lên, tất cả mọi người hít một hơi, bên dưới khăn trùm đầu là một gương mặt cương thi khả ố, y chọn sai, Tạ Tầm Vi chân chính ở trong bốn mươi chín tân nương cháy đen kia, tuyệt đối không có khả năng sống sót.

“Tần Thu Minh!” Dụ Phù Xuân gào lên, “Tầm Vi muội muội bị ngươi thiêu chết rồi!”

“Ha.” Bách Lý Quyết Minh cười một tiếng.

Y cúi người, bế cương thi xấu xí kia lên, đi về phía mọi người. Khi y bước đi, khuôn mặt của người trong lòng dần dần thay đổi, huyễn thuật trên mặt nàng được giải trừ, mọi người thấy nàng từ từ biến thành cô nương xinh đẹp mà họ quen biết kia. Tất cả bọn họ trợn mắt há hốc mồm, lúc Bách Lý Quyết Minh tới chỗ bọn họ, nàng đã hoàn hoàn khôi phục diện mạo vốn có của mình.

Bách Lý Quyết Minh đặt Tạ Tầm Vi xuống, nàng ở trong lòng y chảy nước mắt, khoảnh khắc y ôm lấy nàng, thuật pháp giam cầm được giải trừ, nàng yếu ớt ngã vào lòng Bách Lý Quyết Minh, hai mắt ngấn lệ, khóc như lê hoa đái vũ, “Tần đại ca, muội biết huynh có thể nhận ra muội mà!”

“Ngươi thật sự yêu nàng……” Nữ quỷ yếu ớt nói.

Dụ Phù Xuân đỏ mặt xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Tần thiếu hiệp, ta trách oan huynh rồi.”

Huynh đệ Viên thị cảm động đến mức nước mũi chảy ròng ròng, “Nhị vị quả thật là tình thâm ý trọng, tâm hữu linh tê!”

Bách Lý Quyết Minh: “……”

Nói tầm bậy gì đó? Người ta là sư đồ tình thâm, sao lại biến thành tình chàng ý thiếp hả?

“Câm miệng hết cho gia!” Y tức giận nói.

——————–

Mọi người không hẹn mà cùng ship CP Bách Lý Quyết Minh x Tạ Tầm Vi. (Cầu đặt tên CP)

Bách Lý Quyết Minh:???