Editor:_Phungtieutra_

Hết thảy tất cả điều diễn ra giống trong tác phẩm, Sebastian đánh xe ngựa, dẫn hắn tới thủ đô của Anh Quốc- Luân Đôn.

Sương mù ở Luân Đôn hầu như là quanh năm suốt tháng, mỗi ngày đều có, cũng bởi vậy ánh mặt trời đối với người dân mà nói vô cùng khan hiếm. Mỗi khi mặt trời lên, mọi người tại Luân Đôn dù là nam hay nữ, già hay trẻ đều sẽ chạy đến phơi nắng, hưởng thụ ánh sáng mà Thượng Đế ban tặng bọn họ.

Vừa đến đây, Sebastian liền dẫn hắn đi đến xưởng chế tác để lấy gậy chống đã đặt. Kết quả như trong nguyên tác, Ciel nhận lấy sự khinh miệt từ ông chủ.

Tuy nhiên vài phút sau, ông chủ đã bị Sebastian dọa tới sợ không nói ra lời, Ciel lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy cây gậy chống, liếc qua một chút rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Bất luận ở đâu, đều có cái loại người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng xuất hiện. Thành thị luôn là nơi tràn ngập dục vọng và tham lam, thứ người này phải nói là không đếm xuể đi?

Đang lúc hắn cất bước rời khỏi, theo quán tính quét mắt một vòng toàn căn phòng liền phát hiện một cảm giác quen thuộc. Tựa như bị ma lực hấp dẫn, hắn đi tới góc nhà ít người chú ý kia.

"Thiếu gia." Sebastian theo sát hắn.

Đó là một cổ kiếm Trung Quốc.

Vỏ kiếm màu đồng làm bằng gỗ lim, thân có khắc hoa văn màu ánh kim theo từng sợi nhỏ. Hắn lau nhẹ tay, phủi đi bụi bặm thì thấy rõ hơn một con rồng-điểm lành tại Trung Quốc được khắc rất cẩn thận, sống động trên đó. Nó như leo trên vỏ, miệng khẽ nhếch, ngậm một viên chân trâu hình tròn, có vẻ như muốn nuốt chân trâu vào.

"Vị thiếu gia này, thanh kiếm đó bị hư rồi!"-Ông chủ lấy lại tinh thần, hảo tâm khuyên nhủ "Thanh kiếm kia là ta lấy được từ ngoài biển trong một lần du lịch. Chỉ là, vỏ kiếm của nó có vẻ như xảy ra vấn đề, không ai có thể mở ra nó... A!!!"

Ông chủ khiếp sợ trừng lớn mắt, mồm to mở ra, cằm tựa muốn rớt ra.

"Mở không ra sao?" Hắn như cười như không hướng người kia liếc mắt một cái, vô tội trừng mắt nhìn "Ai nha, nó lại bị một đứa bé như ta mở ra, ông chủ."

Thân của thanh kiếm này chừng ba ngón tay, vung tay một cái, hàn quang tỏa ra từ lưỡi dao sắc bén. Vừa rút thanh kiếm ra khỏi vỏ lập tức cả căn phòng phảng phất có một trận gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng tựa dòng nước chảy, âm lãnh như băng, khiến người ta không khỏi rùng mình kinh sợ một cái.

"Sebastian, ta muốn thanh kiếm này, mua nó." Hắn bình tĩnh khép lại kiếm, hướng cửa bước ra, không hề ngoảnh đầu bình thản ra lệnh.

"Yes, My Lord." Sebastian ném một túi tiền lên bàn, làm như chuyện gì cũng không thấy, bình tĩnh đuổi kịp thiếu gia nhà mình. Chỉ là, đôi mắt màu đỏ tươi khép hờ lại hiện lên chút ánh sáng khác lạ.

Thanh kiếm kia, hẳn là...thứ đó đi.

Hồng mâu* chợt sáng ngời, lập tức nhanh chóng biến mất.

*đôi mắt màu đỏ

Ngồi yên lặng ở trong xe ngựa, Ciel lẳng lặng nhìn thanh kiếm trong tay, ngón tay nhẹ vuốt lên hai chữ khắc trên thân kiếm, môi khẽ mấp máy, chậm rãi thì thào.

"Thừa Ảnh kiếm."

Thừa Ảnh kiếm đúng là một thanh kiếm tinh xảo, tao nhã. Nó vốn được đúc cho Chu Triêu, ra đời cùng lúc với Hàm Quang Kiếm, Tiêu Luyện Kiếm xưng danh là "Thiên tử tam kiếm". Tương truyền vào lúc ra lò, trên trời xuất hiện cảnh tượng "Giao long thừa ảnh, nhạn lạc quên về" nên mới gọi kiếm là Thừa Ảnh. Cổ kiếm hàn đạm, đúc đến mấy ngàn thu, sau này kiếm do một gia tộc họ Chu canh giữ, trong đầu Ciel tự nhiên hiện lên một đoạn thông tin như vậy.

Nhờ công ông ngoại, Lý Dạ Hạ từ nhỏ đã lớn lên trong tiệm sách cổ, được ông vất vả chỉ dạy loại chữ triện* phức tạp. Vì thế hôm nay hắn dễ dàng nhận ra được Thừa Ảnh kiếm ở trong bảng thập đại danh kiếm của Trung Quốc. Chẳng qua, hắn không có ngờ được rằng, ở thế giới này vậy mà lại có thanh kiếm tao nhã, tinh xảo nhất trong lịch sử cổ đại.

*chữ triện: là chữ Hán nhưng khó viết và đọc

"Thiếu gia, đã đến nơi." Quản gia cung kính mở cửa ra, chờ hắn bước xuống.

"Ừ." Hắn lãnh đạm xuống xe, cùng Sebastian đi đến hiện trường án mạng.

"Trẻ con không được vào đâu." Quả nhiên, Abelein giống như trong tình tiết của tác phẩm, ngăn trở hắn bước vào.

"Tiên sinh, không nên coi thường trẻ con." Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, cười khẽ, con mắt màu lam lạnh lùng liếc đằng sau lưng nam nhân người Anh Quốc.

"Đã lâu không gặp, Randall."

"Ta lại không muốn gặp ngươi, Ciel Phantomhive." Randall không hề che dấu sự chán ghét đối với hắn, lạnh lùng nói "Là nữ vương cho ngươi đến?" Lời còn chưa dứt, văn kiện trên tay Randall đột nhiên biến mất.

"Nếu người đã đoán được, thì không cần hỏi ta đâu." Hắn đem văn kiện vừa lấy được ném cho quản gia đứng đằng sau mình xem xét một chút, không hề để ý đến Randall nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt tức giận, đùa cợt lườm người sau lưng Abelein một cái "Ngươi có vẻ tìm được một trợ thủ tương đối thú vị, hy vọng hắn có thể sống lâu một chút nhỉ Sebastian?"

"Đúng vậy, Thiếu gia." Quản gia đem văn kiện trả lại cho Randall, nở một nụ cười ưu nhã lại xen lẫn mị hoặc trên môi. Quản gia sẽ nhân cơ hội này vạch trần chủ nhân sao? Đáp án là- không.

"Hừ." Randall hung hăng cầm lấy văn kiện kia, trong mắt tia chán ghét càng đậm.

"Chúng ta đi thôi Sebastian, so với xem cái thi thể không có chút thẩm mĩ đó, chi bằng đi tìm một chỗ thú vị để thưởng trà, đúng không?" Con mắt màu lam quét một vòng trong đám người kia, dễ dàng thấy ba thân ảnh, "Lau, Madame Red!" Về phần người cuối cùng, không cần kể đi.

"Ta đã biết là bá tước nhất định sẽ tới, chúng ta ở chỗ này từ trước chắc chắn không sai." Lau từ từ nhắm hai mắt, vui vẻ nói.

"Ciel!" Madame Red vui mừng chào hỏi đứa cháu của mình.

"Nếu đã đến đây, vậy thì cùng đi đi." Hắn dường như không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn không chút thay đổi.

"Ồ, bá tước đang cầm cái gì vậy?" Đôi mắt sắc của Lau ( Ách! Hắn có mắt sao?) tò mò đoạt lấy Thừa Ảnh trên tay Ciel, bắt đầu nghiên cứu. "Thật hoài niệm! Hình như là kiếm Trung Quốc? Không nghĩ tới bá tước còn có đam mê thu thập cổ kiếm! Thanh kiếm tinh xảo như vậy, không biết thợ làm khéo thế nào?" Nói xong, Lau rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Nhưng là, vô luận Lau kéo thế nào, thậm chí dùng tất cả sức mạnh của mình, đều không thể đem thanh kiếm mở ra.

"Nếu không rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, thì cũng không cần cầm nó nữa." Ciel đoạt lại thanh kiếm của mình, thản nhiên đổi đề tài "Án kiện lần này so với điều tra cùng đám cảnh sát vô dụng kia, không bằng đi tìm một người tương đối thú vụ khác. Sebastian, dẫn đường."

"Yes, My Lord."

Vì sao để hắn dẫn đường? Vô nghĩa, không biết hắn ở thi hồn giới nổi tiếng là ba si* sao?

*si: là ngốc, tệ về gì đó

Như thế nào ba si?

Âm si, múa si, lộ si*

*lộ si: mù đường

Hai cái đầu tiên chính là trời sinh đã có, nhưng mà mù đường hắn là bị lây nhiễm! Ở cùng với Yachiru, lại chẳng đi bao nhiêu nơi, Yachiru kia vốn đã mù đường nên hắn bị lây bệnh vô cùng dễ dàng. Quả thực, là người mù đường thứ ba ở thi hồn giới.

Vì sao nói là thứ ba? Khả năng mù đường của hắn làm sao có thể sánh với Yachiru cùng Kenpachi? Hắn mà dám so sánh với bọn họ sao?

"Bá tước, chẳng lẽ ngươi chỉ phải..." Lau "khiếp sợ" nói.

Không thể không nói, kỹ thuật diễn này so với Grell còn thật hơn nhiều.

Đoàn người đứng ở một cửa hàng tang lễ, cửa trên đầu còn treo biển có chữ Under Taker một bên, dường như cánh cửa di chuyển, ai cũng chưa tiến vào, điều đó liền làm cho người ta cảm thấy một cỗ khí tức u ám.

Giây lát, trong gió truyền đến một loại âm thanh khó hiểu.

"Nha, đây là nơi nào?"

"Ngươi đã không biết lại còn làm bộ dáng hiểu tường tận mọi thứ." Madame Red giận bể phổi.

Lau vò đầu, ngây ngô cười.

"Tốt lắm, chúng ta đi vào thôi." Hắn lãnh đạm đẩy cửa ra, cười nhẹ, chậm rãi đi sau lưng quản gia.

"Ngươi ở đâu? Undertaker!"

Thực sự, hắn tìm Undertaker cũng là vì tình tiết trong tác phẩm đã xảy ra. Tuy hắn đã quyết định mặc kệ tình tiết nhưng hắn cũng cần phải biết chặt chẽ mọi thứ như lòng bàn tay. Cho dù tình tiết chệch bánh ra khỏi đường ray, hắn vẫn muốn có lợi thế biết hết mọi thứ.

Tiếng cười quá dị, âm trầm bỗng nhiên vang lên trong phòng, bốn phía đều vang vọng, khiến người ta khó mà đoán ra được chỗ phát ra âm thanh.

"Thật là..." Miệng lẩm bẩm vài câu, hắn bất dĩ hướng tới một cái quan tài tận cùng bên trong góc nhà, gõ vài cái "Ngươi cũng không phải ma cà rồng, trừ ngươi, ai lại đi nằm trong quan tài."

"Đây chính là một trong những hứng thú tao nhã của tiểu sinh, bá tước." Undertaker đẩy nắp quan tài, quái dị nhảy ra ngoài.

"Đừng có dài dòng, chúng ta đã ở đây, ngươi hẳn là biết ý đồ rồi chứ. Undertaker, nói cho chúng ta hết thảy sự việc đi." Hắn mất kiên nhẫn nói.

"Ha ha, một khi đã như vậy, bá tước đại nhân, hãy mau nhỏ giọng kể cho ta cái kia đi, nhanh một chút, nhanh một chút." Undertaker chạy nhanh tới trước mặt hắn, miệng không ngừng mở ra năn nỉ, từ mép chảy ra một chất lỏng không rõ là gì.

"Khốn kiếp, ngươi có thể bỏ cái biểu hiện đáng khinh đi được không!" Hắn thẳng tay vung một cái tát tới mặt tên biến thái nào đó, tức giận liếc người kia một cái "Không được tiếp cận ta bằng cách đó."

"Cháu từ lúc nhỏ đã không thích người khác tiếp cận, giờ tật xấu vẫn còn không bỏ!" Madame Red không nhịn được thở dài, nàng liền tới gần ôm Tiểu Ciel.

"Nguyên lai là Thiếu gia không thích thân cận cùng người khác a." Sebastian mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn đầy mờ ám.

|Mỹ: chỉ thích mỗi anh thôi:>|

"Lắm chuyện!" Hắn không kiên nhẫn đem Thừa Ảnh kiếm trên tay rút ra, cái bóng nhàn nhạt của thanh kiếm xẹt qua vách tường, trong nhà đầy không khí hắc ám. Bàn tay mảnh khảnh trắng noãn kia chỉ nắm cái chuôi kiếm.

"Cái này chắc chắn là..." Xem một màn kia, Lau thật sự chấn kinh "Thừa Ảnh kiếm!"

"Coi như ngươi có chút hiểu biết." Hắn nắm trên tay Thừa Ảnh, nhìn thấy lưỡi kiếm mỏng sắc bén kia khiến hắn có chút hưng phấn, con mắt màu lam vụt qua chút tinh quang tựa đá quý có chút nóng lòng khó che dấu.

"Undertaker, ta muốn giết ngươi."

"Ha ha ha...! Tiếng cười rung trời nhức óc khiến người ta há hốc mồm, tạp âm chói tai, đến mức khó chịu, tựa như muốn đem tòa nhà to lớn đổ sập "Này... ngoài dự đoán của ta ngài lại kể một câu chuyện cười hay như vậy." Undertaker đi ở trên quan tài, không quan tâm người ở dưới đang tức giận.

Đạo kiếm trên tay cấp tốc xoay một đường hoa lệ, nháy mắt nằm im trong vỏ. Thừa Ảnh kia phút chốc hiện ra rõ ràng cái vẻ sắc nhọn của nó. Nó thanh lương, nhẹ nhàng tựa dòng nước mát lạnh vào mùa đông, thân kiếm lẳng lặng áp sát bên người hắn.

Việc đó thành công khiến Undertaker có chút ngạc nhiên, Ciel bình tĩnh ngồi xuống, nghe Undertaker đem chuyên xưa...à không, nói manh mối. Xong, khi biết hết những thứ mình nên nắm chắc, hắn lập tức đứng dậy rời đi không do dự.

"Bá tước, chờ một chút." Khi hắn sắp rời đi Undertaker bỗng nhiên gọi hắn.

"Vừa rồi ngài thật sự muốn giết ta sao?"

"Ta chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, cho dù có danh khí Thừa Ảnh, cuối cùng cũng là người phàm. Đương nhiên nếu thực sự có năng lực, nhưng mà..." Hắn lạnh lùng liếc Undertaker một cái, trong miệng thốt ra lời lẽ sắc lạnh tựa lời thề "Chỉ cần là người đứng trước mặt ta, không ngoại trừ ai, ta đều sẽ không do dự chém chết hắn. Cho dù người kia tránh được điều đó."

"Thật là một ý nghĩ thú vị, chẳng lẽ ngài không sợ thần sẽ trừng phạt ngươi sao?" Undertaker vỗ tay lộp bộp, cười không người, vẻ như ý nghĩ của hắn thật ngu xuẩn hết chỗ nói.

"Không có người từ khi sinh ra đã đứng ở trên đỉnh cao, vô luận là ngươi, là ta hay thậm chí là thần linh. Chúng ta sở dĩ cảm thấy hoa mọc ở trên các sườn dốc trong những hang núi luôn rất đẹp là vì chúng ta may mắn đứng trên mỏm đá. Không có gì phải sợ hãi, bởi chúng ta kì thực cũng rất giống hoa, chỉ cần chân không hướng ra ngoài sẽ luôn an toàn." Nói xong, không cần nhìn biểu hiện ngây ngốc của người trong phòng, hắn cao ngạo đi ra ngoài

Quản gia tao nhã thi lễ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Tốt lắm, Sebastian, bây giờ là lúc ngươi cần ra tay. Tìm ra cho ta tất cả những người khả nghi."

"Yes, My Lord."