"Làm từ đá và sáp, đá và sáp, đá và sáp. Làm từ đá và sáp, my fair lady!"

Truy tìm nơi phát ra tiếng hát, Kaimi lập tức sử dụng thuấn di chạy vào bên trong căn phòng, mà ở phía sau quản gia vẫn im lặng theo sát. Còn về phần vị Tử thần tóc đỏ ồn ào hãy coi như hắn là không khí đi.

Căn phòng màu xanh thẫm, rộng lớn nhưng quá trống trải, chỉ có duy nhất một vị thiếu nữ xinh đẹp đứng trên cái bục đặt ở trung tâm kia. Đôi mắt màu xanh biển trong suốt không có quang mang tựa như con rối vô hồn.

"Thiếu gia.", quản gia nhíu mày, "Đây hình như là một trong số các thiếu nữ đang mất tích gần đây."

"Mất tích? Đây là chuyện gì?", sự việc có vẻ quen thuộc nhưng nàng vẫn chưa nhớ ra.

"Vâng, vào lúc ta cùng Finna ở cuộc triển lãm đụng phải vài người của Abelein, Finna từ trong miệng đám người đó moi ra được một tin tức là gần đây đang xảy ra vài vụ mất tích các thiếu nữ ở Luân Đôn. Ta có nhìn qua ảnh chụp, trong số đó có nàng!"

"Nhưng ngươi nhìn xem, nàng chỉ là búp bê.", Kaimi nhẹ nhàng chạm vào tà váy trắng mềm mại, muốn nắm lấy tay nàng thì không biết tại sao thiếu nữ ấy bỗng cử động, mắt mở to ra, bàn tay cứng rắn bóp chặt cổ Kaimi.

"Phá đạo cấp bốn, bạch lôi!" Nàng giơ tay huỷ diệt búp bê, nhanh chóng nhảy về phía sau ho khan liên tục. Quả nhiên thân thể này thật yếu ớt, đúng là không nên nghe lời Sebastian mà.

"Đúc từ sắt và thép, sắt và thép, sắt và thép. Đúc từ sắt và thép, my fair lady!" Giọng hát vẫn chậm rãi vang lên khắp căn phòng, lúc này cánh cửa bật mở, hơn mười con búp bê thiếu nữ chỉnh tề ngay ngắn bước ra.

Nàng cảnh giác nhìn búp bê trước mắt, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng một chuyện ngoài dự đoán xảy ra, Sebastian chợt hát lên.

"Xoay tròn trong sắt và thép, sắt và thép, sắt và thép. Xoay tròn trong sắt và thép, my fair lady!", âm thanh của Sebastian vô cùng êm tai tựa như tiếng đàn dương cầm, mỗi một âm xướng đều đi vào lòng người. Trầm thấp nhưng ngọt ngào, mang theo tia dịu dàng, cám dỗ và nỉ non. Nàng thật tò mò, ác ma cũng sẽ có tiếng hát hay như thế sao.

Nhìn thân ảnh màu đen kia Kaimi bỗng có chút hoảng hốt. Một bóng dáng cao gầy mơ hồ quen thuộc xuất hiện cùng với hình ảnh quản gia sau đó cả hai hợp lại thành một, khi ấy nàng như có thể thấy được sau lưng quản gia là một đôi cánh lông vũ đen tuyền, chiếc vương miện nạm đầy đá quý cùng chiếc áo choàng ma mị bí ẩn, cả không gian tràn ngập trong hắc ám vô tận

"Thiếu gia?", giải quyết xong binh đoàn búp bê, Sebastian quay đầu lại liền nhìn thấy chủ nhân đang thất thần ngắm mình. Gương mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười yêu nghiệt.

"Sebastian-chan...", Grell bị bỏ quên nãy giờ say mê nhìn quản gia vừa định nhào lên liền bị quản gia né tránh, mặt đầu heo té xuống sàn đá cẩm thạch.

"Ta liệu có nên vui mừng khi thiếu gia rất yêu thích diện mạo của ta?" Không nhìn về phía Tử thần, Sebastian xấu xa cười, bàn tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn, tà ác thì thầm bên tai hài lòng nhìn Kaimi xấu hổ ửng đỏ lên.

"Sebastian!", Kaimi tức giận trừng mắt.

"Xem ra thiếu gia vẫn nhớ tên của ta, chưa bị bắt mất hồn đi nhỉ?", quản gia tiếp tục cười xấu xa trêu đùa với Kaimi, đối với Grell mà nói lúc này Sebastian quả thật vô cùng hấp dẫn quyến rũ chí mạng nhưng mà với Kaimi thì lại đáng ghét, vô liêm sỉ.

"Ciel Phantomhive.", một giọng nói đứt quảng vang lên trên đỉnh đầu của bọn họ. Đó là khuôn mặt của một nam nhân trẻ tuổi, viền mắt được tô màu tím yêu mị, vẽ thêm vài nét hoa văn như những chú hề trong rạp xiếc, bộ trang phục bành tô màu xanh biển thắt nơ và trên cổ đeo một cái hộp âm nhạc cổ điển. Động tác nghiêng cổ thập phần cứng nhắc, khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm nhìn bọn họ.

"Ta đã nghe qua tên của ngươi, đôi mắt của ngươi rất xinh đẹp. Ta muốn đem ngươi chế tác thành con búp bê hoàn hảo nhất để dâng tặng cho chủ nhân.", âm thanh nhẹ nhàng nhưng lời nói lại rất tàn nhẫn.

"Hắn từng là một người đã chết, quản gia tài giỏi nhà Mandore- Drozell Keinz. Linh hồn của hắn đã bị thu giữ từ 5 năm trước nhưng không biết tại sao gần đây lại có phản ứng sống.", Grell giả bộ nghiêm túc đọc sách, nếu không phải vì thuốc giải hắn sẽ không ngồi tại đây để người khác nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình.

"Là ngươi dụ dỗ Lizzy?", đôi mắt nheo lại nguy hiểm.

"Đúng thế, vì ta muốn làm ra một con búp bê thật mỹ lệ mà thôi.", đầu hắn xoay tròn một vòng, Drozell Bình thản trả lời.

"Phược đạo cấp sáu mươi mốt, cầm quang!", ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên trước mặt, cả người tràn ngập hơi thở tử vong.

"Này, đây là cái gì?", Drozell bị trói lại mất thăng bằng liền ngã từ trên lan can xuống, chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, hắn cứng ngắc lắc lắc cái cổ, âm thanh đứt quãng như cũ, "Ciel Phantomhive, ngươi là một con người bình thường làm sao có thể sở hữu được năng lực này?"

"Lizzy ở nơi nào?", nàng vội vàng tiến đến, nắm lấy cổ áo Drozell tức giận tra khảo, "Lizzy đâu?"

Đôi mắt hắn quay sang chỗ khá tránh đi ánh mắt của Kaimi, bàn tay không bị giam giữ đột nhiên phủ lấy tầm nhìn của nàng, "Đôi mắt lấp lánh tràn ngập tử vong cùng cừu hận, đây mới là nhan sắc mỹ lệ mà chủ nhân đã nói. Ta sẽ đem ngươi chế tác thành con búp bê bằng vàng bạc trân quý nhất. Chủ nhân nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Ngươi chết đến nơi còn mạnh miệng!" Kaimi bực bội, ánh mắt màu xanh nháy mắt chuyển sang màu tím hệt như của Drozell do sử dụng linh lực.

"Grell, mau dùng lưỡi hái của ngươi lôi tên đầu sỏ ra cho ta!"

"Hứ, ta không có làm!", Grell đầu heo rãnh rỗi ngồi một bên dũa móng tay, "Lưỡi hái của ta bị William tịch thu rồi, hiện tại chỉ có hai thanh kéo thôi. Tuy có thể xử lí đó nhưng ta rất là mệt mỏi đó.", tuy nhiên câu nói tiếp theo của Kaimi liền lập tức kích thích tính cách của Grell.

"Đợi lát nữa ta cho ngươi thuốc giải."

"Ok!" Chỉ thấy mũi Grell thở phì phò như đầu tài nhả khói, lấy ra hai cây kéo lao đến chỗ Drozell Keinz.

Thế nhưng vào lúc Grell sắp chạm đến thân thể của Drozell thì một làn khói trắng mù mờ lan toả xung quanh, bão cát cuồn cuộn nổi lên, loáng thoáng nghe thấy vô vạn âm thanh đứt quãng của Drozell.

"Chủ nhân..."

"Thiếu gia." Sebastian nhanh chóng ôm lấy Kaimi lui về phía sau. Đôi mắt đỏ tươi nghiêm túc nhìn chằm chằm hư ảnh trong làn khói trắng, ác ma nheo mắt loé lên tia nguy hiểm.

Đột nhiên, làn khói trắng bỗng biến thành hình mũi tên chứa đựng cuồng phong lốc xoáy hướng đến chỗ bọn họ tàn sát. Kaimi hoảng hốt, theo bản năng giơ tay lên, "Phược đạo cấp tám mươi mốt, tiễn không!", mũi tên nháy mắt biến mất

"Một năng lực kì lạ, ngươi thật sự có phải là Ciel Phantomhive?", trong làn khói truyền ra một giọng nói của nữ thanh thuý vô cùng dễ nghe, như tiếng nước chảy róc rách êm tai. Kaimi không hề ngạc nhiên bởi hắn rõ chủ nhân của giọng nói này là ai. Đôi mắt màu lam tối sầm lại, lạnh lẽo nhìn thẳng vào hư ảnh bên kia, "Là ngươi đúng không Angela?"

"Ngươi nhận ra ta?" Âm thanh lộ rõ vẻ tò mò, làn khói dần dần biến mất. Nữ hầu tóc bạc khoan thai bước đi chỉ khác lúc trước là sau lưng ả ta là một đôi cánh màu trắng như tuyết.

"Ngươi nói sai rồi, ta làm sao mà biết ngươi là ai chứ bà cô người chim ngu ngốc!", Kaimi châm chọc cười lạnh.

"Ha ha!", Grell cười to lăn lộn trên mặt đất "Nói hay lắm quỷ con, người chim ngu ngốc cư nhiên là người chim ngu ngốc!"

Quản gia buồn cười, tuy nhiên hắn vẫn nhịn xuống không cười ra tiếng. Ánh mắt nheo nhéo như nhớ tới chuyện gì đó, khoé môi câu lên đầy dịu dàng.

"Quả nhiên là con người dơ bẩn.", gương mặt xinh đẹp trầm xuống, Angela từ trên cao nhìn xuống chỗ bọn họ lạnh nhạt nói, "Ciel Phantomhive, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu vị hôn thê của ngươi?"

Kaimi biến sắc nhìn thiếu nữ đang hôn mê trong tay Angela- là Elizabeth.

"Buông nàng ra, Angela!"

"Ciel...", Lizzy như nghe thấy âm thanh của nàng, hơi cựa quậy thân mình, hàng lông mi cong vút run rẩy mở ra, đôi mắt xanh biếc ngơ ngác mù mịt.

"Đừng cử động, Lizzy!", nàng vội vã khuyên ngăn, sốt ruột nói "Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài, trước đó em đừng hành động gì cả."

"Thật sự là cuồng vọng, Ciel Phantomhive, ngươi dựa vào bản lĩnh gì tới cứu nàng. Chỉ bằng thứ năng lực đặc biệt của ngươi sao? Hay là nhờ vào quản gia ác ma, hoặc là thứ thân thể dơ bẩn kia?"

(Ngươi mới dơ bẩn, cả nhà ngươi đều dơ bẩn!), Kaimi thiếu chút nữa đã chỉ vào thiên sứ mà chửi rủa, cũng may quản gia kịp thời chắn trước mặt của mình, nếu không nàng nhất định đã bùng nổ.

"Thiếu gia, ngài không nên vì tên người chim này mà tức giận tổn hại đến bản than.", Sebastian mỉm cười không do dự mỉa mai, "Nàng chẳng qua là đang ghen tỵ ngài mà thôi. "

"..."

Cái gì gọi là cao thủ, cái gì gọi là vô liêm sỉ, nàng hôm nay cuối cùng cũng thấy được, quản gia quả nhiên là tuyệt nhất, cứ thế hạ đo ván thiên sứ là thảm hại. Nhìn gương mặt dần trở nên vặn vẹo, trong lòng Kaimi bỗng nhiên sảng khoái.Biết lấy lại danh dự cho chủ nhân, xem ra thỉnh thoảng tên ác ma này cũng đáng yêu đấy chứ.Kaimi bình tĩnh liếc mắt sang quản gia, lạnh lùng ra lệnh, "Sebastian, Grell, hai người các ngươi mau đem Lizzy về đây cho ta! "

"Yes, my lord."

"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?", Grell khó chịu dũa móng tay.

"Thuốc giải."

"OK, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!", Grell vội đứng bật dậy hăng hái chiến đầu nhiệt huyết bừng bừng.

"Hừ, ác ma cùng tử thần xem ra ngày càng xuống cập, thế nhưng lại phục tùng mệnh lệnh của Chó săn Nữ hoàng", Angela khinh thường lườm về phía hai người, long mày nhăn lên, "Drozell, đứng lên!"

"Chủ nhân...",Drozell quay đầu, đứt quãng nói,"Ta không thể thoát khỏi pháp thuật kỳ quái này."

"Vô dụng thôi, quỷ đạo của ta rất là lợi hại nga!", Kaimi nhàn nhã khoanh tay trước ngực, khinh miệt cười. Mặc dù thân thể này hạn chế bảy mươi phần trăm linh lực nhưng vẫn đủ để nàng giam cầm Drozell lại.

"Phế vật!", Angela cắn răng, ôm Lizzy bay lên không trung, quản gia cùng tử thầncũng mau chóng hành động.

Sebastian từ trong ngực lấy ra con dao bằng bạc, tựa như ám khí ném mạnh về phía Angela để công kích, Grell mặc dù không có lưỡi hái tử thần, nhưng hai cây kéo nhỏ cũng đủ làm cho Angela ăn không ít khổ. Tuy nhiên Angela trên tay ôm lấy Lizzy, đừng nói quản gia, ngay cả Grell vì thuốc giải cũng không dám tùy ý đánh bậy bạ tới chỗ thiên sứ. Vì thế trong ba người, ai cũng không chiếm thế thượng phong.

"Phược đạo cấp sáu mươi hai, quang tiễn vũ lạc!", nàng rốt cục nhịn không được mà tấn công, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được thương tổn Lizzy, khống chế ánh sáng biến thành mũi tên đâm vào cánh thiên sứ.

"A...!", Angela thống khổ rên rỉ một tiếng, cả người bị cố định lên vách tường," Ciel Phantomhive, lần sau ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!", oán hận trừng mắt nhìn thiếu niên phía dưới, Angela ném Lizzy trên tay làm lá chắn, thừa dịp quản gia cứu Lizzy, nhịn đau rút mũi tên ra nháy mắt biến mất.

"Lizzy!", hắn vội vàng tiến lên đón lấy thiếu nữ, "Ngươi không sao chứ?"

"Ưm..." Lizzy lắc đầu, suy yếu hướng hắn cười "Ciel, em thật vui vì anh đã tới cứu em. Còn có, sinh nhật vui vẻ!", nói xong, Lizzy ngất đi.

(Sinh nhật?) Kaimi chấn động, đôi mắt màu lam phức tạp nhìn thiếu nữ trong lòng, bàn tay nhéo nhẹ hai bên má của thiếu nữ, "Đứa ngốc.", ngay cả nàng cũng không nhớ sinh nhật của chính bản thân mình vậy mà cô ngốc này vẫn nhớ rõ.

Rõ là ngốc!

Đôi mắt màu lam nổi lên một tầng mông lung, nắm chặt máy thay đổi đổi trí nhớ, vẫn là nên xóa kí ức ngày hôm nay đi. Năng lực của nàng, không thể để cho quá nhiều người biết được, nhất là nhân loại.

"Sebastian, chúng ta đi!",ôm lấy thiếu nữ, thiếu niên dứt khoát xoay người, bóng dáng có chút tịch mịch.

"Yes, my lord", quản gia nhắm mắt theo sau, nhìn bóng lưng cô độc kia, ánh mắt quản gia hiện lên cảm xúc không rõ.

_Đôi lời_

Cầu vote, cầu comment (*ˇωˇ*)