Dinh thự dòng họ Phantomhive

"Đừng chạy!" Finian vừa cầm quần áo vội vã chạy trên hành lang vừa đuổi theo nam nhân tóc bạc đội mũ ở phía trước, nam nhân kia chỉ quấn một cái khăn tắm che đi cảnh xuân còn phía trên thì hoàn toàn để không để lộ ra vóc dáng vô cùng xinh đẹp, bàn chân không mang giày điên cuồng chạy thoát khỏi ma trảo của Finian.

"Tiểu nhân không muốn mặc y phục đó."

"Không được, đây là mệnh lệnh của điện ra!" Finian bất chấp tất cả, đuổi theo Undertaker, thô bạo ném thạch điêu màu trắng ở kế bên tới thẳng trước mặt Undertaker, ý đồ chặn hắn lại.

Tuy nhiên Finian có vẻ đã quên bản thân mình chính là một "Quái lực", chỉ nghe ầm một tiếng, mặt sàn trơn nhẵn nháy mắt xuất hiện một lỗ thủng lớn, khói bụi trắng xóa tỏa ra trong không trung nhiễu loạn toàn bộ tầm mắt.

"Ai nha, đúng là nhân loại ngày càng đáng sợ mà." Đứng ở sát mép hố Undertaker cười hắc hắc, quét mắt về phía Finian đang hóa đá, rất không phúc hậu cười tiêu sái "Đây cũng không phải là lỗi của tiểu nhân."

Undertaker vui sướng khi người khác gặp họa rồi nhanh chóng chạy trốn, đang muốn chuẩn bị trở về phòng mặc lại quần áo cũ, không ngờ đụng phải một bức tường rắn chắc.

"Undertaker tiên sinh dường như rất vui vẻ." Ánh mắt đỏ tươi không chút để ý liếc mắt người trước mặt.

"Hi hi, tiểu nhân chẳng qua là cảm thấy người này rất thú vị mà thôi." Undertaker gãi gãi đầu.

"Nếu Undertaker tiên sinh đã tắm rửa xong, liền nhanh mặc y phục mà điện hạ đã chuẩn bị cho ngài." Từ phía sau lưng đưa ra một bộ trang phục đen tuyệt đẹp, quản gia hướng hắn mỉm cười, khiến hắn không khỏi một trận lông tơ dựng đứng.

"Ách... Tiểu nhân kỳ thực có quần áo, không cần điện hạ phải bận tâm phung phí như thế!" Undertaker lui về phía sau hai ba bước, chuẩn bị chuồn đi.

"Nhà Phantomhive không thiếu tiền, Undertaker tiên sinh không cần lo lắng." Nhanh chóng bắt lấy tên nào đó muốn chạy trốn, Sebastian lấy tốc độ như sét đánh đem quần áo trên tay mặc lên người Undertaker. Cũng không biết hắn làm như thế nào, chớp mắt, Undertaker đã biến thành một vị công tước tao nhã quyến rũ, đương nhiên, nếu xem nhẹ đi cái mũ quỷ dị trên đỉnh đầu kia.

"Sebastian" Undertaker ai oán "Tiểu nhân cảm thấy bộ quần áo này có chút không hợp."

"Điện hạ nói, nếu Undertaker tiên sinh đã chủ động đưa ra đề nghị muốn ở nhờ tại nhà Phantomhive, thì phải tuân theo quy củ của nơi này. Nếu không nghe lời, nơi đây tuyệt đối không chào đón." Quản gia khom lưng thi lễ, tao nhã nói "Ta đi chuẩn bị trà bánh cho điện hạ, Undertaker tiên sinh cứ thoải mái đi dạo, không tiễn."

Đợi Sebastian đi khuất, Undertaker kéo kéo y phục trên người, chán ghét lẩm bẩm "Thật sự là một con chó trung thành, nhưng mà ha ha mọi thứ càng lúc càng thú vị... "

****

Quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thư phòng. Bên trong, một thiếu nữ mặc chiếc váy suông màu tím cùng áo khoác ren trắng lẳng lặng thưởng trà đọc sách, biểu tình nhu hòa lộ ra cỗ khí chất thanh tao, dịu dàng, mềm mại động lòng người. Kaimi bưng tách hồng trà yêu thích chậm rãi uống, bàn tay thon dài trắng nõn bên kia cầm lấy một cuốn sách lịch sử, trên bàn là chiếc bánh Black Forest vị caramen cắt dở đầy hấp dẫn.

"Là Sebastian sao?" Nghe được tiếng bước chân, ánh mắt của nàng như trước vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, không ngẩng đầu lên hỏi.

Vì để hiểu rõ sự việc người sói, Kaimi liền ngay lập tức đến thư phòng tìm tài liệu. Căn cứ trong sách ghi lại, thời trung cổ Châu Âu đã từng bùng nổ một đợt ôn dịch cực kì kinh khủng, lúc ấy có một thiếu niên trẻ vì muốn giải cứu mọi người, dốc lòng nghiên cứu nguồn gốc của sự sống. Tuy nhiên về sau, lại chỉ còn một mình hắn sống sót. Nam nhân đó có tổng cộng ba hậu duệ hay chính xác hơn là ba mẫu thí nghiệm nhưng không may, trong 3 người thì một kẻ vì dơi cắn bị thương mà nhiễm bệnh độc, một kẻ thì bị sói cắn, chỉ có một người cuối là may mắn sống theo hình dạng con người, mà anh em của hắn bởi vì nhiễm độc sinh ra biến dị, một vị trở thành tổ tiên ma cà rồng, một vị khác trở thành tổ tiên người sói. Từ đây truyền thuyết người sói cùng ma cà rồng ở Châu Âu liền được lưu truyền rộng rãi.

Tuy nhiên, Kaimi xoa xoa thái dương, mệt mỏi khép sách lại. Tổ tiên ma cà rồng không phải là Dracula sao? Tại sao lại biến thành như thế này. Truyền thuyết phương Tây thật đúng là rối rắm khó hiểu, đọc qua đọc lại nàng cũng chưa hiểu được ngọn nguồn*.

*cái vụ lịch sử của bà tác giả này Mỹ cũng chưa lên mạng kiểm chứng lại đâu nên có sai hay không cũng đừng nói với Mỹ QAQ

"Sebastian, tìm được đầu mối gì không?" Nàng ngước mắt liếc về phía Sebastian.

"Điện hạ nếu muốn biết đối phương có phải là người sói hay không, không bằng đến hỏi đối thủ một mất một còn của người sói..." Quản gia nhẹ nhàng đem đồ ăn trên tay đặt trên bàn, cung kính đáp.

"Ngươi là đang nói tới ma cà rồng?" Linh quang chợt lóe, Kaimi bỗng nhiên hiểu ý tứ của hắn, Sebastian chính là muốn ám chỉ đến " tử tước kia".

"Đúng thế!" Quản gia gật đầu "Không ai có thể hiểu rõ thứ này hơn đám người kia, với lại đám tài liệu này cũng không có ích...Ách, ta cái gì cũng chưa nói điện hạ!" Nhìn ánh mắt lạnh lùng kia Sebastian thức thời im lặng.

"Hừ!" Coi như tên này còn thông minh.

Tuy nhiên...

"Sebastian, ngươi cảm thấy, chuyện này có phải hay không là do người sói làm?" Ngón trỏ nhẹ gõ mặt bàn, nàng đăm chiêu lườm quản gia một cái. Trừ bỏ việc thật sự quan trọng, nếu không nàng cũng không muốn tìm tên tử tước biến thái kia, cảm giác ghê tởm lần trước như vẫn còn trước mắt, nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy tên đó.

"Điện hạ nếu đối với chuyện này vẫn còn hoài nghi, sao không tự mình nhìn xem. Ngày mai là đêm trăng tròn, thời gian vô cùng thích hợp với đám lông lá kia, người sói rất có khả năng sẽ đi gây án a..."

"Quyết định vậy đi!" Vừa vặn nàng cũng muốn nhìn xem người sói rốt cuộc trong như thế nào.

"Vâng" Sebastian mỉm cười.

****

Có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian này xuất hiện thảm án do người sói gây ra nên đêm nay đường xá tại Luân Đôn vô cùng thưa thớt, trên đường các nhà tiểu thương cũng sớm đóng cửa tránh trở thành mục tiêu kế tiếp. Dưới ánh đèn lờ mờ, hai thân ảnh một cao một thấp trước sau bước, hai bóng đen như giao nhau tại một chỗ, không hiểu vì sao, khiến trái tim nàng dần dần ấm áp. Đương nhiên nếu như không có tên khốn đang lải nhải nào đó càng hoàn mỹ.

"Ha ha, quả nhiên đi theo điện hạ là lựa chọn không tồi mà." Undertaker bí ẩn cười không ngừng "Thật là một cảnh đêm tuyệt vời, khiến máu trong người như sôi sục, tinh thần hưng phấn và tràn ngập tử vong. Dưới bầu không khí này, ngay tiểu nhân cũng không nhịn được muốn giết người!"

Tên biến thái vô liêm sỉ!

Nàng âm thầm chửi rủa ở trong lòng, lặng lẽ cách xa kẻ biến thái nào đó, đỡ phải lây nhiễm bệnh tới nàng. Hơn nữa, tên Undertaker này bám dai như đĩa chỉ cần nàng đi đâu hắn liền mỏ đến, tức chết người.

Vươn tay lặng lẽ kéo kéo tay áo hắc y quản gia, muốn hắn cúi người xuống dể nghe nàng nói chuyện. Lúc này Kaimi đã cao khoảng một mét rưỡi, chỉ cần quản gia nghiêng đầu liền có thể nghe rõ nàng nói cái gì.

"Sebastian, nhanh nghĩ biện pháp cắt đuôi hắn cho ta." Đôi môi mềm mại từng chút nhả ra từng từ mang theo hương dâu tây ngọt lịm chết người khiến ánh mắt quản gia nháy mắt tối sầm lại.

"Yes, My Lord" Bắt chước theo Kaimi, Sebastian vô cùng thân thiết hướng cổ nàng thổi một hơi, khiên nàng lập tức trợn tròn hai mắt.

"Sebastian, không được trêu ta!" Nàng nổi giận đùng đùng trừng hắn, trong lòng không ngừng thở dài. Có một ác quỷ thích đùa mình, là phúc hay là họa đây?

"Cái này không được nha!" Sebastian nhân cơ hội đem nàng ôm vào trong ngực, ái muội ở bên tai nàng nói nhỏ "Tuy rằng điện hạ là chủ nhân, nhưng thân là quản gia ta cũng muốn đòi một ít phúc lợi, như thê đúng là quản gia hoàn mỹ."

Đáng giận. Kaimi buồn bực nghiến răng, hận không thể cho hắn một đạo sấm sét.

Ting tong...

Đồng hồ BigBen cổ kính vang lên tiếng chuông báo hiệu nửa đêm, nàng ngước mặt lên liền thấy thời gian hiện tại 11:00.

Một tiếng nữa là đến 12 giờ, Kaimi ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm sâu không thấy đáy. Thành phố Luân Đôn lúc này tràn ngập sương mù, vì thế buổi tối sao trên trời không có nhiều sao do bị mây che khuất, toàn bộ bầu trời đen sẫm, giống như một bức tranh sơn dầu nhuốm đen không thấy bất kì sắc màu nào khác. Chỉ có có ánh sáng xinh đẹp của ánh trăng tròn là rõ nhất lơ lững trên nền đen tối tăm mù mịt khiến nàng bỗng dưng nhớ lại lễ Trung thu của kiếp trước.

"Trăng tròn thật là đẹp!" Undertaker đi đến bên người nàng cảm thán nói "Chính là ánh trăng này lại đem đến cho nhân loại cảm giác tử vong và sợ hãi. Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào?"

"Ta ghét ăn bánh trung thu vì nó quá ngọt, vì thế ta không thích ngày trăng tròn. Mặt Trăng vẫn nên cong khuyết mới đẹp nhất, hơn nữa tranh vẽ về nó cũng rất đẹp!" Cái mũi nhỏ nhăn lại đáng yêu, Kaimi không chút để ý thu hồi ánh mắt, lại không chú ý tới ánh mắt màu đỏ tươi chợt lóe lên quỷ dị rồi biến mất.

"Này, ba người các ngươi, vì sao trễ như vậy còn sống ở chỗ này?" Phía trước bỗng nhiên xuất hiện bangười đàn ông mặc áo khoác dày, càng đến gần, Kaimi liền thấy gương mặt quen thuộc trong số họ.

"Đây không phải là quản gia Sebastian sao? Vì sao ngài lại ở chỗ này?" Abelein kỳ quái hỏi, ánh mắt liếc nhìn Kaimi đeo bang che mắt, nhất thời ngẩn ra, chần chờ nói "Vị này là..."

"Đã trễ thế này mà cảnh sát còn ở đây,xem ra các ngươi nghĩ người sói sẽ xuất hiện vào đêm trăng tròn đúng không?" Nàng ngắt lời của hắn, lườm Abelein một cái, cười lạnh khoanh tay trước ngực "Randall đâu? Chẳng lẽ hắn sợ người sói xuất hiện cho nên mới phái các ngươi ra chịu chết?" Giọng điệu đùa cợt vang lên, nhưng lại làm cho Abelein cảm thấy có chút quen thuộc.

"Ngươi là ai? Quản gia Sebastian tại sao lại đi chung với ngươi?" Abelein kỳ quái hỏi.

"Vị này là Kaimi Phantomhive..." Quản gia dừng một chút, rất có hàm ý nói nhỏ "Điện hạ của ta."

Undertaker bỗng dưng cười quái dị, kết quả bị Kaimi thẹn quá hóa giận cho một đấm.

"Điện hạ." Undertaker ăn đau nhẹ nhàng lui ra phía sau hai bước, ai oán xoa xoa bụng "Ngài cũng không cần xuống tay ác như vậy!"

"Xứng đáng." Nàng hừ lạnh quay đầu.

"Buổi tối trẻ em nên về nhà đi, không nên ở chỗ này gây loạn. !" Bước dù có chút chậm nhưng Randall vẫn khí thế răn đe, uy áp mạnh mẽ khiến người khác run sợ, tuy nhiên bọn họ không phải cấp dưới của hắn nên sẽ không bị khí thế Randall hù dọa.

"Xin lỗi, cảnh sát trưởng..." Nàng cười lạnh nâng nâng khóe miệng, cố ý nặng từng từ, ánh mắt híp lại, đùa cợt liếc nam nhân trước mặt "Ta chính là nhận được mệnh lệnh đến điều tra chuyện này!" Nói xong, nàng liền lấy thư của nữ vương ra để làm chứng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Randall nheo lại mắt, nghiêm túc hỏi.

"Kaimi Phantomhive, trước mắt đang ở tại nhà Phantomhive. Bởi vì anh Ciel trong khoảng thời gian này tương đối suy yếu, vì thế anh ấy liền giao việc này cho ta xử lý, nói cách khác..." Nàng nhàn nhạt giải thích "Mệnh lệnh nữ vương giờ do ta phụ trách."

"Nhưng ngươi chỉ là một bé gái..." Randall rõ ràng không tin tưởng.

"Dựa vào vẻ bề ngoài để xem người, là sai lầm lớn của ngươi đấy Randall." Không nhìn người trước mắt, nàng mang theo bọn Sebastian lướt qua Randall.

"A, ta thiếu chút nữa đã quên rồi một sự kiện." Đi về phía trước vài bước, nàng dường như nghĩ tới cái gì, quay đầu hướng hắn quỷ quyệt trừng mắt nhìn "Người sói dường như rất thích trái tim của người trẻ tuổi, vì thế ba người các ngươi so với ta cũng chẳng an toàn mấy đâu, tuy nhiên Randall cũng không phải cần phải đề phòng, ai bảo ngươi..." Nàng thú vị cười "Là một kẻ có tâm hồn con nít"

"Đáng chết!" Randall trong cơn giận dữ trừng nàng.

"Ha ha!" Undertaker không thể nhịn cười, mất hình tượng ôm bụng cười lăn lộn "Không nghĩ tới, năng lực châm chọc người khác của điện hạ thật cao siêu."

"Lắm lời! " Không kiên nhẫn nhắm mắt lại, Kaimi lạnh lùng ra lệnh "Chúng ta đi, Sebastian."

"Vâng" Sebastian trả lời.

Ting tong...

12 giờ, chuông vang lên rất lớn, trên đường rộng lớn đến thế, ngoài bọn họ ra, cũng không có người nào khác tồn tại. Kaimi rút Thừa Ảnh bên hông ra, mười ngón tay nắm chặt chuôi kiếm. Nàng hít một hơi sâu, cảnh giác toàn bộ xung quanh, không buông tha dù chỉ là cơn gió.

"Ai nha!" Undertaker bỗng nhiên ngửi mùi trong không khí, cười lạnh "Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, thật làm cho tiểu nhân hưng phấn."

"Đã có người chết sao?" Khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc, nàng liếc mắt nhìn quản gia, âm thanh lạnh lùng nói "Sebastian."

"Điện hạ, xem ra là chúng ta chậm chạp" Sebastian chặn ngang ôm lấy nàng, bỗng nhiên nhảy lên nóc nhà, dẫm xuống mái ngói hướng phía đông mà đi.

"Này, ngươi sao lại ôm ta, ta có thể tự đi!" Nàng bất mãn trừng hắn.

"Thuấn di của điện hạ tuy rằng lợi hại nhưng mà khả năng xác định phương hướng, có chút..." Quản gia thông minh ngắt lời, nhưng dù là vậy cũng đủ làm cho nàng tức giận.

"Sebastian!" Trong không khí chỉ lưu lại âm thanh nổi giận của nàng.

"Thật sự là đáng ghét, thế nhưng đem tiểu nhân bỏ rơi lại." Ngắm nhìn phương hướng bọn họ biến mất, Undertaker buồn bực "Tuy nhiên, như vậy mới càng thú vị!"

Đôi lời editor: mình mới vừa đào thêm hố mới là đồng nhân harry potter cặp Volhar có gì mọi người qua xem thử nhé ♥︎