[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 32-2: Phiên ngoại 2 Về một tương lai của chúng ta khác.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Levi Ackerman là một ca sĩ nổi tiếng thuộc nhóm nhạc No Name gồm 3 thành viên, hai người còn lại là Hanji Zoe và Mike Zacharias.

Còn No Name? Đó là một nhóm nhạc mà nếu bạn không biết, bạn quả thật là tên dở hơi sống ở chiều không gian khác đấy.

- Buổi diễn hôm nay mệt thật đấy - Hanji, một thành viên của nhóm nhạc đang nằm nhoài người trên ghế sofa sau khi buổi cuối cùng của chuyến lưu diễn quốc tế đã kết thúc.

Levi không nói gì, anh vặn nắp chai nước, một ngụm tu sạch cả chai. Nhóm nhạc của họ đã lưu diễn liên tục suốt 3 tháng nay rồi, kể cả là một người có thể lực tốt như Levi cũng cảm thấy rất kiệt sức.

- Sau buổi hôm nay thì có tận nửa năm để nghỉ cơ. Cứ vui đi - Mike thờ ơ tiếp lời Hanji :

- Có khi lại mốc meo hết cả người rồi lại đòi làm việc ấy chứ.

- Không có chuyện đó đâu nhé - Hanji đáp chắc nịch :

- Tôi đã làm việc như trâu như chó cả năm rồi. Tuyệt đối nửa năm này tôi phải đi làm việc tôi thích!

- Như xem mấy thể loại phim kinh dị về chủng tộc khổng lồ? - Levi cười nhạt :

- Sở thích của cô cũng thú vị thật.

- Kệ tôi đi - Hanji cười to :

- Còn anh thì sao Levi? Tính làm gì vào dịp nghỉ phép này?

- Chắc là tôi sẽ sáng tác vài bài mới - Levi đáp sau khi đã suy nghĩ thật kĩ

Hanji chê bai :

- Đồ nhạt nhẽo, cuồng công việc.

Đột nhiên, cửa phòng nghỉ mở ra, quản lí của nhóm - Erwin Smith bước vào với nụ cười trên môi :

- Mọi người vất vả rồi. Tôi đã đặt khách sạn rồi đấy, cứ ở London chơi một tuần rồi hẵng về nhé.

- Tuyệt! Đúng ý tôi - Hanji hét to

Levi cau mày vì sự ồn ào của cô ta. Bây giờ anh thật sự rất muốn về phòng khách sạn, đóng chặt cửa phòng và ngủ một giấc rồi đấy.

Levi thầm thở dài một hơi.

...

Nhưng rốt cuộc thì khi về đến khách sạn Levi cũng chẳng nằm lên giường ngủ ngay lập tức. Anh vốn là người ngủ ít, một ngày có khi chỉ cần 2-3 tiếng là đủ. Vì điều này mà thậm chí Hanji còn gọi anh là "quái vật" nữa kìa.

Levi mặc một bộ đồ ngủ màu đen thoải mái, khoác một chiếc áo choàng đen ở bên ngoài, ngồi ở chiếc bàn cạnh ban công rót cho mình một cốc rượu Rum và nhâm nhi. Đây là thói quen của Levi, anh không thích thuốc lá, cũng không có thói quen rượu chè, càng chẳng có niềm yêu thích đặc biệt với bất kì loại đồ uống nào. Nhưng thỉnh thoảng nhấp vài ngụm rượu cũng không tệ.

Levi nhìn ra bên ngoài cửa kính. Đường phố London từ trên cao nhìn xuống tựa như một dải ngân hà thu nhỏ vậy, lấp lánh những ánh đèn đủ mọi loại sắc màu. Và dù đã vào đêm nhưng dòng người di chuyển trên phố vẫn chẳng vơi đi tẹo nào.

Levi đứng dậy, cầm theo cốc rượu Rum đi ra ngoài ban công, tựa người vào lan can cảm nhận cái không khí của London lúc về đêm.

Con người ta hình như rất dễ cảm thấy cô đơn, Levi nghĩ vậy. Cứ mỗi lần đứng im nhìn ngắm dòng người tấp nập, chẳng hiểu sao anh lại thấy mình cô đơn và lạc lõng đến lạ, tựa như anh chẳng thuộc về cái thế giới ấy, tựa như anh và nó mãi mãi có một tấm màng ngăn cách.

Levi nhấp thêm một ngụm rượu nữa, hương thơm say nồng quanh quẩn bên chóp mũi anh, vị cay của rượu thấm vào đầu lưỡi, nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo đến lạ.

"Cạch". Một tiếng động rất nhỏ vang lên bên cạnh. Levi có hơi giật mình quay đầu qua, phát hiện ban công của phòng bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng đấy.

Đó là một cô gái, rất cao, có lẽ là gần mét tám. Dáng người thon gầy nhưng trông vẫn rất săn chắc, da trắng đến mức có thể so sánh với người bệnh. Mái tóc cô gái đó cũng có màu trắng tinh rất nổi bật, nhưng trời rất tối nên Levi không nhìn rõ mặt cô.

Nhưng thứ thu hút Levi là tách sứ màu trắng trên tay cô gái ấy. Nó bốc lên làn khói trắng và một mùi thơm dịu đắng nhẹ nhàng đến lạ.

Levi cảm thấy thanh thản khi ngửi thấy mùi hương ấy.

Levi chắc rằng cô gái đó biết anh đang đứng ở ban công bên cạnh, nhưng cô gái đó dường như chẳng có ý định nói gì, Levi lại càng không phải là mẫu người nói nhiều, vậy nên hai người bọn họ ai đứng im chỗ ấy, không giao lưu gì với nhau.

Nhưng sự im lặng ấy với Levi lại yên bình đến ngạc nhiên. Đêm London trên cao vẫn im ắng, gió lạnh vẫn thổi, nhưng kì lạ thay, Levi lại chẳng thấy cô đơn nữa.

Đêm ấy, dường như chỉ còn lại thứ hương thơm toả ra từ tách sứ trắng là đọng lại sâu đậm trong tâm trí anh.

...

Sáng sớm hôm sau, Levi đã đi đến tiệm trà của một cửa hàng nổi tiếng của London. Anh ở trong đó, chọn đủ loại trà, cũng nhấp thử rất nhiều loại. Đột nhiên Levi nhận ra trà là một thứ thật tuyệt vời. Sự thư thái và yên bình mà nó mang đến sẽ chẳng thể tìm thấy trong bất cứ một thức uống chứa cồn nào cả. Levi tiếc vì mình đã không biết đến trà sớm hơn.

- Đây là lần đầu cậu đến đây mua trà nhỉ? - Người bán hàng là một ông lão đã gần 80, đầu tóc hoa râm hết cả. Ông nở với anh một nụ cười hiền

- Vâng - Levi đáp

Ông lão lại càng cười hiền hơn, giúp anh xếp những hộp trà ngay ngắn vào trong túi :

- Sở thích của cậu rất giống một vị khách khác đấy. Lúc nào đến đây cô ấy cũng lấy 1 Earl Grey và 3 hoa cúc.

Levi có hơi ngạc nhiên.

- Trà hoa cúc của tiệm chúng tôi từ trước đến nay rất hiếm người mua. Nó rất kén người uống, vậy nên mua liền một lúc 3 hộp như thế này thì hoạ hoằn lắm mới có. Mà thực ra là có đúng một người.

Levi sửng sốt. Vậy mà anh đã nghĩ là trà hoa cúc là loại trà ngon nhất trong cửa tiệm này đấy.

- Để tôi nói cậu nghe nhé. Cô gái mua trà giống cậu ấy... - Ông lão cười nói :

- ... bảo rằng khi uống trà hoa cúc, cô ấy thấy mình giống như đang ngồi trong một khu vườn hoa cúc đầy nắng vậy. Ấm áp và bình yên lắm.

Levi lần này thực sự đã rất sốc rồi. Bởi đó chính xác là những gì mà anh đã cảm nhận.

...

Buổi tối hôm ấy, Levi lại ra đứng ở ban công, nhưng là với một tách trà trên tay. Đường phố London hôm nay vẫn sáng trưng, không khí vẫn lạnh lẽo, bầu trời vẫn tăm tối.

Cạch. Cô gái ở phòng bên đặt tách trà xuống bàn, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chậm rãi đọc một cuốn sách có bìa màu xanh lục. Vài sợi tóc trắng rũ xuống bên khoé mặt, Levi vẫn không thấy được toàn bộ mặt cô, nhưng từ góc của anh vẫn có thể thấy sống mũi cao thẳng, góc hàm mềm mại đặc trưng của một cô gái.

Levi nhấp một ngụm trà, cô gái kia cũng vậy.

Đột nhiên, cô gái ấy ngẩng đầu lên nhìn anh.

Và cả hai người cùng sửng sốt.

Levi nhìn thấy một gương mặt rất đỗi tinh xảo. Đôi mắt hạnh, lông mày cong đậm màu, hàng mi dài và rậm đến mức tưởng như đang trang điểm, đôi môi đầy đặn đẹp đến lạ. Nhưng tất cả những gì đọng lại trong đầu anh là một đôi mắt tím lấp lánh tựa như dải ngân hà. Đôi mắt ấy đẹp lắm, sâu, và rất đỗi hút hồn.

Hương trà hoa cúc quanh quẩn bên chóp mũi.

- Chào anh - Cô gái đó mỉm cười

- Chào cô - Levi đáp

Cô gái đó chú ý đến tách trà trên tay anh rồi khẽ liếc nhìn tách trà trên bàn của mình. Cô mỉm cười, gập cuốn sách lại để lên bàn, cầm tách trà tiến đến gần anh.

- Rất hiếm người tôi gặp uống loại trà hoa cúc này đấy - Đôi mắt cô gái ấy cong cong

Levi bật cười :

- Hôm nay cũng có người nói với tôi y hệt vậy.

- Thế sao? - Cô gái đó cười khúc khích :

- Tên tôi là Eshild, Eshild Insane Godiva. Còn anh?

- Levi, Levi Ackerman.

...

- Này, cậu đã nghe bài hát mới của Levi chưa? - Một cô bé học sinh cấp 3 hỏi bạn mình

- Rồi, hay thật đấy nhỉ? Lần đầu tiên tớ thấy Levi hát nhẹ nhàng tình cảm đến thế đấy. Trời ơi tim tớ tan chảy mất!!! - Bạn gái còn lại cả người quắn quéo đáp lại, biểu hiện của việc đang cực kì phấn khích

- Tớ khác gì chứ. Trời ơi không thể tin nổi người lạnh lùng như Levi lại có thể dịu dàng đến vậy luôn. Giọng trầm, khàn, ấm, lại còn hát tình ca cực cảm xúc... A a a~ nghĩ thôi cũng thấy ngộp thở!

- Chuẩn luôn!!

Sau khi kết thúc kì nghỉ phép nửa năm, Levi của nhóm nhạc No Name đã đột ngột tung ra một đĩa đơn mới mà chẳng hề có một lời thông báo gì trước. Chỉ trong vòng 3 giờ sau khi phát hành, bài hát đã phá kỉ lục của thế giới, leo lên vị trí #1 của 142 quốc gia và vùng lãnh thổ. Tác phẩm tạo được tiếng vang toàn cầu, 2 triệu đĩa đơn cũng nhanh chóng được tẩu tán sau đó. Bài hát đã tạo nên một cơn sốt, người người nhà nhà lắng nghe, đặc biệt là trong các lễ cưới, bài hát ấy chắc chắn sẽ luôn là bài hát phải được phát lên.

Giới phê bình nhận xét đây là một bước ngoặt của Levi.

"Từ khi ra mắt cho tới nay Levi luôn tạo cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng, rất xa cách, rất cô độc. Âm nhạc của anh ấy giống như con người mình - lạnh lẽo, ảm đạm và tối tăm, giống như đang dựng lên một bức tường băng dày ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Nhưng bài hát mới của anh ấy lại rất ấm áp, rất thanh bình, rất yên ả. Giống như sau cả hàng ngàn năm chờ đợi, cuối cùng anh ấy cũng đã chờ được tia nắng của đời mình làm tan chảy lớp băng kia. Và sau đấy, tất cả sự dịu dàng, sự chân thành, sự đắm say, anh ấy đều dồn hết cho tia nắng thân yêu ấy".

- Tớ mua tai nghe mới rồi này, nghe nhé - Cô học sinh đưa cho bạn mình một đầu của tai nghe. Cả hai cùng đứng chụm lại và lắng nghe giai điệu êm du dập dìu tựa như đến từ một miền đất xa xôi.

"... Cánh đồng hoa cúc rực sáng trong nắng.

Tôi nhìn em tắm mình dưới ánh nắng vàng.

Chiếc váy cưới trắng tinh khôi lộng lẫy tung bay trong gió.

Nụ cười dịu dàng bên khoé môi em.

Chúng ta nắm tay nhé.

Bỏ lại đằng sau những muộn phiền.

Cùng thề nguyện nơi cánh đồng hoa.

Sống một đời giản dị và an yên.

Và nắm tay nhau đến khi bạc đầu..."

...

Nếu tôi và em là kết thúc.

Vậy hi vọng, ở một tương lai nào đó...

... Chúng ta khác sẽ là bắt đầu.

————————————

Một chương truyện nhẹ nhàng và tình cảm để chào đón năm mới.

Chúc Levi và Eshild hạnh phúc.

Happy New Year.

P/s : Đây là fanart của @anh-_- về Eshid. Cảm ơn bạn nhiều nhé!

-Haley-