Lạc Thần tuy nói là đi ngủ nhưng Thần chỉ để Tử Dạ đi ngủ còn mình thì ra ngồi trước dàn máy tính đang nhấp nháy hiển thị gì đó của mình.

Tử Dạ thấy như vậy thì đang từ lo lắng, bồn chồn, xấu hổ các kiểu liền thành tò mò, hiếu kỳ chạy ra xem. “Anh làm gì vậy ạ?”.

“À, anh đang sáng tác bài hát mới cho chúng ta.”. Lạc Thần thấy cậu hiếu kỳ muốn xem thì cười cười kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.

Tử Dạ thích thú ngồi xuống nhìn những cột xanh đỏ vàng đang nhảy nhót trên màn hình.

“Oa, thật ạ! Anh thật giỏi nha!”. Liếc mắt nhìn thời gian của đoạn nhạc là hơn 2 phút, Tử Dạ khẽ trầm trồ khen ngợi. Giám đốc chỉ vừa mới nói Thần và Hàn sẽ tham gia sáng tác bài hát sáng nay thôi mà không ngờ Thần đã có thể sáng tác được một đoạn như thế này rồi. 

“Hìhì, em nói quá rồi. Thật ra anh chỉ chỉnh sửa lại chút ít dựa trên đoạn nhạc của Vương Hàn thôi.”. Lạc Thần cười cười gãi đầu. Chả hiểu sao Tử Dạ khen như vậy Thần lại thấy xấu hổ.

“Đoạn nhạc của anh Hàn ý ạ?”.

“Ừ, em còn nhớ cái hôm Vương Hàn dạy em học trước khi em làm bài kiểm tra không? Là đoạn nhạc hôm đó cậu ấy tùy hứng chơi ra đấy.”. Thật không ngờ ‘tay nghề’ của tên này lại tiến bộ nhiều như vậy nha. Tùy hứng mà cũng có thể làm ra một đoạn hay như vậy, nếu tùy ý đưa lên mạng thì cũng thành HIT chứ chẳng chơi.

Cơ mà hắn vẫn giữ đoạn nhạc này một tháng trời rồi vừa nãy lại đưa cho Thần để Thần ‘thêm mắm muối’ thêm chút nữa để cho nó trở thành một bài nhạc hoàn hảo tuyệt vời.

“À, là hôm đó ạ.”. Cứ nhắc đến hôm đó là cậu lại thấy xấu hổ chết đi được! Ai lại đi kiểm tra rồi lại để Thần gửi đáp án cho như thế cơ chứ!?

“A?”. Bỗng nhiên tai bị gì đó chụp lại, Tiểu Dạ ngơ ngác sờ lên tai, là headphone.

Biết Tử Dạ vẫn luôn bị việc lần đó làm xấu hổ nên Lạc Thần không nhắc đến chuyện đó nữa mà để cho cậu nghe thử. “Em nghe thử đi.”. Nói rồi Lạc Thần ấn Enter một cái, giai điệu bài hát bắt đầu.

Rồi sau đó để cậu có thể yên tĩnh cảm nhận giai điệu bài hát nên Lạc Thần đã đứng dậy đi xuống bếp.

Một lúc sau Thần đi lên, trên tay là một cốc sứ trắng tinh với cacao nóng thơm lừng bốc khói lơ lửng.

“Sao rồi? Em cảm thấy thế nào?”. Lúc đi lên thì Thần thấy Tử Dạ đang ngẩn người, không, hay nói là chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Lúc này những cột ánh sáng trong màn hình đã đứng lại không nhảy nhót nữa rồi.

Chẳng lẽ cậu nghe ra được đoạn nào đó không hay?

Nhận lấy cốc cacao từ Thần rồi khẽ cảm ơn, Tử Dạ chỉ chỉ vào một đoạn trong màn hình. “Anh này, em không biết gì về mấy cái này lắm nhưng em thấy đoạn này nó cứ sao sao ý?”.

Khi chỉ vừa mới nghe đoạn đầu của bản nhạc này cậu đã cảm thấy chỉ cần thêm lời thì nó sẽ trở thành HIT rất nhanh thôi. Bản nhạc như có ma lức hút hồn cậu, lôi kéo cậu vào bên trong, hòa nhập vào với hắn vậy! Bản nhạc này thật sự rất hay, rất tuyệt vời! 

Cơ mà… có một đoạn… nó cứ kỳ kỳ thế nào ý.

Tuy cậu không thể nói ra là nó kỳ như thế nào nhưng cậu có cảm giác giống như đang bay vào vũ trụ với vận tốc ánh sáng thì bỗng nhiên bị tụt xuống rồi.

Đúng rồi, chính là như vậy. Chính là cảm thấy thật tụt hứng!

Tiểu Dạ nói ra cảm nhận của mình với Lạc Thần rồi chỉ chỉ vào đoạn nhạc đó. 

Lúc đầu cậu nghe còn tưởng là nghe nhầm nhưng mà cậu nghe đi nghe lại mấy lần rồi, thật sự là đoạn ý không ổn.

Lạc Thần từ trước đến nay luôn tôn trọng và tin tưởng chủ ý, quyết định của Tử Dạ nên khi nghe cậu nói vậy thì Thần cũng nghe thử lại đoạn mà cậu chỉ.

Tử Dạ thấy vậy thì im lặng ôm cốc cacao nóng trong tay, nhẹ nhàng nhâm nhi từng chút một như chú mèo con.

“Sao rồi anh?”. Đợi đến khi cậu uống được một phần tư cốc cacao thì Lạc Thần mới tháo headphone ra, khẽ nhíu mi lại.

Nghe Tử Dạ hỏi vậy thì mi mắt của Lạc Thần mới dãn ra. Thần cười cười lấy hai tay xoa rối đầu cậu. “Em đó nha! Không ngờ anh với Hàn lại đưa về một thiên tài với đôi tai tuyệt vời như vậy!”.

Tử Dạ bỗng nhiên bị xoa đầu rồi nghe câu nói không đầu không đuôi của Thần thì ngơ ngác hỏi lại. “Sao ạ?”. Sao tự nhiên Thần lại nói như thế? Cậu đang muốn hỏi Thần xem đoạn nhạc ý có làm sao hay không mà.

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác đầy hiếu kỳ cùng mơ màng sau làn khói mỏng bốc lên từ cốc cacao nóng cùng với mái đầu đỏ rối tung kia thì Lạc Thần không kiềm chế được mà lần nữa vươn tay véo véo má trắng nộn cậu. “Là anh đang nói em đó, không ngờ em lại có đôi tai cảm thụ tốt như vậy. Đoạn nhạc đó quả thật có vấn đề đấy.” Thật không ngờ khả năng cảm nhận âm nhạc của Tiểu Dạ lại tốt như vậy. Không tính Vương Hàn là người làm ra bản nhạc này, chỉ riêng Lạc Thần nghe bài này mấy chục lần rồi mà không phát hiện ra lỗi nhỏ này. Thế mà Tiểu Dạ lại có thể trong lần đầu tiên nghe đã có thể nhận ra lỗi đó.

Bỗng Thần cảm thấy mình có nên cảm ơn ông trời vì đã cho Thần và Hàn gặp được Tử Dạ hay không nhỉ?

Trước tiên không nói đến những gì Tiểu Dạ mang lại cho cuộc sống của hai người mà chỉ cần đôi tai tuyệt vời này của Dạ là quá mức happy rồi.

Thật may mà Tử Dạ đi với họ, không thì họ đã lỡ mất một thiên tài rồi.

“May mà em phát hiện ra không thì bản nhạc này sẽ hỏng mất!”. Cười cười với cậu rồi Lạc Thần quay sang định chỉnh sửa lại đoạn đó. Nhưng mà cậu lại ngăn lại. “Anh, em chỉ là nói lên cảm nhận của em thôi, nó không quan trọng đâu, anh đừng sửa, sẽ làm hỏng bản nhạc này mất.”. 

Một bản nhạc hay như vậy mà lại chỉ vì một câu nói của cậu mà thay đổi thì không được! Cậu vốn dĩ đâu có kinh nghiệm gì trong mấy việc này đâu nên khi nghe được cái gì thì cậu nói ra thế thôi chứ cậu không có ý định để Lạc Thần sửa lại đoạn đó đâu. Như thế chẳng khác nào cậu đang phá hủy bản nhạc này, đồng nghĩa phá hủy bài hát decome của cậu và mọi người. Chuyện đó tuyệt đối không được xảy ra!

Với lại… Chưa kể Vương Hàn sẽ có phản ứng như thế nào khi biết chuyện này nữa.

“Sao lại hỏng cơ chứ? Chỉ có hay hơn thôi. Với lại, em đã là thành viên của nhóm rồi nên em cũng có quyền được tham gia vào việc viết bài hát cho nhóm.”.

“Nhưng mà…”.

“Không nhưng gì hết, anh là leader, em phải nghe theo anh.”. Tử Dạ đang định tiếp tục ngăn không cho Lạc Thần sửa lại đoạn nhạc đó thì Lạc Thần cười gõ gõ đầu cậu.

Nếu anh đã nói vậy rồi thì cậu đâu dám cãi cơ chứ, hixhix! Anh ấy đúng là lấy việc công xử việc tư mà, hiuhiu!

“Thôi được rồi.”. Lạc Thần nhìn Tử Dạ mang khuôn mặt méo xệch đầy bất mãn đang định đứng lên thì cười nhẹ, kéo cậu ngồi xuống rồi theo thói quen xoa xoa tóc cậu. “Anh sẽ sửa đoạn đó rồi đưa cho mọi người nghe thử, nếu hay thì anh sẽ giữ nguyên còn không hay thì sẽ xóa đi, được chưa?”. Nhóc con này thật khó ‘hầu hạ’ nha. Nhóc phát hiện ra lỗi sai mà lại không cho sửa lỗi đó thì thật làm khó mọi người mà.

“…”. Nghe Lạc Thần nói vậy thì Tử Dạ im lặng suy nghĩ rồi khẽ gật đầu. Thế cũng được, nhỉ? “Vâng.”.

“Thế mới ngoan chứ? Thôi, em mau đi ngủ đi để anh sửa lại.”. Nói rồi Thần vỗ vỗ đầu Dạ rồi cười nhẹ như chúc cậu ngủ ngon.

Tử Dạ liếc nhìn bầu trời ngoài ban công, cũng tối lắm rồi. “Anh cũng mau đi ngủ nha.”. Lạc Thần chính là người rất chú tâm trong công việc nên một khi Thần muốn làm gì mà chưa xong thì không bao giờ dừng lại.

Mong là đoạn nhạc này anh ấy sẽ sửa nhanh thôi.

“Anh biết rồi.”. Biết cậu lo cho mình nên Lạc Thần cười với cậu cho cậu yên tâm. 

Với lại Thần ngồi ngay đây mà, nếu Thần có muốn ngủ muộn thì chắc chắn Dạ cũng không cho Thần ngủ muộn đâu.

Thần luôn là người giữ lời hứa nên khi Tiểu Dạ nghe Thần nói vậy thì ngoan ngoan lên giường đi ngủ. Còn Lạc Thần thì đeo headphone lên để chỉnh sửa đoạn nhạc bị lỗi đó.

Bầu không khí trong căn phòng trở nên im lặng. loáng thoáng nghe thấy tiếng máy móc chỉnh sửa của Lạc Thần, tiếng loạt xoạt chăn gối của Tử Dạ hay tiếng gió thổi lay động rèm cửa ban công.

Một bầu không khí thật hài hòa.

Cơ mà bầu không khí đó không giữ được lâu khi tiếng chăn loạt xoạt cứ kêu lên liên hồi.

Có vẻ như Tử Dạ không ngủ được thì phải? Cứ quấn chăn kín rồi rồi hết xoay trái rồi xoay phải, lăn lên rồi lại lắn xuống như một con sâu đo mà mãi mắt vẫn chưa nhắm lại.

Haizzz! Thật khổ mà!

Chắc đây là giường của Lạc Thần nên cậu chưa quen. Và chắc cũng do cậu đang suy nghĩ về đoạn nhạc lỗi kia.

Cậu thật sự có đôi tai cảm thụ âm nhạc tốt như Lạc Thần nói sao? Cậu thật sự có thể nghe ra được những đoạn mà Lạc Thần và Vương Hàn không nghe được sao? Cậu thật sự đã giúp bài hát được hoàn hảo hơn sao?...?

Nếu mà được như vậy thì thật tốt! Cậu sẽ giúp được cho Lạc Thần và Vương Hàn, à không, phải nói là giúp cho nhóm cậu nhiều hơn mới đúng.

Nhưng mà… nhỡ đâu cậu không tài giỏi như thế thì sao? Nhỡ đâu chỉ là Lạc Thần muốn khen cậu thôi thì sao? Nhỡ đâu chỉ là Lạc Thần muốn chiều ý cậu mà cho rằng đoạn nhạc đó bị lỗi thì sao?...?

Nếu như thế thì cậu đã gây khó khăn cho họ rồi. Như thế chẳng khác nào cậu đang cản trở công việc của họ mà trong khi đó cậu không giúp được gì cả.

Vừa suy nghĩ đủ điều, vừa lăn đi lăn lại trên giường lớn, cậu cứ thế mà lăn mà không biết mình lăn đến đuôi giường lúc nào không biết. 

Giật mình tý nữa rơi ra khỏi giường, Tiểu Dạ ngẩng đầu dậy hú hồn trợn tròn mắt. Cha mẹ thiên địa ơi, may mà còn phản xạ kịp không thì tiếp đất không an toàn rồi. Mặc dù giường cách mặt đất chẳng bao xa nhưng mà cũng đau lắm chứ bộ.

Nhưng mà Tử Dạ rất nhanh quên đi việc đó bởi vì bây giờ cậu đang ngắm Lạc Thần nha!

Tại sao lại ngắm Lạc Thần à? Vì Lạc Thần lúc này rất đáng để ngắm nha!

Thần lúc này đang mặc một bộ đồ thông thường, mái tóc bạch kim vẫn còn hơi nước đang nửa che nửa đậy chiếc headphone màu trắng trên tai. 

Nhưng điểm đáng chú ý nhất chính là khuôn mặt chăm chú đang nhìn vào màn hình điện tử kia.

Người ta thường nói con trai đẹp nhất khi chú tâm vào công việc, vậy nên Lạc Thần bình thường đã rất soái rồi nên những lúc thế này Lạc Thần càng soái hơn nữa.

Và lúc này Lạc Thần càng soái hơn khi khuôn mặt hoàn hảo cùng toàn thân của Thần đang được ánh sáng vàng ấm ấp của chiếc đèn bàn hắt vào người, chông thật… lấp lánh.

Không hiểu sao khi nhìn Lạc Thần như vậy thì cậu liền muốn lưu lại khoảng khắc này. 

Mà đôi tay Tử Dạ lúc này đã hành động nhanh hơn suy nghĩ của cậu rồi nên trên tay cậu đã cầm điện thoại của mình rồi.

Rồi sau đó, lại chẳng hiểu sao cậu lại lén lút chui vào chăn, sau đó thò đầu ra một chút, vươn tay nhìn vào màn hình, căn khung hình cho thật đẹp rồi ấn chụp.

Ây ya, cậu thật có tài chụp ảnh mà.

Cơ mà… như này vẫn chưa hợp ý cậu cho lắm.

Thế nên Tử Dạ cứ thế không thèm suy nghĩ nhưng chuyện khác nữa mà lăn lộn ở đuôi giường để tìm góc chụp ảnh.

Cuối cùng cậu cũng chụp được vài bức ảnh ăn ý cho điện thoại của mình. Nằm trong chăn nhìn những tấm ảnh trong máy mà không hiểu sao cậu lại cười một cách sung sướng đầy thỏa mãn và… biến thái!?

Nhưng chắc cũng vì cậu lăn lộn nãy giờ nên đã tạo sự chú ý với Lạc Thần. Thế nên Lạc Thần nghi hoặc tự hỏi Tử Dạ chưa ngủ sao mà quay đầu lại nhìn.

Mà Tử Dạ phản xạ cũng thật nhanh nha, khi nhìn thấy Thần sắp quay đầu lại thì cậu liền lập tức như chú rùa rụt cổ mà chui vào chăn.

“Hm!”. Lạc Thần nín cười khi nhìn thấy Tử Dạ chốn trong chăn mà vẫn để lộ nhúm tóc đỏ ra ngoài như vậy. Nhóc này thật là, không ngủ đi còn nghịch ngợm. Nhưng mà Thần cũng không muốn ép cậu nên quay đầu lại tiếp tục chú tâm vào đoạn nhạc lỗi kia. 

Tử Dạ ở trong trăn đợi một lát thì nghe thấy tiếng lách cách gõ bàn phím chỉnh sửa từ chỗ Lạc Thần thì mới ngó đầu ra ngoài. Phù, may quá, Thần không phát hiện ra.

Thế là chú Cừu Ngốc của chúng ta tin tưởng rằng Lạc Thần không nhận ra mình đang giả bộ ngủ nên tiếp tục chú tâm vào công việc chụp ảnh ‘nghệ thuật’ của mình.

Và cứ thế cứ thế, Dạ cứ chụp ảnh, Thần cứ chỉnh sửa nhạc, thi thoảng thì Lạc Thần quay đầu lại nhìn, Tử Dạ thì chui vào trong chăn để chốn. Hai người họ cứ như vậy lập thành một vòng tuần hoàn nho nhỏ.

Nhưng vòng tuần hoàn đó rất nhanh bị phá vỡ vì Tử Dạ cứ thích lặp đi lặp lại hành động nhỏ ngu ngếch đến đáng yêu kia của mình.

Khi một lần nữa Tiểu Dạ tưởng rằng mình đã trốn được Lạc Thần nên muốn thò đầu ra, ai ngờ vừa ló đầu ra một chút đã thấy khuôn mặt tươi cười của Lạc Thần ngay trước mặt. “Anh!?”.

Nhìn Tiểu Dạ bị dọa đến ngây ngốc như vậy thì Lạc Thần cười cười vỗ đầu cậu.”Sao em không ngủ đi?”. Thần cứ tưởng dung túng cho cậu chơi một lát rồi cậu sẽ ngủ nhanh thôi, ngờ đâu nhóc con này lại cứ lăn đi lăn lại mãi không chịu ngủ. Song lại muốn chơi trò ú tim với mình nữa. Cậu tưởng là Thần đeo headphone nên sẽ không nghe thấy tiếng động của cậu sao? Cậu tưởng cậu sẽ trốn được trước tầm mắt của Thần sao? Đâu có dễ vậy, chỉ là Thần muốn để cho cậu chơi chút thôi.

Cơ mà muộn rồi, phải ngủ đi thôi.

“Em ngủ ngay đây ạ.”. Khi bị Lạc Thần nhìn như vậy thì cậu cảm thấy thật chột dạ nha! Thế nên cậu ngoan ngoãn gật đầu. Cơ mà cậu không ngủ được mà! Làm sao đây!? 

“Có phải em không ngủ được không?”.

“Vâng!”.

Biết ngay mà, nếu cậu ngủ được thì cậu đã ngủ từ lâu rồi. 

“Vậy, đợi anh một lát.”. Nói rồi Thần đứng ra đi ra khỏi phòng. Một phút sau Thần quay lại với Xam đang nằm vắt vẻo trên vai, Leo thì nằm trong trên một cánh tay của Thần, tay còn lại Thần ôm một chiếc gối ôm, chính là gối ôm của cậu.

Nghe thì có vẻ hơi con gái nhưng cậu khi đi ngủ thật sự là rất cần có gối ôm mới ngủ được.

“Đây, như này chắc em sẽ dễ ngủ hơn.”. Thần vừa đặt Leo và Xam đang ngái ngủ xuống giường rồi đưa gối ôm cho cậu vừa cười nhẹ.

Nhận lấy gối ôm của mình và cả hai cục thịt béo núc ních kia, Tử Dạ khẽ gật đầu.

“Vậy thì mau ngủ sớm đi.”. Xoa xoa đầu cậu rồi Lạc Thần lại quay về bàn làm việc của mình tiếp tục công việc.

Nhìn theo bóng lưng Lạc Thần, Tử Dạ sung sướng ôm gối ôm. Lạc Thần thật tốt quá đi!!!

Và quả thật là sau đó Tử Dạ để Leo và Xam lên gối rồi ôm gối ôm lăn mấy vòng trên giường liền vù vù ngủ luôn.

Còn Lạc Thần từ lúc đó vẫn luôn để ý động tĩnh sau lưng, lúc này khẽ quay đầu lại nhìn một người hai thú đang ngủ ngon lành thì khẽ cười.

Đúng là trẻ con mà!