*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Giai Kỳ lập tức sợ đến đỏ mặt, cô cố gắng giãy giụa vài cái nhưng không rút tay ra được “Anh, anh buông ra......”

“Đừng xấu hổ, anh đây còn độc thân nha.” Người đàn ông say rượu nháy mắt, cười đầy phóng túng, “Thật đấy, không lăng nhăng đâu.”

Người đứng bên cạnh kéo gã ta hiển nhiên đã quen với những hành động làm càn như thế này

của gã, người nọ ấn huyệt thái dương một cái, chế nhạo nói “Mày bớt chàng ghẹo người khác đi, có về hay không, ông đây không có thời gian để hầu hạ mày đầu”.

Người đàn ông say rượu không thèm để ý tới, kiên trì bền bĩ đùa giỡn Ninh Giai Kỳ “Em gái nhỏ mặt em đỏ thật, đáng yêu quá.

Có bạn trai chưa, có rồi cũng không sao cả, đá nó đi, ha ha, em thấy anh thế nào?”.

Vừa nói vừa đưa tay ra, Ninh Giai Kỳ không kịp đề phòng, gò má bị gã ta nhéo một cái, cả người cô lập tức nổi da gà “Anh buông ra......Anh đừng có đụng vào tôi! Này, anh mau kéo anh ta ra!"

Bạn của người đàn ông say rượu nhún vai, vừa định đi tới kéo gã ra, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có một người đi ngang qua, tốc độ của người nọ rất nhanh, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Người đàn ông say rượu bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo ra, cũng không biết người đàn ông này đã mạnh tay đến cỡ nào, chỉ thấy người đàn ông say rượu thoáng cái đã bị anh quăng ra ngoài, đụng vào bên cạnh cái bàn gỗ cách đó hai mét, gã ta nghẹn ngào một tiếng, cả người mềm

oặt lăn ra đất.

Bộ dạng kia, thật sự là vừa nhếch nhác lại vừa thê thảm.

“Mày, mày là đứa nào hả!” Bạn của người ông say rượu lấy lại tinh thần, tức giận chỉ tay vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đám người bọn họ có thể đến đây ăn chơi thì địa vị hiển nhiên là không thấp, hiện tại đồng bọn bị người ta quăng xuống đất, mặt mũi còn để đầu nữa!

Giờ phút này, người đàn ông ra tay chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.

Bạn của người đàn ông say rượu nhìn thấy người đàn ông trước mắt khẽ nhếch khóe miệng, lúc mở

miệng giọng điệu nửa lạnh giá nửa châm chọc, đáy lòng bỗng nhiên run lên.

Người nọ nói “Ai cho mấy người lá gan chạm vào cô ấy?”.

Hơi thở vừa sắc bén vừa nguy hiểm, khiến người ta cảm giác bản thân dường như vừa đi dạo một vòng.

.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy được mỗi tiếng nước chảy véo von của thác nước trong phòng.

Sau khi im lặng một hồi, bạn của người đàn ông say rượu không nhận ra được đối phương là người nào, gã cảm thấy nếu mình đã không nhận ra được người này, vậy đối phương nhất định cũng không phải nhân vật to

lớn gì.

Vì thế, nỗi hoang mang khó hiểu lúc nãy tan đi, dưới đáy lòng bốc lên lửa giận.

“Lúc nãy bạn tao chỉ nói đùa thôi, người anh em này mày ra tay mạnh quá rồi, người ta còn đang say đấy!”.

“Ra tay mạnh quá?” Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tựa như đang nói “nếu thế này mà đã gọi là mạnh vậy chắc mày chưa nhìn thấy được cái gọi là mạnh thật sự rồi”.

“Mày có ý gì! Quăng người ta bị thương mày đền nổi không?”.

Người đàn ông “Không đền.”

“Mày!”

“Có chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, lại có hai người từ bên trong đi ra, “Sao mọi người đều đứng ở cửa thế?”

Ninh Giai Kỳ gượng gạo xoay người, nhìn thấy Băng Tân Đồ và Liễu Thanh Giang sóng vai nhau đi tới, hai người khó hiểu nhìn xung quanh một lượt xong cũng phản ứng lại.

Băng Tân Đồ nhíu mày, nói “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạn của người đàn ông say rượu quay đầu lại, nhìn thấy Băng Tân Đồ thì hai mắt sáng lên, Băng Tân Đồ và Liễu Thanh Giang không giống bọn họ, anh ta đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, có mấy ai mà không biết đến anh ta.

.