Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ đi ra cửa, từ đằng xa đã thấy một chiếc ô tô đang đỗ bên góc phố. Nghiêm Kí ngồi trong xe, trong nắng sớm ban mai, đợi ở nơi cô có thể nhìn thấy.

Hạ Vũ do dự một lát rồi nhanh chân bước lại gần.

Vẻ mặt Nghiêm Kí lúc thấy Hạ Vũ bước lại gần hơi mất tự nhiên, cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh đưa bữa sáng cho cô nhưng lại hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Có vẻ là một bữa sáng rất ngon miệng.

Thật ra Hạ Vũ đã ăn rồi, nhưng cô không nỡ từ chối hảo ý của anh, liền nói: "Ăn một chút rồi!"

Cô mở túi ra xem, thì ra là món cháo bạc hà thanh đạm nhìn có vẻ rất ngon: "Em ăn thêm chút nữa vậy."

Hai người nhất thời không nói gì, trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà.

"Đã nghe chưa?"

"Nghe rồi!"

"Cho nên... biết anh muốn đưa em đi đâu rồi chứ?"

"Biết sơ sơ."

Có vẻ như Hạ Vũ đã thay đổi chủ ý rồi.

Nghiêm Kí mím môi im lặng, phía trước là đèn đỏ, xe anh từ từ dừng lại.

Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải anh muốn ép em."

Hạ Vũ nhướn mày cười: "Đã áp tải em lên xe thế này rồi mà còn nói là không ép em."

Nghiêm Kí ngượng nghịu quay sang nhìn Hạ Vũ, đúng lúc chạm phải đôi mắt lấp lánh ý cười của cô, liền hiểu rằng cô không hề giận, anh cũng bật cười: "Bây giờ em nhảy xuống xe vẫn còn kịp."

Hạ Vũ sờ cái bụng no căng, nói đùa với giọng rất thoải mái: "Đã trúng gian kế của anh, ăn no thế này rồi thì nhảy kiểu gì?"

"Cho em ăn no là để lát nữa chân em không bị khuỵu xuống." Nghiêm Kí bỗng nói nhiều hiếm thấy, có lẽ anh đang muốn chuyển sự chú ý. Đối với những chuyện sắp xảy ra, trong lòng hai người đều hiểu rất rõ ràng.

Hạ Vũ thư thái dựa vào lưng ghế, nửa đùa nửa thật: "Chân bị khuỵu xuống?

Sao có thể chứ? Bao nhiêu sóng to gió lớn ập đến..."

Nghiêm Kí không nói gì, màu mắt trở nên ảm đạm, sau đó anh nghe thấy Hạ Vũ nói bằng giọng cực kỳ bình thản: "Em sẽ không đi nữa..."

Anh bất ngờ không kịp đề phòng nên khi nghe thấy câu này, ý cười trên khuôn mặt Nghiêm Kí đông cứng lại.

"Nhưng mà..." Hạ Vũ đột nhiên kéo dài giọng, quay đầu sang mỉm cười tinh nghịch với Nghiêm Kí, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh trên má có hai lúm đồng tiền: "Tính em rất thích nghe những lời ngon ngọt. Nếu tâm trạng tốt, nói không chừng em sẽ thay đổi chủ ý cũng nên."

Sau đó, cô không nhịn được lại oán trách: "Con người sinh ra cái miệng là để nói chuyện, còn anh lại tìm một bài hát để thuyết phục em. Năm xưa Lưu Bị còn ba lần đến lều cỏ mời Gia Cát Lượng giữa trời đông giá rét, anh thì đến miệng cũng không chịu động đậy, em không có giá như vậy sao?"

Tâm tư của con gái đúng là rắc rối, phức tạp. Nghiêm Kí vẫn chưa định thần lại sau lời từ chối của Hạ Vũ đã rơi vào một vòng xoáy ngọt ngào khác.

Anh cảm thấy ánh nắng ban mai lúc này rất đẹp, lớp băng ngưng kết lại trên khuôn mặt cũng tan chảy dưới ánh nắng, anh mỉm cười nói: "Đương nhiên là em rất có giá rồi. Em biết Gia Cát Lượng mấy nghìn năm trước đã dạy con cháu đời sau triết lý gì không?"

Hạ Vũ nghi hoặc, nhướn mày đợi đáp án của anh.

Nghiêm Kí mỉm cười: "Chỉ những người có giá mới làm kiêu với kẻ khác.

Lưu Bị có thể làm được thì anh cũng làm được. Bây giờ anh bằng lòng làm vì em." Anh thành khẩn thề thốt, sau đó cũng giả bộ lo lắng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa xe: "Chỉ có điều lành, hay là em cứ đi thi trước, đợi đến tháng Mười hai có tuyết rơi, anh sẽ ra ngoại ô dựng một căn lều cỏ, ba lần đến lều cỏ bày tỏ thành ý, thế nào?"

Câu nói đùa mặt lạnh của Nghiêm Kí khiến Hạ Vũ rất vui vẻ nhưng cô lại làm bộ khoanh tay trừng mắt nhìn anh: "Sao anh chắc chắn là năm nay nhất định có tuyết rơi? Lỡ không có thì sao?"

Nghiêm Kí nhanh miệng đáp: "Có máy làm tuyết."

Đối diện với người đàn ông xa lạ mang chút phong cách Hippie này, trong lòng Hạ Vũ thấy rất ấm áp, chung quy vì cô biết rằng ẩn dưới vẻ ngoài của một người đàn ông quyền lực là một trái tim bướng bỉnh, chỉ có điều bình thường nó ẩn giấu quá sâu nên không dễ bị phát hiện.

Có trời mới biết trước đây anh kiệm lời thế nào, bởi vậy cô cố tình chế giễu: "Hôm nay anh nói bằng tổng ba lần em gặp anh trước đây cộng lại. Nói nhiều anh cảm thấy thế nào? Có phải thấy cơ mặt mỏi không?"

Nghiêm Kí bất giác bị Hạ Vũ chọc cười, giả bộ đau khổ nói: "Đâu chỉ có mỏi thôi, đã đau lắm rồi!"

Hạ Vũ thở dài: "Thần kinh mặt bị tê liệt là bệnh, cần phải được chữa trị."

Rồi cô toét miệng cười nhìn anh: "Anh cũng không muốn lần sau đưa Lãng Lãng đến Bảo tàng tượng sáp, thằng bé sẽ ngoái đầu lại nói với anh rằng "A, cậu ơi, con thấy trên mặt cậu cũng bôi sáp, chứ?"

Nghiêm Kí bật cười ha hả, mặt mày giãn ra. Hạ Vũ ngồi bên cạnh làm bộ kêu lên: "Ôi trời, này anh, cười ngoác miệng như thế làm gì hả, sáp trên mặt nứt hết ra rồi!"

Nghiêm Kí bịn rịn ý cười quay sang nhìn Hạ Vũ, ánh mắt dịu dàng, kèm theo cả sự tán thưởng. Hạ Vũ thẹn thùng quay sang nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, chẳng mấy chốc họ đã đến địa điểm đăng ký tham gia cuộc thi Bước nhảy cuộc đời.

Bây giờ vẫn là sáng sớm, lại là ngày đăng ký cuối cùng nên địa điểm đăng ký chỉ lác đác mấy người, nhân viên công tác ngồi trong đại sảnh đang ngáp dài, túm năm tụm bảy nói chuyện phiếm.

Nghiêm Kí dừng xe, Hạ Vũ bước xuống, hai người cùng đứng bên ngoài đại sảnh.

Dù đã quyết định làm theo khát vọng trong lòng, nhưng khi thật sự đứng ở nơi này, tâm trạng Hạ Vũ rất bồn chồn. Ba năm đã trôi qua, thời gian cũng dần mang theo sự tự tin đi mất. Hạ Vũ của ngày hôm qua đã cúi đầu xuống trong kiêu hãnh, còn Hạ Vũ của ngày hôm nay cần phải ngẩng cao đầu, lấy lại sự kiêu hãnh của ngày hôm qua một lần nữa.

Nghiêm Kí cảm nhận được sự khẩn trương của Hạ Vũ, lúc cô cho rằng anh sẽ kể chuyện cười để làm dịu bầu không khí thì anh lại nói: "Đi đi, sân khấu đang đợi em đó. Em là Hạ Vũ. Hạ Vũ khiêu vũ trong ngày hạ, em hãy nhìn bên ngoài xem, đã nhìn thấy chưa? Mùa hạ đến rồi đó!"

Cuối cùng anh vén mấy sợi tóc bị gió thổi tung của cô ra sau tai, chưa bao giờ nhìn cô trong khoảng cách gần đến thế. "Anh rất nhớ mỗi động tác múa của em trước đây."

Hai mắt Hạ Vũ rực sáng, nhưng giọng nói vẫn chưa chắc chắn: "Nhưng mà động tác cuối cùng em đã bị ngã."

Nghiêm Kí mỉm cười: "Ai trong đời mà chẳng bị ngã, cuối cùng không phải em đã đứng lên sao? Anh sẽ nói với tất cả mọi người em đã đứng lên rồi!"

Hạ Vũ sững sờ rồi trịnh trọng gật đầu, xoay người bước vào trong ánh mắt cổ vũ của Nghiêm Kí.

Đi được mấy bước, Hạ Vũ do dự ngoái đầu lại, như một đứa trẻ muốn kiếm tìm sức mạnh giúp mình bình tĩnh. Cô nhìn thấy Nghiêm Kí, anh đang đứng ở cửa, đắm mình trong nắng vàng rực rỡ của buổi ban mai, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

Anh gật đầu với cô, dường như đang nói: "Đi đi, anh sẽ đứng phía sau em, ở nơi em có thể nhìn thấy và đợi em."

Trong lòng kích động, Hạ Vũ nhìn anh rồi nở nụ cười trong trẻo, rạng rỡ, sau đó cô từ từ quay đầu lại, nhìn tấm poster lộng lẫy trong đại sảnh, bắt chước Will Smith* lạnh lùng nói trong lòng: I'm back!

*Will Smith sinh năm 1968, là một diễn viên và ca sĩ người Mỹ.

Hạ Vũ thuận lợi qua vòng sơ loại tại địa điểm đăng ký. Sau ba năm, một lần nữa cô trở lại giới khiêu vũ. Cho dù cuộc thi tìm kiếm tài năng khiêu vũ chẳng là gì đối với một người đã từng là vũ công chuyên nghiệp, nhưng sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cô cũng nghĩ thông. Tất cả những gì trong quá khứ suy cho cùng đã là dĩ vãng, nếu không vứt bỏ được những ánh hào quang ấy, vậy thì nửa đời còn lại nhất định cô sẽ chỉ ôm lấy ký ức mà sống qua ngày. Trong đêm tối, cô vắt tay lên trán suy nghĩ, tự hỏi mình: Hạ Vũ, mày muốn gì nhất?

Mình muốn khiêu vũ, mình muốn quay trở lại sân khấu.

Nghe theo tiếng gọi của trái tim, cô không còn giãy giụa đấu tranh nữa! Vào giờ khắc đưa ra quyết định đó, cô đã thở phào một hơi, cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Đi được đến bước này đối với cô thật sự quá khó khăn. Một vị nữ giám khảo vẻ mặt nghiêm túc nhìn bản đăng ký của cô, hỏi một cách khá hà khắc: "Hạ Vũ, em là vũ công chuyên nghiệp như thế, thậm chí là thí sinh đã có kinh nghiệm tham gia thi đấu ở các cuộc thi khiêu vũ quốc tế, trong số các thí sinh đăng ký có thể nói là hiếm thấy, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên. Tôi muốn biết, điều gì đã thúc đẩy em đăng ký tham gia chương trình tìm kiếm tài năng khiêu vũ trên truyền hình?"

Câu hỏi này thật sự đã đâm thẳng vào trái tim Hạ Vũ. Cô sớm dự liệu sẽ có kiểu chất vấn như thế này, nhưng không ngờ trong vòng đầu tiên đã gặp phải. Hai má cô khẽ đỏ ửng, nhưng cô không trốn tránh, ánh mắt chân thành nhìn vị nữ giám khảo đó có vẻ như đang đối thoại cùng bà ấy, nhưng lại cảm thấy tâm tư của cô đã bay tận phương nào. Cô trình bày về cuộc đời bản thân bằng một giọng rất bình thản.

"Mười mấy năm qua em đều sống trong khiêu vũ. Thầy giáo của em từng nói với em rằng, ngoài khiêu vũ ra, em chẳng là gì cả. Sau này chân em bị thương, không thể tiếp tục khiêu vũ được nữa, từ đó em đành phải từ bỏ khiêu vũ. Thực tế chứng minh, không khiêu vũ, em cũng có thể làm việc khác, cũng có thể tự nuôi sống được bản thân, nhưng... ba năm qua, mỗi ngày em đều nhớ sân khấu, vũ đạo đã ăn sâu vào trong máu của em. Nếu nửa đời còn lại em không thể... trở lại sân khấu, em thật sự sẽ chẳng là gì cả. Em đã sống ba năm như thế, em cho rằng mình đã chấp nhận số phận, nhưng khi có một cơ hội trải trước mắt em, em không thể nào tiếp tục bình thản được nữa. Em chỉ cần... chỉ cần một sân khấu, dù là bất kỳ sân khấu nào."

Lời trình bày tha thiết của Hạ Vũ kết thúc, các vị giám khảo tại đó có vẻ rất xúc động, trao nhau ánh mắt, từ từ giơ tấm thẻ Pass lên, nói: "Hạ Vũ, rất bất ngờ gặp được một thí sinh như em vào ngày đăng ký cuối cùng của cuộc thi. Tôi rất mong chờ biểu hiện của em trên sân khấu trong những ngày tới."

"Em nhất định sẽ cố gắng!" Hạ Vũ cảm kích nhận tấm thẻ Pass, nụ cười mang theo chút thương cảm.

Cô nhanh nhẹn bước ra khỏi đại sảnh đăng ký, vẻ mặt hưng phấn, giống như cô bé nghèo khổ mang đôi giày múa màu đỏ trong truyện cổ tích kia, đạt được thứ mà mình muốn rồi thì lại muốn tìm một người có thể chia sẻ niềm vui cùng cô trên thế gian này.

Sau đó, cô nhìn thấy anh, từ từ nở nụ cười nhẹ nhàng như ngày hạ, niềm vui của cô muốn giấu cũng không thể giấu được. Cô mỉm cười ngốc nghếch nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, giơ tấm thẻ Pass nhẹ tênh, im lặng tuyên cáo thắng lợi của mình.

Neil Armstrong - người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng đã từng nói: "Đây chỉ là một bước chân nhỏ bé của tôi, nhưng lại là bước tiến khổng lồ của toàn nhân loại."

Tấm thẻ Pass trong tay Hạ Vũ cũng đang ám chỉ rằng: Đó là thắng lợi nhỏ bé nhất trong cuộc sống trên sân khấu của cô, nhưng lại là thắng lợi lớn nhất trong cuộc đời cô.

Nhìn thấy tấm thẻ trên tay cô, Nghiêm Kí sững người, sau đó rất ăn ý, anh mỉm cười dưới ánh mặt trời rực rỡ. Đó là nụ cười điển hình của riêng anh, nhưng lại rất rõ ràng nói với mọi người: Lúc này đây anh rất cao hứng, rất vui vẻ.

Dưới ánh nắng chói chang, trong mắt hai người chỉ có hình ảnh của đối phương, họ thấy trong mắt nhau một phong cảnh ngày hè khác biệt. Tâm trạng trầm lắng bấy lâu có lẽ sắp bùng nổ, khiến người ta chấn động mãi không thôi.

Giờ khắc này, thậm chí họ không cần dùng đến ngôn ngữ vì nụ cười cực kỳ ăn ý của đôi bên là thứ ngôn ngữ tốt nhất.

Hạ Vũ mỉm cười bước lại gần anh thêm một chút, vẫy vẫy tấm thẻ nhỏ trên tay, sau đó nhìn Nghiêm Kí như muốn được khen ngợi. Cô mỉm cười rạng rỡ như một tinh linh, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Nghiêm Kí cũng mỉm cười, hơi nhướn mày: "Em làm rất tốt!"

Khẩu khí của anh sao cứ như đang biểu dương cấp dưới vậy. Hạ Vũ không vui, nụ cười méo xệch: "Này, em là cấp dưới của anh à? Anh không thể khen lời nào dễ nghe hơn sao?"

Nghiêm Kí bụng bảo dạ rằng con gái thật khó chiều, sau đó gần như anh đã nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt khi nhìn cháu trai: "Anh không giỏi khen người khác lắm!"

"Vậy anh làm thế nào khen Lãng Lãng? Trẻ con rất thích được người lớn khen đó, nếu Lãng Lãng thi đạt kết quả tốt thì anh phải khen thằng bé chứ?"

Nghiêm Kí gật đầu đồng ý với quan điểm này của cô: "Anh sẽ nói, con thi rất tốt, lần sau cố gắng phát huy hơn nữa."

Hạ Vũ trợn tròn mắt, chỉ thấy anh thong thả mở miệng, giọng điệu của công việc: "Nhảy rất tốt..."

"Dừng."

Hạ Vũ tức lộn ruột ngắt lời anh, hung dữ trừng mắt, nói: "Anh đừng tưởng có thể dùng những lời với học sinh lớp hai để đối phó với em."

Tiếng hừ khẽ bật lên trong họng, cô xoay đầu bước đi nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Cằm cô hất cao, không ngờ ý cười lại hiện lên nơi khóe miệng, thật sự không thể giấu được tâm trạng đang rất tốt của mình.

"Anh đã đợi ba năm rồi!"

Sau lưng bất ngờ vang lên một câu nói rung động lòng người, khiến trái tim Hạ Vũ bất giác run rẩy. Cô đứng sững lại, quay đầu nhìn Nghiêm Kí.

Nghiêm Kí đứng cách đó vài bước, chăm chú nhìn Hạ Vũ bằng ánh mắt thâm trầm. Trong mắt anh chứa đựng quá nhiều thứ khiến trái tim Hạ Vũ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, hoảng hốt chờ đợi.

"Anh... đợi em khiêu vũ, đợi đã rất lâu rồi, anh biết em sẽ không từ bỏ." Nghiêm Kí từ từ bước lên, đứng trước mặt Hạ Vũ, trong đôi mắt là thủy triều dịu dàng đang dậy sóng: "Bởi vì em là Hạ Vũ, em sẽ không từ bỏ bản thân mình."

Bức tường trong trái tim Hạ Vũ bị những cơn sóng thủy triều dịu dàng này đập mạnh vào, bắn ra lớp lớp bọt nước. Có lẽ Nghiêm Kí còn hiểu bản thân cô hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Sự bướng bỉnh, tự do, tùy tiện và cả yếu đuối của cô nữa, anh đều nhất nhất để trong lòng. Lúc cô nghĩ rằng mình đã lạc trên hành lang của thời gian rồi thì anh vẫn kiên định tin rằng cô sẽ không thay đổi.

Đúng vậy, cô biết mình chưa thay đổi, trái tim cô vẫn đang đập thình thịch, ngọn lửa trong lòng cô đã từng vì thiếu năng lượng mà trở thành một đốm lửa nhỏ li ti, nhưng nay nó đã trở thành một ngọn lửa đang hừng hực cháy sáng, khiến cả người cô đều nóng lên.

Cô gật đầu, giống như ba năm trước, một ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt: "Đúng thế, Nghiêm Kí, anh nói rất đúng, em là Hạ Vũ, em sẽ không từ bỏ bản thân mình nữa."

Cô cao giọng tuyên thệ như thách thức: "Thua mất tình yêu nhưng em không thể thua luôn cả cuộc đời mình."

Sau đó cô xoay người, ngẩng đầu sải bước về phía trước, dường như đang bước tới vầng dương của ngày hôm nay. Cô không nghe thấy người đàn ông phía sau đang tự nói với chính mình. "Thua mất tình yêu ư?" Anh cúi đầu buồn bã: "Ba năm trước, em đã thắng rồi!"

Vòng sơ loại thứ nhất của cuộc thi Bước nhảy cuộc đời đã diễn ra cực kỳ sôi động trong sự gửi gắm hy vọng của mọi người. Vòng đầu tiên đều là các thí sinh tự chuẩn bị tiết mục biểu diễn, tự mình chọn phong cách vũ đạo, biên đạo múa tất nhiên cũng tự lo liệu. Vòng thi đầu tiên khán giả sẽ xem các thí sinh trổ tài thi đấu với nhau.

Tin tức Hạ Vũ tham gia thi đấu chỉ truyền ra với phạm vi rất nhỏ trong Đài truyền hình. Suy cho cùng các thí sinh của vòng đấu rất nhiều, trình độ cũng sàn sàn như nhau, khi chưa thi đấu, không ai có thể biết chắc những ai sẽ được lên bục cao nhất, chỉ có điều mọi người ít nhiều cũng hơi ngạc nhiên vì trong Đài lại có đồng nghiệp lọt vào vòng trong. Nếu nói Đài truyền hình ngọa hổ tàng long cũng không phải là vô căn cứ.

Ngoài thời gian đi làm, Hạ Vũ còn bắt đầu miệt mài tập luyện.

Cuộc thi lần này không thể nào so sánh được với những cuộc thi trước đây Hạ Vũ từng tham gia. Trước đây toàn bộ phần nhạc nền, phong cách, biên đạo múa đều do cô giáo quyết định hộ, cùng lắm cô chỉ đề xuất ý kiến của mình về những chi tiết nhỏ. Lần này, khi được tự do chọn lựa, ánh mắt Hạ Vũ lại lấp lánh kiên định.

Tự do, thứ đẹp đẽ nhất Hạ Vũ đã từng khát vọng, cuối cùng cũng bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhạc nền mà Hạ Vũ chọn là bài Help me make it through the night của Elvis Presley. Cô chọn bản nhạc kinh điển này cũng hết sức tình cờ. Lúc còn cách vòng thi đấu đầu tiên tám ngày, Hạ Vũ vẫn đang băn khoăn với việc chọn nhạc nền cho bài biểu diễn của mình. Khi nhạc nền chưa xác định được thì đừng nói đến việc tập luyện.

Cô luôn cảm thấy lòng rối như tơ vò. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý tưởng, hay nói cách khác, việc im hơi lặng tiếng ba năm khiến cô muốn thông qua vũ đạo thể hiện quá nhiều điều trong lòng. Sau khi thoát khỏi sự trói buộc, kết quả đi kèm với nó là cô không tìm được ý tưởng ngay trong chốc lát. Điều đó khiến cô hơi ảo não, bạn bè mỗi người cho một ý kiến, đến cuối cùng lại chẳng ai có thể đưa ra chủ ý giúp cô.

Ngày hôm đó, trời đã về khuya, Hạ Vũ tăng ca xong liền trở về nhà. Sau khi xem đĩa một lúc, trong đầu cô lại càng rối hơn. Đã hơn mười một giờ đêm, cả thể xác và tâm hồn cô đều mệt mỏi. Cô dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa, quyết định bật rađio nghe nhạc để thư giãn.

Trong lúc đang thả lỏng cơ thể lắng nghe, cả căn phòng du dương trong tiếng nhạc thì Nghiêm Kí gọi điện tới. Anh cực kỳ quan tâm xem việc chuẩn bị của cô đã tiến triển đến đâu vì thế mỗi ngày đều gọi đến hỏi. Mỗi lần nghe xong, Hạ Vũ đều ủ rũ trả lời "Vẫn chưa" thì Nghiêm Kí còn cuống hơn cả cô, chỉ có Lãng Lãng đứng ở dưới hét lên: "Cô ơi, cô nhảy gì con cũng thích hết, hay là cô nhảy bài "Ba con gấu" đi, cô giáo của bọn con vừa dạy cho bọn con, hay lắm cô ạ!"

Tối hôm đó, Nghiêm Kí vẫn gọi điện đến hỏi han. Anh nghe giọng Hạ Vũ mệt mỏi, biết cô vẫn trong trạng thái không có linh cảm, bất giác anh cũng cảm thấy hụt hẫng. Chỉ có điều anh vẫn nửa đùa nửa thật hỏi: "Có phải anh ôm đàn ghi ta đứng dưới nhà em đàn một bản thì em sẽ có linh cảm không?"

Hạ Vũ bật cười: "Thì cứ thử xem sao, nhưng, anh biết chơi không?"

Đầu dây bên kia Nghiêm Kí cũng đang cười: "Ngày mai anh sẽ đi đăng ký học ngay."

Hạ Vũ liên tục lắc đầu, đúng là tư duy điển hình của khối tự nhiên, phàm là chuyện gì cũng nhất định phải chú trọng sự chính xác gần như tuyệt đối, học cái gì chứ? Chỉ cần anh ôm đàn ghi ta đứng dưới tán cây trong đêm trăng đàn bừa một bản, bày ra tư thế phóng khoáng là đã có thể thu phục được vô số trái tim thiếu nữ. Thời khắc lãng mạn như thế, ai còn chú ý xem đàn hay dở thế nào, cái người ta cần chính là bầu không khí lãng mạn đó.

Thôi, bỏ đi, không thể nói rõ ràng với người đầu gỗ như thế này được. Hạ Vũ bật cười khanh khách, không nói gì.

Lúc này, một ca khúc có giai điệu thư thả vang lên trên sóng phát thanh, tiết tấu không nhanh không chậm, bay bổng trong đêm khuya, thậm chí còn bay ra ngoài cửa sổ.

Take the ribbon from your hair

Shake it loose, let it fall

Lay it soft against my skin

Like the shadow on the wall

Come and lay down by my side

Till the early morning light

All I'm taking is your time

Help me make it through the night

I don't care what's right or wrong

I won't try to understand

Let the devil take tomorrow

Cause tonight I need a friend

Yesterday is dead and gone

And tomorrows out of sight

And it's sad to be alone

Help me make it through the night

I don't care what's right or wrong

l won't try too understand

Let the devil take tomorow

Cause tonight I need a friend

Yesterday is dead and gone.

And tomorrows out of sight

And it's sad to be alone

Help me make it through the night

I don't want to be alone

Help me make it through the night.

Những giai điệu uyển chuyển, cực kỳ cuốn hút trong đêm khuya ngập tràn mùi đất ẩm ướt trong không khí nghe lại càng rung động lòng người. Nghiêm Kí hẳn cũng nghe thấy, ở đầu dây bên kia anh chăm chú lắng nghe một lúc rồi khẽ hỏi: "Bài hát này tên là gì vậy? Nghe rất hay đó!"

Hạ Vũ trầm tư một lát rồi nói: "Help me make it through the night."

Cô đã từng nghe bài hát này vì Hạ Hâm là fan ruột của Rock and Roll. Hạ Hâm thích Rock and Roll, thích Elvis Presley. Elvis Presley cũng từng cover lại "Hepl me make it through the night".

Có một khoảng thời gian, Hạ Hâm đặc biệt thích hát bài này, khi bước vô phòng cô, cứ gào lên như trút nước: "I don't want to be alone, Help me make it through the night."

Hạ Vũ rơi vào trầm tư, nhớ lại quãng thời gian ba năm trước. Trong những đêm không ngủ được cô đều nhớ đến anh. Khuôn mặt anh cứ bất giác chui vào đầu cô, anh mỉm cười, cau mày, anh dửng dưng, lạnh lùng, người đàn ông vừa tốt lại vừa xấu đó đã bên cô vượt qua những đêm dài đằng đẵng.

"Chính là nó." Cô nghe thấy giọng nói của mình rất bình thản.

Đầu dây bên kia có vẻ cực kỳ kinh ngạc, líu lưỡi hỏi: "Cứ như vậy đã quyết định xong? Chỉ... đơn giản như thế sao? Chẳng lẽ những người làm nghệ thuật đều thế này..."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ không tìm được tính từ thích hợp.

"Đúng!" Trong đêm tối mịt mùng. Hạ Vũ mỉm cười cực kỳ phóng túng: "Chẳng có lý do gì hết cả."

"God!" Nghiêm Ký kinh ngạc kêu lên.

Thật ra trước khi quyết định ca khúc làm nhạc nền, Hạ Vũ đã quyết định sẽ múa ba lê hiện đại, vì vậy sau khi cô quyết định lấy ca khúc trữ tình này xong, liền lập tức bắt tay vào biên đạo múa. Gần như cô đã làm một mạch liên tục.

Hạ Vũ lặng lẽ, miệt mài tập luyện suốt một tuần liền trong phòng tập nhỏ của một trường trung học cạnh nhà, tập đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lưng áo, lúc đó tảng đá lớn nhất đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống. Cô cần nhảy thì sẽ nhảy, cần dùng mũi chân thì dùng mũi chân, càng không cần phải lo lắng về chuyện vết thương ở chân sẽ tái phát. Cô trân trọng những giây phút mình đang sống trong hiện tại, còn những vấn đề khác, cô không muốn tự chuốc khổ vào thân thêm nữa, Nghiêm Kí cũng không gọi điện thoại tới nữa. Giữa hai người gần như đã hình thành nên một sự ăn ý ngầm như thế.

Họ không nói đến tình yêu, không nói đến quá khứ, cũng không nói đến tương lai, họ chỉ nói về cuộc thi của cô, mà một khi mục tiêu của cô đã rõ ràng, anh cũng sẽ tự động rút lui, chỉ yên lặng chờ đợi một bài nhảy lột xác phải kéo dài mất ba năm.

Đó sẽ là một bài nhảy lột xác, cũng là bài nhảy của sự tái sinh.

Ngày đó cuối cùng cũng đã tới. Hạ Vũ yên lặng ngồi chờ tại khu vực của các thí sinh. Trong khu vực này toàn những thí sinh diện trang phục rực rỡ, có mấy cô gái đến phút chót còn lấy gương ra ngắm nghía, trang điểm thêm một chút để che giấu sự lo lắng trong lòng, có người lặng lẽ ôn lại động tác dưới chân, còn Hạ Vũ chỉ yên lặng ngồi đó. Cô mặc một bộ trang phục múa màu đen bó sát người. Người bạn là nhà thiết kế thời trang của Hải Lạc rất tỉ mỉ, còn đính thêm một lớp lông vũ màu đen bên ngoài trang phục khiến Hạ Vũ tựa một nàng tinh linh yêu kiều trong bóng đêm.

Sân khấu đã xa cách nhiều năm nay đang ở ngay trước mắt, đó mới là nơi thuộc về cô. Cô chỉ đứng nhìn từ xa cũng thấy cực kỳ kích động, đôi chân như đang mang đôi giày ma thuật màu đỏ đã bắt đầu muốn nhảy múa.

"Tiếp theo là thí sinh mang số báo danh hai mươi bảy, Hạ Vũ. Cô ấy sẽ mang đến cho chúng ta một màn múa ba lê đặc sắc, xin mời!"

Giờ khắc này cuối cùng đã đến.

Hạ Vũ đứng ở nơi tiêu điểm của ánh đèn, khán giả dưới khán đài không đông lắm. Trong ba vị giám khảo có hai người cô biết, một người tên là Helen - người hướng dẫn vũ đạo nổi tiếng cho các bộ phim truyền hình, đã từng đến trường cô giảng dạy. Một người nữa tên là Phương Điền - giảng viên môn Giám định khiêu vũ trong trường của Hạ Vũ, một biên đạo múa nổi tiếng của đoàn kịch, từng lăn lộn nhiều năm trong giới vũ đạo, sau này cũng vì bị thương nên chuyển sang làm giảng viên, ánh mắt cực kỳ tinh tường.

Lúc này, vẻ mặt của các vị giám khảo cực kỳ nghiêm túc. Ánh đèn tối lại, âm nhạc quen thuộc vang lên, Hạ Vũ hít sâu một hơi, thả lỏng cơ thể rồi bắt đầu nhảy múa. Trong lòng cô rất bình thản, cô muốn tặng điệu múa của sự tái sinh này cho bản thân, cũng như cho tất cả những người đã yêu thương, ủng hộ cô lúc cô sa sút nhất.

Cô kiễng mũi chân, nhìn về phía vầng trăng tròn lành lạnh, để lộ cái cổ cao quý của một con thiên nga. Cô múa điệu vũ của một cô gái cô đơn, một mình lẻ loi trong rừng rậm âm u như một mê cung trong đêm tối, chỉ có chiếc bóng lẻ loi in trên tường làm bạn cùng cô. Giờ khắc này, cô gần như tuyệt vọng. Thế là cô ca hát với trời xanh, cô không muốn làm một con chim cô độc, lẻ loi chỉ nghe thấy tiếng hát bi thương của chính mình, tối nay, cô cần một người làm bạn, cho dù anh ta có là ma quỷ hay là người cô không mong muốn, nhưng cô chỉ cần có một người cùng cô trải qua đêm dài đằng đẵng.

Trên sân khấu là hình ảnh một cô gái tuyệt vọng, bước chân lảo đảo sau khi do dự, giãy giụa đấu tranh, đột nhiên nội tâm cô bùng lên khát vọng vô tận. Bóng dáng ngã rạp trên mặt đất lại một lần nữa đứng lên, vũng lầy của cuộc sống khiến con người ta sụp đổ, nhưng nó không thể chặt đứt khát vọng trong tim. Cô dùng cơ thể gầm lên giận dữ: Tôi không cần biết là đúng hay sai, cũng không muốn tìm hiểu, giao ngày mai cho ma quỷ. Thượng đế ơi, tôi cần một người làm bạn cùng tôi, cho tôi hơi ấm chân thật, sau đó cùng nhau chào đón ánh bình minh của ngày mai.

Bài biểu diễn kết thúc, tâm trạng tuyệt vọng trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan, lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã lưng tròng. Chỉ sau một thoáng sững sờ, dưới khán đài bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Dường như phải một lúc lâu sau khán giả mới định thần lại được, nhận thấy mình cũng bị những bước nhảy trên sân khấu tác động. Tâm trạng cô độc đó được một cô gái thể hiện bằng vũ đạo với những bước nhảy tao nhã, thanh thoát, thể hiện tình cảm vừa do dự lại vừa bùng lên đột ngột. Đối với khán giả mà nói, đây thật sự là một sự hưởng thụ về mặt thị giác.

Đúng thế, đây không còn là một cuộc thi nữa, mà chính là sự hưởng thụ về mặt cảm quan, thậm chí là về tâm hồn.

Ba vị giám khảo cũng không che giấu sự tán thưởng, đều đồng loạt vỗ tay, còn Hạ Vũ đã gần như kiệt sức sau khi dùng hết tất cả sức lực, tình cảm để thể hiện vũ điệu. Cô thở hồng hộc thấp thỏm chờ đợi sự đánh giá từ phía ban giám khảo, trên khuôn mặt nở nụ cười bẽn lẽn.

Vẻ mặt của Phương Điền trước nay luôn nghiêm túc cũng giãn ra, thậm chí khóe môi còn lộ ra ý cười: "Không thể không nói rằng đây là màn vũ đạo đẹp nhất tôi được xem từ trước tới nay." Dừng lại mấy giây, anh nói tiếp: "Hạ Vũ, em nhảy rất đẹp, xem bài biểu diễn của em cũng là một sự hưởng thụ."

Cả hội trường lại một lần nữa bùng nổ những tràng pháo tay.

Vũ đạo tốt cũng giống như những chai rượu vang đỏ đậm đà có thể để lại dư vị rất lâu trong lòng người. Bài Help me make it throuh the night này dường như cũng làm tôi say mất rồi. "Tuyệt lắm, tuyệt lắm!"

Phương Điền liên tục nói hai lần "Tuyệt lắm". Đối với những thí sinh trước, anh dường như rất keo kiệt khi dùng những lời khen, đủ cho thấy anh đánh giá cao Hạ Vũ như thế nào.

Helen ở bên cạnh nói đùa: "Thầy Phương quả nhiên không có sức miễn dịch với người đẹp, thầy có cần uống một chút canh giải rượu không?"

Tất cả mọi người cùng cười ầm lên, Phương Điền cũng không để bụng, chỉ bình thản mỉm cười.

Helen thu lại vẻ đùa cợt, bắt đầu đánh giá một cách chuyên nghiệp: "Biểu cảm rất tốt, sự liên kết cũng rất trôi chảy, chỉ có điều động tác ở mũi chân hơi yếu. Bài nhảy này thể hiện tốt chỗ đã truyền được cảm xúc vào từng động tác, sự kiểm soát cảm xúc ở từng phần rất chuẩn xác. Tôi chỉ có thể nói, Hạ Vũ em thật sự rất xuất sắc, tiếp tục cố gắng nhé!"

Người dẫn chương trình trang điểm rất nổi bật, "Wow" lên một tiếng rồi nói đùa: "Hạ Vũ! nhìn bộ trang phục màu đen của bạn, nhất định là tối nay bạn có ý định làm một black horse phải không?"

Hạ Vũ rung rung những lông vũ trên người mình, cười xảo trá: "Tôi rõ ràng là thiên nga đen mà."

Mọi người lại cười ầm lên.

Cô nàng vũ công xinh đẹp đứng trên sân khấu dường như đã giành được tất cả sự chú ý của mọi người. Nghiêm Kí nghe câu tán dương hết lời của các vị giám khảo, bất giác khẽ mỉm cười. Lãng Lãng ngồi bên cạnh anh không an phận, tay cầm một bông hoa hồng, muốn chạy lên tặng Hạ Vũ.

Hai mắt Lãng Lãng ngóng chờ như muốn hỏi: Cậu ơi, bây giờ đã có thể lên đó chưa? Con nhất định phải lên đó, rõ ràng là mua hoa cho cô thì phải tặng cô rồi!

Ghét chết đi được, ở bên ngoài cậu cứ giả bộ làm núi băng, thôi mặc kệ, im lặng chính là đồng ý, lên thôi!

Giây tiếp theo, cậu nhóc nhấc mông đứng dậy, chạy vọt lên sân khấu nhanh như tên bắn, tay cầm một bông hồng đỏ tươi còn đẫm hơi sương.

Nghiêm Kí đau đầu nhìn "quả bóng nhỏ" đang vui vẻ chạy lên sân khấu, nghĩ thầm trong bụng: Hết thuốc chữa rồi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một anh chàng đào hoa.

"Ôi, có một bạn nhỏ lên tặng hoa." Người dẫn chương trình có vẻ hơi kinh ngạc với việc bất ngờ này liền hét ầm lên: "Woa, là hoa hồng, để tặng cho cô Hạ Vũ ư?"

Hạ Vũ thấy Lãng Lãng liền giật mình, nhưng sau đó lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Lãng Lãng chạy đến trước sân khấu mới phát hiện dưới khán đài có rất nhiều người. Ánh mắt cậu nhóc lúc đầu hơi sợ hãi, cảnh giác nhìn xuống, sau đó nhìn người dẫn chương trình rồi lại nhìn Hạ Vũ. Đôi chân nhỏ bé, mập mạp đi đến bên cạnh Hạ Vũ. Hạ Vũ biết Lãng Lãng lo lắng liền vội nắm lấy cánh tay mũm mĩm của cậu.

Nghiêm Kí ngồi dưới khán đài hừ lạnh: Bây giờ mới biết sợ à?

"Anh bạn nhỏ, nói cho chú biết con là thân hữu3 của thí sinh nào được không?" Người dẫn chương trình ngồi xuống, dịu dàng hỏi Lãng Lãng.

Lãng Lãng ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ: "Cô giáo ơi, thân hữu là gì ạ?"

Hạ Vũ tươi cười: "Con đương nhiên là thân hữu của cô rồi!"

"Ồ? Bạn nhỏ này là học sinh của cô Hạ Vũ sao?" Người dẫn chương trình ngạc nhiên hỏi.

Hạ Vũ gật đầu: "Tôi là giáo viên dạy điệu nhảy Latin của thằng bé."

Người dẫn chương trình có vẻ bắt đầu hứng thú: "Anh bạn nhỏ này biết nhảy Latin à? Vậy hôm nay con nhảy cho mọi người xem được không?"

Hạ Vũ cúi đầu dịu dàng hỏi: "Được không? Còn nhớ những gì trước đây cô dạy con không?"

Lãng Lãng gật đầu, nhưng thấy trước mặt có rất nhiều khán giả, lại ra sức lắc đầu. Cậu bé theo bản năng liền trốn ra sau người Hạ Vũ, chăm chăm nhìn về phía Nghiêm Kí, miệng dường như đang khẽ gọi một tiếng "Cậu ơi" cầu cứu.

Nghiêm Kí dở khóc dở cười. Giống như tất cả các phụ huynh khác anh không quá kỳ vọng cháu mình sẽ trở thành một người tài năng. Khi thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của cậu nhóc, là một người cậu, thật sự trong lòng anh rất vui vẻ.

Nhìn một lớn một nhỏ trên sân khấu, ánh mắt anh bất giác dịu dàng.

"Đi đi Lãng Lãng là một nam tử hán mà." Hạ Vũ nhẹ xoa đầu Lãng Lãng, tha thiết khuyên bảo: "Không phải Nicole trở về Pháp, con rất buồn sao? Nếu hôm nay Lãng Lãng khiêu vũ nói không chừng Nicole có thể nhìn thấy con trên ti vi đó."

"Thật ạ?" Hai mắt Lãng Lãng sáng rực lên.

"Ừ!"

Cậu nhóc đã thật sự cắn câu, từ sau lưng Hạ Vũ bước ra. Hạ Vũ khom người, hướng dẫn cậu nhóc ngậm cành hoa hồng trong miệng. Một cậu nhóc đẹp trai, phong lưu, phóng khoáng đã hiện ra trước ống kính. Sau đó, cậu nhóc lắc lư cái eo tròn lẳn theo âm nhạc trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người. Tư thế của cậu rất chuẩn, rất có dáng, không hề làm mất mặt cô giáo, nhưng nhìn dáng vẻ chân tay mũm mĩm lắc lư rất buồn cười khiến trong thoáng chốc tất cả mọi người đã thích cậu nhóc này, cùng bắt nhịp giúp cậu nhưng những tràng cười cũng vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Vốn bầu không khí cuộc thi đang căng thẳng, bỗng chốc nhờ sự xuất hiện của anh bạn nhỏ này mà trở nên cực kỳ thân tình.

Nghiêm Kí ngồi dưới khán đài, trong đôi mắt ngập tràn sự kiêu hãnh.

Lãng Lãng nhảy xong, Hạ Vũ không nhịn được, liền ôm lấy mặt cậu nhóc hôn một cái. Lãng Lãng kiêu hãnh vì được cưng chiều, chỉ cành hoa trong miệng, nũng nịu nói: "Cô ơi... con... miệng con... mỏi quá!"

"A ha, anh bạn nhỏ của chúng ta mệt rồi à? Được rồi, con cùng cô Hạ Vũ xuống khán đài nghỉ ngơi nhé. Kính thưa quý vị khán giả, chúng ta đã thưởng thức xong màn biểu diễn của bạn Hạ Vũ số báo danh hai bảy, sau đây thí sinh mang số báo danh hai tám sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục Hip-hop vui nhộn."

Lãng Lãng mập mạp thật sự rất đáng yêu, Hạ Vũ dắt tay cậu nhóc bước xuống khán đài trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Dưới khán đài.

"Cậu con có đến không?" Hạ Vũ ngồi xuống hỏi Lãng Lãng.

Lãng Lãng gật đầu, chỉ một vị trí nào đó dưới khán đài. Thị lực của Hạ Vũ rất tốt, vừa liếc mắt đã thấy Nghiêm Kí. Người đàn ông chẳng biết chút gì về vũ đạo ấy đang rất chăm chú theo dõi màn biểu diễn trên sân khấu, trái tim anh như những đám bèo dập dềnh theo làn gió. Lúc nãy khi nhảy cô luôn có cảm giác anh đang ngồi ở một nơi nào đó nhìn mình, nhưng cô không biết anh ở gần mình như thế. Trong lòng Hạ Vũ bỗng thấy rất an tâm.