Editor: Mộ

***

Trần Hằng bỏ mặc Triệu Loan một mình ở ngoài cửa.

Trần Hằng bảo anh sẽ đổi khóa khiến cô ta cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng ba năm nay, quan hệ của bọn họ không hề tốt lên mà ngược lại càng ngày càng xa cách.

Chỉ là có một vấn đề khiến cô ta lo lắng hơn nhiều.

Cô ta sẽ phải đi tù thật sao?

Cô gái ở căn nhà đối diện trông có vẻ rất lợi hại, là một người có tiếng tăm.

Nếu Đỗ Cửu Trăn thật sự muốn xử lý cô ta thì sao cô ta đấu lại được.

Triệu Loan càng nghĩ càng sợ. Cô ta cầm điện thoại lên và bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

Trên mạng nói ăn trộm một triệu (sáu số) trở lên thuộc về số tiền đặc biệt lớn, thậm chí có thể bị xử tù chung thân.

Trong nháy mắt, Triệu Loan lạnh lòng. Sắc mặt của cô ta vô cùng ảm đạm, đứng còn không vững.

Cô ta điên cuồng tìm kiếm xem có cách nào để giải quyết không.

Sau đó cô ta lại tự an ủi mình nói không chừng cô gái kia chỉ đang hù dọa cô thì sao? Một cái nhẫn mà tới bảy chữ số.

Triệu Loan rời khỏi căn nhà cũ. Cô ta bước đi như người không hồn thậm chí còn không phân biệt nổi phương hướng.

Cô ta đi được nửa đường thì gặp Chu Tử Tuế. Tiểu tử ngốc này nhìn thấy cô ta thì lập tức vẩy ta và vui vẻ gọi: “Chị Loan, chị đi đâu thế?”

Triệu Loan không trả lời.

Chu Tử Tuế nhíu mày bám theo cô ta, cậu còn nói: “Chị Loan, em thấy cô gái xinh đẹp chị nói rồi.”

“Cô ấy giống như tiên nữ vậy.”

Triệu Loan nghe thấy thì lập tức nổi giận. Cô ta tức giận quát thẳng vào mặt cậu: “Vậy em tìm cô ta mà nói chuyện, em nói chuyện với chị làm gì.”

Chu Tử Tuế bị lửa giận bất thình lình của cô ta dọa cho giật mình.

Cậu ngượng ngùng nuốt nước bọt nhìn Triệu Loan đang bước nhanh về phía trước, ngay cả bóng lưng cũng ẩn chứa lửa giận. Cậu thấy rất khó hiểu.

Chu Tử Tuế lẩm bẩm dạo này chị Loan càng ngày càng kỳ lạ cứ động một tí lại nổi giận.

*****

Vài ngày liên tiếp, Trần Hằng đều ở chỗ Triệu Nghị Dũng làm việc.

Hôm nay anh nhận được tiền lương. Anh mở phòng bì ra xem thì thấy chẳng có bao nhiêu còn không đủ tiền để anh ăn cơm một ngày.

Tên này thật keo kiệt.

Hôm sinh nhật ông Triệu, hắn cứ lảm nhảm trước mặt ông ấy.

Hắn bảo công việc làm ăn của cửa hàng không tốt nên anh chẳng có việc gì làm thế mà anh thà lãng phí thời gian ngồi chơi một chỗ cũng không chịu giúp hắn.

Ông Triệu bất đắc dĩ nói đỡ cho hắn vài câu, Trần Hằng không dám mặc kệ ông nên đành đồng ý nhưng lần này anh không cho Chu Tử Tuế đến nữa.

Tiểu tử ngốc kia cứ tưởng cậu ta đến giúp anh thì anh sẽ bớt vất vả nhưng thật ra vẫn chẳng khác trước là bao lại còn khiến cậu ta uổng phí sức lao động.

Đến một giờ trưa thì trời càng ngày càng nóng, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, bộ đồ Trần Hằng mặc trên người đã ướt đẫm từ lâu.

Mọi người đã gọi nhau đi ăn cơm còn cắt ít dưa hấu ăn tráng miệng nhưng không có ai gọi Trần Hằng.

Tất cả người trong trấn đều biết ông Triệu nhặt được một người mang về nhà. Anh không phải dễ chọc, hai năm trước anh vì ông Triệu đánh người ta bị thương, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Thế nên tất cả mọi người đều sợ anh.

Hơn nữa đa số người dân ở vùng này đều là người nhà họ Triệu, một người ngoài lại không rõ lai lịch như anh thì chẳng ai muốn tiếp đại hẳn hoi cả.

Bình thường bọn họ sống chung hòa thuận với anh là vì nể mặt ông Triệu

Trần Hằng tạm dừng công việc và đi đến vòi nước rửa tay.

Ở quê đều dùng nước giếng, đào từ mạch nước ngầm lên. Anh dùng dòng nước lạnh băng để rửa chân tay, cảm giác vô cùng thoải mái.

Trần Hằng hất nước lên mặt, anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh không định ăn trưa. Anh muốn nhanh chóng làm xong việc để sớm hơn một chút. Mấy hôm nay anh đều gộp bữa tối với bữa trưa lại và ăn một thể.

Trần Hằng rửa mặt xong đứng dậy. Anh vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy Đỗ Cửu Trăn đang sang đây.

Cô xách theo một cái túi có vẻ hơi nặng.

“Anh ăn cơm trưa chưa?” Đỗ Cửu Trăn đến chỗ Trần Hằng và hỏi anh.

Sau cái hôm cô suýt làm mất sợi dây chuyền, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Dù cho hai căn nhà ở đối diện nhưng cô không hề thấy anh ấy.

Trần Hằng chìm trong buồn rầu, anh đang rất phiền muộn. Anh nhìn Đỗ Cửu Trăn bằng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Sau ngày đó, tâm trạng anh bỗng nhiên tệ đến mức khó hiểu. Mỗi ngày anh đều thấy mình như bị chôn trong chục tấn xăng.

Chỉ cần một mồi lửa sẽ bùng nổ.

“Chưa.” Trần Hằng trầm giọng nói.

“Tôi đang học nấu ăn.” Đỗ Cửu Trăn vừa ngồi xuống cái bàn nhỏ bên cạnh vừa nói. Cô mở cái túi cầm trên tay và lấy ra một cái bát nhỏ.

“Hôm nay tôi làm thịt kho tàu, cà xào tỏi còn có nộm gà xé” Đỗ Cửu Trăn bày đồ ăn ra trước mặt Trần Hằng.

“Anh nếm thử đi.” Cô dọn đồ ăn ra xong thì đưa bát đũa cho anh.

Đỗ Cửu Trăn làm những món đơn giản và rất dễ học.

Trước giờ cô chưa từng nấu ăn. Cô là thiên kim đại tiểu thư nên không cần đặt chân vào phòng bếp. Cô chỉ cần ngồi một chỗ sẽ có cơm bưng nước rót tận nơi.

Sau khi đến đây, cô đột nhiên nghĩ có lẽ mình nên học nấu một vài món.

Đỗ Cửu Trăn rất thông minh, năng lực học tập cũng mạnh. Cô chỉ cần lên mạng nhìn qua hướng dẫn một lần đã có thể làm thành công.

Trần Hằng rũ mắt xuống quét mắt qua cô. Anh thấy cô vẫn đeo chiếc nhẫn trên cổ.

Hình như cô rất trân trọng chiếc nhẫn ấy.

“Tôi chỉ có một mình, có ăn hay không hoặc ăn cái gì cũng không quan trọng.”

Trần Hằng nói chuyện bằng giọng điệu lạnh nhạt, anh ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Trăn và nói: “Đồ ăn Đỗ tiểu thư tự tay làm thật sự rất quý.”

Ý của anh là anh không dám ăn.

Cô gái này đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh, không hề báo trước đã mạnh mẽ nhảy vào thế giới của anh.

Thái độ của cô với anh rõ ràng không giống với những người khác.

Cô cực kỳ quan tâm anh còn anh lại có những suy nghĩ đen tối với cô ấy.

Đó là những cảm xúc mà trước đây, anh chưa từng có.

Cô giống như độc dược.

“Đây là lần đầu tiên tôi nấu. Tôi đặc biệt nấu cho anh ăn.” Đỗ Cửu Trăn vẫn cố chấp đưa bát đũa cho anh, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

“Nó không hề quý giá, tôi chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh.”

Vừa dứt lời, Trần Hằng ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Đỗ Cửu Trăn.

Ánh mắt của anh vô cùng sắc bén.

Anh muốn hỏi cô ấy rất nhiều vấn đề nhưng anh lại phát hiện mình chẳng có tư cách gì để hỏi nên anh đành im lặng.

Cô cầm bát đũa để trước mặt anh.

Một lúc lâu sau, anh không nhận, cô cũng không nhúc nhích.

Yên lặng trong chốc lát, cuối cùng Trần Hằng chịu thua và nhận lấy bát đũa. Anh cúi đầu gắp một miếng thịt kho tàu.

Anh siết chặt đôi đũa trong tay, gân tay hiện lên rất rõ ràng tựa như đang cố gắng kiềm nén thứ gì đó.

“Sau này cô đừng nấu nữa.” Trần Hằng cúi đầu, trầm giọng nói một câu.

Giọng điệu vô cùng nhạt nhẽo.

Đỗ Cửu Trăn không lên tiếng. Cô chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

Anh ăn rất nhanh, vài ba đũa đã hết bát cơm, toàn bộ quá trình cũng không tới hai phút, liền buông đũa xuống.

“Tôi có chuyện cần anh giúp.” Đỗ Cửu Trăn thu dọn bát đũa. Cô đứng dậy và quay lại cười với anh, tỏ ý muốn anh đi với cô.

Phía sau có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, từ lúc Đỗ Cửu Trăn xuất hiện bọn họ đã bắt đầu nhìn.

Bọn họ vừa làm việc vất vả, đang nghỉ ngơi và gặm miếng dưa hấu để đỡ mệt mỏi thì thấy một người giống y như tiên nữ. Bọn họ cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Còn có mấy kẻ xúm lại với nhau để đánh giá vóc dáng của cô.

Thỉnh thoảng anh còn nghe thấy bọn họ nói mấy chuyện tục tĩu.

Đỗ Cửu Trăn cũng nghe thấy hết.

Cô quay đầu về hướng âm thanh, ánh mắt cố định trên những người đó, trong nháy mắt, nhiệt độ hạ thấp hơn rất nhiều.

Bất quá cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thôi nhưng không hiểu sao ánh mắt đó lại khiến mấy thằng đàn ông cao lớn bị dọa sợ đến ngây ngẩn.

Đáng lẽ buổi trưa là lúc tiết trời nóng nực nhất nhưng bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua thấm vào da thịt khiến bọn họ rùng mình.

Ngay lúc đó, Trần Hằng đứng lên, chắn trước mặt Đỗ Cửu Trăn. Anh dùng thân mình chặn lại những ánh mắt ở phía sau.

“Đi thôi.” Trần Hằng lên tiếng.

Giọng điệu vẫn bình thản như thế, cô không biết anh đang vui hay buồn.

Đỗ Cửu Trăn nghe thấy giọng anh, cô quay đầu mỉm cười với anh.

Ánh mắt chứa đầy ý cười, hoàn toàn đối lập với khi nãy

******

Bọn họ lái xe mất mười phút mới đến nơi.

“Anh biết chỗ này sao?” Sau khi xuống xe, Đỗ Cửu Trăn nhìn tòa cao ốc trước mặt và hỏi Trần Hằng.

Mặc dù Trần Hằng không biết công ty này là của cô nhưng vì nó ở trong trấn nên anh cũng biết nó ở chỗ nào.

Khu vực này là từng là một thị trường buôn bán rất sầm uất. Sau đó không hiểu sao lại không phát triển không được nữa và dần dần sa sút.

“Anh vào với tôi đi.” Đỗ Cửu Trăn cũng không giải thích, cô chỉ với Trần Hằng, sau đó đi vào bên trong.

Bọn họ vào thang máy và lên tầng ba, đến một văn phòng làm việc.

“Đây là Hoa Nặc, là chi nhánh của Đỗ Thị mà hôm trước tôi đã nói với anh.”

Đỗ Cửu Trăn vừa đi vừa giải thích với anh: “Vài ngày trước tôi ghé qua để khảo sát tình hình.”

Đỗ Cửu Trăn dừng lại một lát. Sau đó cô nhìn Trần Hằng và nghiêm túc nói: “Trước tiên tôi sẽ để anh làm tổng giám đốc.”

Lần trước Đỗ Cửu Trăn nói sẽ tặng cho anh một công ty.

Khi ấy, Trần Hằng không nói gì, Đỗ Cửu Trăn cho rằng anh đã âm thầm đồng ý.

Bây giờ cô không có cách nào để anh nhớ lại tất cả mọi chuyện. Nếu như cô đột ngột kể với anh thì chắc chắn anh sẽ không tin.

Cô chỉ có thể chờ anh tự mình nhớ lại tất cả.

Trần Hằng không nói lời nào, Đỗ Cửu Trăn nhìn anh nói: “Tôi đã thông báo với bọn họ rồi. Bây giờ chúng tôi đang thiếu một tổng giám đốc, nên tôi muốn anh giúp tôi.”

- -----oOo------