23

Ta cùng chàng chậm rãi đi vòng quanh viện nhỏ.

Mũi ngửi được mùi thơm trên y phục của chàng, không hiểu sao cảm thấy ấm áp

Có lẽ, chuyện của cậu, ta có thể nhờ chàng giúp đỡ?

Nhưng nghĩ lại, có thể sẽ mang đến phiền toái cho chàng? Dù sao chàng cũng là Vương gia, nhất cử nhất động đều có người theo dõi.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hạ quyết tâm cầu xin. Dù sao, cậu đối xử với ta tốt như vậy, ta làm sao nhẫn tâm nhìn cả nhà cậu lâm vào trong vòng xoáy.

“Vương gia... nghe nói Vương gia và người của phủ Nội vụ quen thân, ta có một chuyện muốn mời Vương gia giúp.” Ta do dự một lát, nói ra tâm sự của mình.

“Cứ nói thẳng không sao, nếu ta có thể giúp đỡ, nhất định sẽ tận lực.” Chàng nhìn về phía ta.

“Nhà cậu ta làm hoàng thương nhiều năm, bây giờ lớn tuổi, muốn về nhà làm ruộng, trải qua cuộc sống nhàn nhã với con cháu, không biết Vương gia có thể nói giúp với người của phủ Nội vụ hay không.” 

Ta nói ra ngọn nguồn.

“Cái này cũng không khó, ta nói với người của phủ Nội vụ là được.” Chàng khẽ gật đầu: “Chỉ là cậu của nàng đột nhiên lui ra, chỉ sợ làm cho người ta nổi tâm tư, quý phủ của ta thiếu nguồn cung ứng, chi bằng để cậu của nàng lấy danh tiếng Vương phủ, làm chút viẹc, nàng thấy thế nào?”

Lòng ta ấm áp, không ngờ chàng lại suy nghĩ cẩn thận như vậy.

Cứ như vậy, nhà cậu xem như không có gì phải lo lắng về sau.

Ta cảm kích nhìn chàng cười cười: “Đa tạ Vương gia, ta cũng không có gì có thể báo đáp Vương gia, nghe nói Vương gia sắp xuất chinh, ta đây chúc Vương gia sớm khải hoàn trở về.”

“Có những lời này của nàng, ta nhất định phải nỗ lực hết sức, nếu không chẳng phải phụ kỳ vọng của nàng sao.” Chàng cười trêu ghẹo nói.

Ta nhìn khuôn mặt chứa ý cười của chàng, không tự chủ được cong cong khóe môi.

Lý Trạm rất hăng hái, lại nói với ta rất nhiều chuyện hành quân đánh giặc, cho đến khi phu thê Chúc Thế Anh trở về, cùng nhau ăn cơm tối.

Trở lại Hầu phủ, Hứa Thế Bình không ngoài dự liệu ngủ trong phòng Liễu Như Mi.

Kiếp trước kiếp này, đều ân ái như vậy, làm cho người ta cảm thấy bọn họ hứa nguyện trên đá Tam Sinh. (ý nói bên nhau ba đời)

Ta lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng dáng mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ của bọn họ, mặt không chút thay đổi đi vào trong phòng mình.

Không quấy rầy lẫn nhau, cuộc sống như vậy rất tốt.

Rửa mặt xong, nằm vào trong chăn ấm áp mà Thanh Mai đã sớm chuẩn bị sẵn. Không có người phụ lòng trừng mắt lạnh lùng, cả người vô cùng thoải mái.

Trong đầu không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt Lý Trạm, nhớ tới khuôn mặt dịu dàng mang theo nụ cười của chàng. Tâm tư bắt đầu lay động, đột nhiên lại cảm thấy, nên chuẩn bị cho chàng thứ gì đó, là tâm ý của mình.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ một hồi, đứng lên nói với Thanh Tước: “Đi lấy giỏ đan lại đây cho ta thêu túi tiền.”

“Phu nhân, sao bỗng nhiên muốn làm thế?” Thanh Tước kỳ quái nhìn ta: “Đêm đã khuya, cẩn thận bị thương mắt, ngày mai làm cũng không muộn.”

Ta lắc đầu: “Không có việc gì, bây giờ lấy đi, mai ta sợ không kịp.”

Tay nghề thêu thùa của ta từ nhỏ đã không tốt, nếu chậm một chút, nhỡ không kịp ngày xuất chinh thì sao?

Người ta giúp ta một việc lớn như vậy, làm một cái túi tiền cũng là việc nên làm.

Thanh Tước không lay chuyển được ta, đành phải lấy đồ.

Ta cẩn thận so sánh các mẫu thêu, không biết chọn cái nào tốt hơn.

Bách Điệp Xuyên Hoa... Kim Ti Hải Đường... Bát Bảo Liên Xuân, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

“Thanh Tước, ngươi cảm thấy thêu cái gì mới tốt?” Ta mở miệng nói.

“Phu nhân thích cái gì thì thêu cái đó.” Nàng thò đầu nhìn hoa trên tay ta, tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười nói: “Phu nhân muốn tặng cho ai? Nếu là phu quân, Tịnh Đế Liên hoa rất tốt.”

“Là một người bạn rất tốt.” Ta hạ mắt thấp giọng nói.

“Nếu là bạn tốt tri kỷ, vậy làm túi tiền Cát Tường Vân bình an, vừa đẹp vừa.”

Ta gật gật đầu, đi ra ngoài đánh trận, quan trọng nhất đương nhiên là bình an trở về, túi tiền Bình An Cát Tường là không thể thích hợp hơn.

Trong ba ngày liên tiếp, trái tim ta tập trung vào làm cái túi tiền.

Làm lại tháo, làm lại tháo, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hài lòng.

Ta nhìn chằm chằm túi tiền có vẻ thô ráp mà âm thầm phát sầu, đồ như vậy làm sao lại không biết xấu hổ lấy ra tặng người ta chứ.

Ông bà nói “Sách đến lúc cần dùng mới thấy ít” quả không sai.

“Phu nhân, đại gia tới thăm người.” Thanh Tước vui mừng thay Hứa Thế Bình vén rèm lên.

Ta khẽ nhíu mày, muốn giấu túi tiền nhưng không kịp.

“Đại gia sao lại rảnh rỗi tới đây?” Ta mang theo sựchế giễu cười nói.

“Mấy ngày nay nàng đều ở trong phòng, ta lo lắng bệnh của nàng lại nặng, cho nên tới xem một chút.” Hứa Thế Bình đáp.

Ta cười mà không nói, hắn ngày ngày cùng Liễu Như Mi bên nhau, làm sao còn có thể nhớ tới cơ thể suy yếu nhiều bệnh của ta chứ, chỉ sợ là có việc mới tìm đến.

Hắn ở trong phòng dạo qua vài vòng, tự nhiên thấy được túi tiền trên bàn, cười nói: “Làm khó nàng rồi, thật có tâm, thân thể không tốt, còn muốn làm túi tiền cho ta.”

“Đại gia nói đùa, là ta tự mình làm chơi thôi.” Ta cười đáp, lẳng lặng lấy lại túi tiền từ trên tay hắn.

Qua lại khách sáo vài câu, Hứa Thế Bình nhịn không được, nói ý đồ đến.

“Trời càng ngày càng lạnh, lần trước ta thấy trong kho nhỏ của nàng có da hồ ly đỏ, màu sắc thật là tươi sáng.” Hắn liếc ta một cái, tiếp tục nói: “Hay là lấy ra làm áo choàng, vừa đẹp vừa ấm.”

Da hồ ly đỏ cực kỳ hiếm thấy, cậu khó khăn lắm mới tìm được, đặc biệt sai người đưa tới.

“Đại gia không nói sớm, lúc trước thiếp mới làm khăn quàng cổ và giày rồi, không nghĩ đến chuyện làm áo choàng. Lần tới nếu có da hồ ly, nhất định phải làm áo choàng.” Ta vừa nói vừa nhìn hắn, thấy được vẻ mặt ảo não của hắn.

Trong lòng ta hiểu rõ, hắn là muốn mượn hoa dâng phật, dùng đồ của ta đi lấy lòng Liễu Như Mi.

Đúng là khiến người ta ghê tởm, có bản lĩnh thì tự mình đi tìm da hồ ly, sao lại dùng đồ của ta.

“Đại gia có chuyện gì phiền lòng?” Ta làm bộ như tri kỷ hỏi.

“Chẳng qua là chuyện công vụ mà thôi, nàng là một nữ nhân, làm sao hiểu được. Thời gian không còn sớm, nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hứa Thế Bình không lấy được đồ, tâm tình sa sút, tùy tiện tìm lý do rời đi.

Đợi hắn rời đi, ta liền gọi Thanh Mai tới.

“Lấy da hồ ly đỏ trong kho nhỏ, làm áo choàng, càng nhanh càng tốt.”

“Nhưng... vừa rồi không phải phu nhân nói với đại gia là làm giày sao?” Thanh Mai do dự mở miệng.

“Hừ, giày hay áo choàng, đều là đồ của ta.” Ta cười khẩy nói.

“Phu nhân, người tội gì phải như vậy? Mất đi niềm vui của đại gia, chỉ có người là khổ thôi.” Thanh Mai thấp giọng khuyên nhủ.

“Ta muốn trái tim hắn làm gì? Cứ để trái tim hắn dừng ở chỗ Liễu Như Mi đi.” Ta nói: “Ta nhớ rõ trong kho còn có áo choàng thỏ rừng, đưa cho Liễu Như Mi, làm thiếp phải có dáng vẻ làm thiếp, an phận mới là quan trọng nhất.”

Thanh Mai gật đầu đồng ý.

Hai ngày sau, ta khoác áo choàng đỏ tươi sáng mang theo túi thơm Bình An, đến chùa Tê Hà.

Bảng hiệu Thanh Tâm Đường đã được đổi thành Tự Tại Cư.

Ngay cả ba chữ kia cũng vô duyên vô cớ lộ vẻ tao nhã

Tiểu viện được sửa lại hoàn toàn, tăng thêm vài phần nhàn nhã nơi núi rừng.

Trong khi ta còn đang ngẩn người, phía đông sương phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng nhất thời có chút buồn bực.

Nâng bước đi vào trong phòng, chỉ thấy tiểu ni cô đang dỗ con.

Thì ra, Lý Trạm cũng dời gương thuỷ tinh sang đây.

(Còn tiếp~)