Lâm tướng hơi gầy xuất hiện bên vệ cửa Lan Lăng tửu quán, tay phất quạt, nhẹ cất bước đến gian bên trái, mỉm cười chấp tay với chúng tôi, y nói:

- Đại gia, tiểu thư, thuộc hạ đã sắp xếp nhân mã, liền có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

- Được, ta đã biết.

Tôi và Vương gia đứng dậy chuẩn bị rời đi, từ phía sau liền vang lên giọng nói:

- Gượng đã…

Tôi, vương gia và Lâm tướng xoay người, nhìn vị thiếu gia người Nữ Chân cùng người của y không biết từ lúc nào đã tiến lại đây. Lâm tướng khỏ hiểu nhìn y hỏi:

- Vị công tử này, đây là có việc gì?

- Xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi chư vị là tính toán đi Hồ gia trang sao? – y nhẹ giọng thăm dò, ngừng một chút, quan sát chúng tôi. Y thấy tôi và Vương gia một điểm cũng không muốn cùng y trả lời. Y liền cười nói tiếp – Tại hạ họ Mục Liên, tự Doãn, đây là tiểu muội và bằng hữu Bát Thạt Cung Thoại, từ Nữ Chân, nhận lời mời của Hồ gia chủ nên đến thành Lăng Châu. Nếu tiện đường, mời chư vị đi cùng…

- Công tử thịnh tình – Lâm tướng cũng nhẹ cười ôm quyền từ chối - Chúng ta đã có lộ trình từ trước, còn có giao hẹn với bằng hữu, thực không muốn thay đổi. Hơn nữa, Đại gia và tiểu thư nhà ta bình thường cũng không thường cùng người ngoài giao hữu, vẫn nên đường ai nấy tự sở dụng, ắt thuận tiện hơn. Mong công tử thông cảm.

- Ngươi nói gì đấy – đại nam tử Cung Thoại mặt lại tức giận xông lên quát – được thiếu gia nhà ta ngỏ lời là phúc phận của các ngươi, thực không biết trời cao đất rộng, ngươi có biết họ Mục Liên có bao nhiêu tôn quý, há để các ngươi ở đây bày ra bộ dáng khinh thường như vậy.

Tôi khẽ liếc nhìn y, còn tưởng là nam tử hán đại trượng phu hơn người, thì ra cũng chỉ là một đám người giễu võ dương oai, chẳng đợi mọi người phản ứng lại lời Cung Thoại, tôi đã dẫn đầu nhẹ giọng thốt lên hai chữ “Đi thôi”. Liền kéo tay Vương gia, một tuyết y, một hắc y, nỗi bật giữa gian trọ, mặc cái nhìn khó hiểu của đám người Nữ Chân, kiêu ngạo rời khỏi Lan Lăng tửu quán. Lâm tướng cười khẩy theo sau, cũng không thèm ngoái nhìn thiếu gia Mục Liên và đại hán Cung Thoại kia có bao nhiêu bất đắc dĩ, ung dung biến khỏi tầm mắt của mọi người, một đường hướng Hồ Gia trang mà đi.

Bước ra ngoài, gió khẽ rít qua từng kẽ áo, Vương gia vội nắm lấy tay tôi, choàng chiếc áo lông qua bả vai tôi, nhìn ngài, tôi khẽ cười dịu dàng, cùng ngài lên xe ngựa rời đi. Tôi liếc nhìn trời âm u, lòng miên man suy nghĩ, nửa năm rồi, Hạ Hầu phủ bị thảm sát. Vậy mà đã gần một năm rồi.

Nhớ ngày đó, Hoàng thượng biết tin, tức giận ngập trời, phát lệnh truy bắt phản tặc, bố cáo thiên hạ Thân Vương gia Vương Đình Mặc, cấu kết Hạ Hầu gia, mưu đồ tạo phản, chết không thể tha, lập tức phái Nhạc tướng quân lãnh năm trăm ngàn hồng kỵ binh truy đuổi. Vương gia không một lời giải thích, nhanh chân trở về Vân Nam, hợp lực với chúng tướng sĩ, dùng hai trăm ngàn binh lính lập đài chống trả.

Người ta nói, nếu triều đình có Ngân Hồng kỵ binh uy vũ thiên hạ thì đất Vân Nam có Đình Ngọc kỵ binh danh trấn tứ phương. Nếu Ngân Hồng kỵ binh có bề dày hơn trăm năm, Đình Ngọc kỵ binh lại chỉ vừa xuất hiện hơn một năm. Nếu Ngân Hồng chỉ chăm chăm bảo vệ hoàng thất, Đình Ngọc lại vì bá tánh mà sinh ra. Nếu Hoàng đế vì truy quét phản tặc mà mặc kệ dân chúng lầm than, ngược lại, Vương gia là vì bá tánh dựng cờ đả đảo. Từ đó, Minh Khải chia thành hai miền Nam Bắc, đất Bắc bị Hoàng đế nắm giữ, hoành hành ngang ngược, thu thuế, khổ sai, cướp bóc, diễn ra liên tục, trời Nam được Vương gia bảo hộ, người dân yên tâm lao động, hưởng lạc, đôi bờ giằng co dữ dội, cũng là thời điểm dễ công khó thủ. Phiên bang ngăm nge tấn công trên toàn bộ lãnh thổ, đặc biệt là giáp ranh miền Bắc với Nữ Chân, chỉ một phút lơ là, biên ải sẽ bị chiếm trong chớp mắt.

Tôi biết mặc dù lý do Vương gia mạo hiểm rời Nam ra Bắc là giúp tôi tìm dược, nhưng bên cạnh, chàng cũng là muốn tự mình thăm dò tình hình kẻ địch phiên bang. Dù mâu thuẫn gay gắt với Hoàng đế đến đâu, suy cho cùng bờ cõi này là tổ tiên Minh Khải bao đời gầy công giành lấy, chàng nhất định liều mình bảo vệ. Ngồi trên xe ngựa, tựa đầu vào lồng ngực chàng, tôi thầm thì:

- Mặc ca, nếu như một ngày ta chết, chàng sẽ làm gì?

Vương gia vừa nghe, tay khẽ siết lấy bàn tay tôi, đợi một lúc, tưởng chừng như chàng sẽ không trả lời, tôi mỉm cười tính tiếp tục thì từ trên đỉnh đầu, âm giọng trầm đầy từ tính vang lên:

- Ngọc nhi…ta không biết…

Tôi ngước nhìn chàng, chàng cũng cúi xuống nhìn tôi, là bất đắc dĩ, là luyến tiếc, là không nỡ, cái nhìn đầy thâm tình như cứa vào lòng tôi, tôi mỉm cười nói:

- Chàng sao vậy….ta là nói…rồi cũng có ngày chúng ta đều sẽ già đi, bệnh chết, sinh lão bệnh tử, trước nay chưa từng có ai tránh khỏi…

- Phải, mệnh trời khó cãi…chỉ nguyện cùng nàng trải qua kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa… - lời hứa nặng tựa thái sơn, giọng chàng nhẹ nhàng mà vô cùng kiên định vang lên bên tai, chúng tôi nhìn nhau cười đến hạnh phúc, tay bất giác càng nắm chặt hơn nữa.

Đi thêm một đoạn, xe ngựa liền dừng lại, chúng tôi bước xuống, tôi ngước mắt nhìn, ba chữ Hồ gia trang từ từ hiện ra, chọc tâm tôi nhói một chút, là hy vọng, là đau lòng, cũng là cảm kích.

Sau khi Vương gia dựng cờ lập thành của riêng mình ở đất phong Vân Nam, công khai chống đối triều đình, tâm tôi chỉ trù tính ngày tiến công kinh thành, đem đầu của hôn quân Vương Thiên Khải chặt xuống. Ban ngày thao binh, bàn đối sách, phụ Vương gia lo toan chuyện trong thành, tối về luyện công, luyện kiếm. Còn cả việc của Thiên Lạc Cung, chỉnh đốn các tông phái khắp nơi, để mọi người bí mật làm việc, giấu năng lực, nhất là những nơi gần kinh thành.

Ngày qua ngày lao đầu vào công việc, không biết mệt mỏi, cách đây mấy ngày, thành công làm cổ trùng thức tỉnh lần nữa, cấu xé thân thể tôi, đau đớn khôn cùng, Chung Đồng chỉ còn cố gắng ra sức cứu chữa. Y nói: Tuyết liên dùng nhiều đã không còn tác dụng, cộng với thương tâm quá độ, lao lực quá đỗi, lo nghĩ quá nhiều, ngày đêm làm việc, cơ thể căn bản chịu không nổi, đã tạo điều kiện cho cổ trùng phát tác. Chỉ còn cách dùng thuốc có dược tính mạnh hơn cả tuyết liên để áp chế nó. Trùng hợp, vị thuốc đó, Hồ gia trang có, Phương Minh cỏ.

Tương truyền, Hồ gia trang xưa nay hành nghề y, hành thiện cứu đời, cũng cất giữ nhiều sách y, dược học, còn có cả phương thức trồng hoa hoa cỏ cỏ có ích trong việc điều chế thuốc. Phương Minh cỏ cũng nằm trong số này, Chung Đồng nói, Phương Minh hàn tính cực mạnh, giống Tuyết liên, cũng chỉ mọc ở nơi gió tuyết kinh người, nhưng trăm năm trước, đã không còn khả năng sinh trưởng tự nhiên nữa. Hồ gia, lại gặp cơ duyên xảo hợp, tự trồng được loại cỏ này, nhưng số lượng cũng không nhiều, cứ phải năm, mười năm mới trồng thành công một nhành, vô cùng quý hiếm.

Thế là Chung Đồng trước, dùng châm cứu và tuyết liên còn lại áp chế cho tôi, bản thân biến mất lúc nào không hay, chỉ dặn dò chúng tôi nhanh chân lên đường cầu dược. Vốn là tôi định tự mình đi, Vương gia liền một mực cùng tôi xuất phát, nói gì đi nữa, Hồ gia trang ở phía Bắc, còn cách kinh thành gần như vậy, e là tai mắt của Hoàng thượng sẽ phát hiện ra ngay. Vương gia mỉm cười nói không sao, ngài tự khắc có chuẩn bị.

Nhưng đúng là trùng hợp nối tiếp trùng hợp, ngay lúc đó, Hồ gia trang liền phát thiệp cho Thiên Lạc Cung, mời chúng tôi đến bàn kế hoạch diệt Vu tộc, trả mối thù đài Vọng giác năm xưa, hại Lục Đại môn phái tổn thất nghiêm trọng. Đọc thiếp mời, tôi buồn cười khó hiểu nghĩ, Hồ gia trang tám đời hành y, đến đời này vô duyên vô cớ lại chen một chân vào giang hồ, còn đòi chủ trì công đạo cho danh môn chính phái. Hơn nữa, chuyện đã qua mấy năm, đến bây giờ lại muốn lôi ra bàn tính, có phải là muộn rồi không. Câu hỏi trùng trùng, nhưng thiết nghĩ cũng cần cầu dược, liền thuận nước đẩy thuyền dùng thân phận cung chủ Thiên Lạc Cung mà đến.

Bước vào cửa sơn trang, nền đất lót gạch bóng loáng, hồ nước một bên, hoa cỏ khoe sắc, đình viện nguy nga khiến người người trầm trồ, tôi chỉ nghĩ: Hồ gia trang này, quả thực có tiền, bày biện như hoàng cung, vương phủ thu nhỏ, thật tâm khâm phục, khâm phục. Vừa bước vào cửa một chút, từ hướng hành lang, một nam tử trung niên, thành thành thực thực tiến đến đón tiếp:

- Hân hạnh, hân hạnh, ta là quản gia Hồ gia trang, họ Cao, các vị ắt hẳn là người của Thiên Lạc Cung….mời…

- Khách khí…mời…

Tôi không nhiều lời, cùng Vương gia và vài người nữa theo chân Cao quản gia tiến vào bên trong. Nhìn nét mặt y bình thản vô cùng, tâm khẽ khen ngợi, không giống mấy tiểu ca canh cửa bên ngoài, nhìn thấy hai người chúng tôi liền sững sờ một hồi. Nghĩ đến lại bất giác nâng khóe môi một chút, cũng thực khiến Vương gia một lòng khổ tâm, đúc hẳn hai chiếc mặt nạ bạc, chúng tôi, mỗi người một cái, ghép lại, vừa hay là mảnh trăng rằm trên cao. Thế là suốt dọc đường không có trở ngại gì, không biết là bên ngoài có giao tranh gì, còn có quân triều đình có theo sát hay không, chúng tôi cũng mặc kệ, một đường tiêu sái mà đến.

- Cung chủ - tiếng gọi phía sau vang lên, chúng tôi bất giác dừng lại, xoay người, liền trông thấy nữ tử mặt lạnh cùng yêu mị nam nhân quen thuộc, là Bạch Phong và Lãnh Thanh, bọn họ chắc hẳn đến trước chúng tôi vài bước.

Tôi gật đầu, bọn họ liền đi theo, Cao quản gia cũng chẳng cảm thấy lạ lùng gì, tiếp tục dẫn đường. Y sắp xếp cho tôi cùng Vương gia hai phòng sát nhau ở phía tây của phủ, Lâm tướng cùng thuộc hạ chia nhau ở các phòng tiếp theo, Lãnh Thanh và Bạch Phong cũng nói họ ở ngay bên cạnh. Cao quản gia sắp xếp ổn thỏa, liền cáo từ một chút, hẹn chúng tôi tối nay sẽ đãi tiệc tẩy trần cùng các bang phái khác, khiêm tốn vô cùng. Y rời đi, Lãnh Thanh liền khép cửa, trong phòng, chỉ còn tôi, Vương gia, Bạch Phong, Lãnh Thanh, Lâm tướng, thuộc hạ khác đều canh phòng bên ngoài. Tôi ngồi ở ghế chủ vị, cất giọng hỏi:

- Đã có bao nhiêu người đến sơn trang?

- Tiểu thư, hai hôm trước Thanh Thành, Nhạn Đản đã đến. Hôm nay có phái Tiêu Linh và người. Còn Hoa Sơn, Huỳnh Hoa, cùng một số bang phái nhỏ lẻ, hoặc cao thủ giang hồ khác.

- Hồ gia trang này làm gì? Phát thiếp nhiều vậy sao? – tôi hơi ngiêng đầu hỏi.

- Không hẳn, cả những người không có thiếp mời vẫn có thể vào, chỉ là ở giang khác chỗ chúng ta.

- Hờ…kì quái vậy… - tôi nhướn mày nói.

- Phải, ta cũng từng bí mật thám thính, nhưng bọn họ chỉ có chỗ ở khác chúng ta, còn lại đều bình thường vô cùng – Bạch Phong thấp giọng, hơi nghi ngờ nói.

- Không sao, ta là đến cầu dược, còn diệt Vu tộc gì đó, để bọn họ tranh đi – Tôi nhấp ít trà, lẳng lặng nói.

- Cũng phải, chút nữa ta cùng nàng đi gặp Hồ lão trang chủ nói chuyện – Vương gia bên cạnh nắm tay, nhìn tôi nói. Tôi nhẹ gật đầu, lúc này, bên ngoài liền có người la lối.

- Ma giáo kia, bàn môn tà đạo, hung tàn ác bá, các ngươi và Vu tộc kia có khác gì nhau, ra đây cho ta, hôm nay ta phải thay trời hành đạo….ra đây….ra đây…

Đồng thời cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa, một đệ tử vào báo:

- Cung chủ, có người gây rối…

- Ai?

- Dạ, Nhìn cách ăn mặc, có lẽ là đệ tử phái Nhạn Đản, khoảng năm sáu người, lớn tiếng mắng chửi, rất….đáng ghét.

Tôi ngước mắt nhìn đệ tử này, nam tử, khoảng chừng mười chín hai mươi tuổi, da hơi ngâm, mày nhăn, tướng mạo bình thường, khí lực cũng không lớn, trông hơi lạ mặt, nhưng nói chuyện, ngược lại thẳng thắng thú vị. Tôi nhìn y, nhếch môi nói:

- Phải, danh môn chính phái chính là miệng thối như vậy đấy. Ngươi là người mới sao?

- Phải, hắn là Lưu Phần Dư, đệ tử ta mới thu nạp nửa năm, tiểu thư còn chưa gặp qua – Lãnh Thanh cười cười nói.

- Huynh nhìn người…tốt đấy… - Tôi cười cái nữa, cũng mặc kệ đệ tử tên Phần Dư đang xấu hổ đứng một bên, tôi tiếp tục nói – Đi, ra ngoài xem, ta cũng muốn hỏi thử, chúng ta bàn môn tà đạo bực nào?

Cửa phòng mở, đập vào mắt liền thấy kiếm phong đối phương không mảy may nương từ bổ thẳng xuống đầu một đệ tử khác của Hoa Dương môn, dưới trướng Lãnh Thanh, tôi không suy nghĩ, từ ống tay áo phóng ra ngân trâm, đánh bay kiếm của đối phương. “Leng keng leng keng”, lưỡi kiếm chạm đất phát ra âm thanh kì dị, tôi rét lạnh nhìn đối phương ngông cuồng, bên môi khẽ nhếch, dưới ánh nhìn kinh ngạc của tất thảy, tôi rít từ kẽ răng:

- Muốn chết…

Đệ tử của Lãnh Thanh được Phần Dư đỡ, đứng sang một bên. Còn mấy đệ tử phái Nhạn đản nhìn đệ tử ra tay kia nhặt kiếm, dù có hơi sợ, nhưng ỷ lại nơi này là Hồ Gia trang, vô cùng ngạo mạn đối mặt chúng tôi, cứng miệng:

- Ngươi…ngươi…yêu nữ…hừ hừ…đợi Sư phụ ta quay lại liền đánh các người…

‘Vụt”, ám khí rời tay, lao hơn tên bắn, xượt qua ngực, đối phương liền “á” một tiếng, tay rơi kiếm, máu phun ra. Vết thương không sâu, nhưng máu chảy liên hồi, tuy không chạm gân cốt, nhưng có thể mất máu mà chết. Đám đệ tử phái Nhạn Đản run người, sợ hãi ngước nhìn chúng tôi. Tôi lấy lệ liếc nhìn ngoảnh đi, đầu lại nghĩ “Chàng…tức giận rồi?”, hơi cúi đầu mỉm cười vì cái nắm tay ấm áp bất ngờ đưa đến. Một đệ tử trong đó chĩa kiếm vào chúng tôi la lớn:

- Các ngươi chờ đó, dám đả thương người phái Nhạn Đản, không những sư phụ, Lục đại môn phái sẽ không tha cho các ngươi…hừm – Nói xong lời hăm dọa, bọn họ trước sau kéo nhau trở về. Lúc này, lỗ tai mới yên ổn một chút.

Thấy bọn họ rả đàn sớm quá, tôi hơi ngáp, dặn dò mọi người làm việc rồi xoay người về phòng ngủ. Vương gia cười, bảo tôi an tâm nghỉ ngơi, người ra ngoài một chút. Tôi ngước nhìn người, có lẽ người muốn đi xin dược, nhưng bọn họ chịu cho sao. Tôi hơi nhíu mày níu tay áo người, người mỉm cười dịu dàng thủ thỉ: “Yên tâm, xin không được, ta sẽ đoạt về, bất cứ giá nào”. Nói rồi, chàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi, đạp nhẹ chân, bản thân liền vụt đi trong không khí.

Tôi ngoái nhìn, đăm chiêu không thôi, Hồ gia trang này rốt cuộc chứa đựng bí mật gì. Tại sao đột nhiên mở đại hội diệt Vu, dù gì chuyện đài Vọng Giác đã qua lâu rồi. Hơn nữa, Lục đại phái, người người võ công cái thế, chẳng lẽ còn thiếu người dẫn dắt, để một gia trang hành y đứng ra chủ trì. Vũng nước này lại chưa tâm cơ gì, tôi không muốn người bên cạnh lại gặp nguy hiểm, tâm bất giác nhói một chút.

Cơ thể hơi mệt ngả người xuống giường, nghĩ ngợi một lát liền rơi vào giấc ngủ. Kể từ ngày cổ trùng có dấu hiệu hoạt động trở lại, dù đã được Chung Đồng cố gắng ức chế, nhưng cứ hễ động nội lực, gân cốt lại chịu không nỗi muốn rã rời, đau nhức không chịu nỗi, chân tê đứng không được lâu, cơ thể yếu ớt vô cùng, dễ mệt mỏi, đặt lưng có thể ngủ ngay, nhiều lúc còn nghĩ bản thân rơi vào hôn mê, ý thức mơ màng. Tôi buồn cười nghĩ, cơ thể này không rõ còn chịu đựng được đến bao giờ. Chỉ là hận thù chưa báo, nếu độc phát mà chết, oan ức của người thân, tìm ai giải trừ chứ. Tôi ngước mắt nhìn tấm trần nhà, ánh mắt đỏ ngầu, lòng thầm quyết tâm: Phụ thân, mẫu thân, ca ca, chờ con, chờ con mạnh mẽ, con quyết chặt đầu cẩu hoàng đế, bái tế mọi người.