- Ngài không bôi thuốc sao? Vết thương vẫn còn rỉ máu đấy.... – Tôi thất thố nhìn lưng trần của đối phương, thấy được Vương gia kéo áo lên lại, không bôi thuốc nữa.
- Không ngại….đợi một chút nó sẽ tự cầm máu thôi...
Vương gia giọng bất cần lên tiếng, vì người ngồi quay lưng, tôi không thấy được gương mặt của người. Nhưng nhìn vai người còn run nhẹ, giọng nói khàn khàn, tôi biết người đau thế nào. Máu, mồ hôi và áo ngoài, chà xát vào da thịt, nỗi đau ấy, không phải người đơn giản có thể chịu được. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, thở dài thật sâu, quyết định đứng dậy lần nữa, tiến đến phía sau đối phương. Tới nơi, thấy vương gia bất động, tôi lại thở dài lên tiếng:
- Vẫn là để ta giúp người bôi thuốc đi. Vết thương không xử lý tốt sẽ nhiễm trùng đấy.
- Như vậy….nương nương không sao chứ? – Đối phương hơi dè dặt hỏi.
- Sao với không sao gì chứ? Ngài bây giờ căn bản cũng không đánh lại ta. Ta còn sợ đây? - Tôi bật cười nhẹ trả lời.
- Cũng phải…..Vậy làm phiền nương nương.
Đối phương dứt lời, lần nữa cởi bỏ áo ngoài đến nửa lưng, lộ rõ vết thương mới vừa có. Nó dài khoản một gang tay rưỡi, không quá sâu, không chạm gân cốt, máu thực ra cũng không còn chảy nhiều nữa. Nhưng do để một thời gian dài không xử lý nên trông hơi dữ tợn, máu và mồ hôi hòa lẫn khá bết dính, y phục cũng trở nên nhếch nhác. Tôi không rõ cảm xúc bản thân bây giờ thế nào. Đối với cổ đại mà nói, việc chém giết, hành thích, đụng chạm đao kiếm là chuyện như cơm bữa, bị thương có lẽ không thể nào tránh khỏi. Nhưng là người của hoàng thất, đối phương thực sự đã trải qua tranh đấu quyết liệt cỡ nào mới phải chịu nỗi đau thể xác này. Đột nhiên tôi nghĩ đến “Hoàng thượng cũng là phải tranh giành mưa máu mới có được ngai vàng. Ngài ấy phải chăng cũng chịu những đau đớn như vậy? Nếu có, vậy vết thương đã lành chưa? Có còn đau không?”. Ánh mắt tôi đanh lại suy nghĩ, tay thì với lấy lọ thuốc, mở nắp từ từ rắc bột thuốc lên vết thương cho Vương gia. Tôi nghe được âm thanh từng tiếng nghiến răng hít vào của đối phương, chắc hẳn là rát lắm. Tôi khẽ an ủi:
- Chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ qua….
- Bản vương…không sao…..nàng cứ tiếp tục – Giọng trầm khàn của đối phương lại nhỏ tiếng vang lên.
Tôi tiếp tục cho thêm một ít nữa, đợi chốc lát cho thuốc ngấm dần vào da thịt, liền cất bước, kiếm một cái đai lưng ngắn nhỏ được xếp sạch sẽ trên kệ, cầm lấy, quay lại để quấn vết thương cho Vương gia. Tâm tình trầm mặc, tôi đặt đai lưng lên miệng vết thương bắt đầu băng bó. Tôi thả thắt lưng ra phía trước để quấn, tay hơi chạm vào vai của đối phương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bừng, tôi bất giác lo lắng nói:
- Vương gia….dường như người phát sốt rồi. Thân thể nóng như vậy….Người vẫn nên nhanh chóng kiếm Thái y xem qua. Vết thương hở miệng nên rất dễ nhiễm trùng làm nóng sốt. Đừng xem nhẹ….
Đối phương ấy vậy mà không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, xem như đồng ý với tôi. Tôi hơi nghi hoặc nhưng cũng không nhiều lời. Tay chân nhanh chóng băng bó xong, liền dọn dẹp đồ đạc cất đi, miệng cũng dặn dò đối phương ngay:
- Vương gia sau khi cho Thái y xem, thay băng vải khác. Đồng thời tốt nhất nên bỏ hoặc đốt mảnh vải tần thiếp băng bó tạm thời cho người. Tránh gây hiểu lầm không đáng có….
Lại không nghe thấy đối phương nói gì, tôi khẽ nhíu mày nghĩ “ Vương gia này bị thương lại kiệm lời rồi”, hơi bực bội xoay người nhìn đối phương vẫn ngồi xoay lưng mà hơi nâng giọng nói:
- Vương gia, việc này đối với người không là gì nhưng Tần thiếp vẫn muốn chắc chắn không có sơ sót. Mong vương gia cho câu trả lời xác thực.
- Bản vương….bản vương hứa với nàng sẽ xử lý nó. Nàng yên tâm đi.
- Thế là tốt nhất. Đa tạ vương gia.
Nghe lời đảm bảo của vương gia, lòng cũng yên tâm một chút, người cũng mệt mỏi xoay lại, lên giường dựa vào tường nghỉ ngơi. Đêm nay thực quá sức chịu đựng của tôi mà.
Lại trôi qua thêm một lúc, không gian yên tĩnh lại bị giọng trầm khàn đánh vỡ:
- Nương nương…nàng rất lợi hại. Không những tài nghệ đánh đàn lay động lòng người, khinh công tuyệt diệu, ngay cả võ công cũng hơn người. Đặc biệt Kiếm thuật của người cũng không hề đơn giản. Chỉ đáng tiếc một điều là nội lực không đủ, chắc hẳn nàng luyện chưa lâu đúng không?
- Vương gia không cần tâng bốc ta như vậy. Đàn là sở thích từ nhỏ của ta, cũng không thể nói là hay hay không hay, tùy vào đối phương có cảm được hay không thôi. Còn như Khinh công, võ công hay kiếm thuật, chẳng qua rảnh rỗi luyện một chút phòng thân, chủ yếu thiên về tự vệ chứ không tấn công. Còn về nội lực, đúng là do ta bướng bỉnh, từ nhỏ không chịu luyện tập, bắt đầu quá muộn nên giờ mới lĩnh ngộ được một hai phần – Tôi giọng không nhanh không chậm nói, cố gắng nói một chút để đánh tan cảm giác buồn ngủ đang kéo tới.
- Nói là vậy, nhưng nếu nàng kiên trì, chăm chỉ, chắc hẳn bốn năm năm nữa, võ công mọi mặt của nàng sẽ tiến bộ không tưởng, hoàn toàn có tư cách trở thành một trong những cao thủ nhất đẳng trong thiên hạ. Nàng thực là thiên tài luyện võ đấy – Vương gia khẳng định nói.
- Hừm….Vương gia nói đi đâu vậy….Ta luyện thành cao thủ làm gì…..Người quên ta là phi tần của Hoàng thượng sao? Chắc hẳn Ngài ấy không cần một một phi tần cao thủ võ lâm đâu…. – Tôi bật cười với ý nghĩ của đối phương. Cao thủ….để làm gì chứ, chỉ dễ khiến người khác nghi ngờ mà thôi.
- Cũng phải….là Bản vương nghĩ sai…..
Cả hai lại rơi vào trầm tư, đối phương còn trò chuyện gì đó nữa, nhưng mắt tôi thực chịu không nỗi. Tôi dần dần nhắm mắt lại, đầu nghiêng hẳn sang một bên, tứ chi thả lỏng, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đặc biệt giấc ngủ này lại sâu đến bất ngờ.
Sáng hôm sau tôi bừng tỉnh dậy, kinh ngạc vì ngủ thẳng giấc đến kì lạ, nhớ đến người tối qua bèn liếc nhìn xung quanh, không một bóng người. Chắc hẳn Vương gia đã rời đi từ sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm một hồi. Thấy trời cũng vừa ló dạng liền gọi bọn Oánh Nhi vào rửa mặt, trang dung chuẩn bị đi thỉnh an Hoàng hậu.
- Nương nương người không biết đâu….Sáng sớm nay Hoàng thượng đã hiểu dụ lục cung, thăng Diệp Thường tại lên làm Quý Nhân, còn đặc biệt ban phong hào Huệ, tôn quý hơn hẳn các vị cùng cấp ạ - Oánh nhi vừa giúp tôi vận xiêm y vừa bực bội thông tin cho tôi.
- Này thì có gì mà em phải bực bội, trong cung này còn hiếm sủng phi sao? – Tim lại nhói một chút, mắt hơi ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng thu hồi, mỉm cười nói.
- Nhưng là nàng được thêm phong hào, thêm vài phần tôn quý a….
- Này này…chủ tử em là ta cũng có phong hào đấy. Yên tâm không thua kém nàng đâu.
- Nương nương, nhưng nô tỳ vẫn luôn cảm thấy là nàng cố ý, cố ý thân thiết với người để Hoàng thượng chú ý….Chứ nếu dựa vào nàng thì…… - Oánh Nhi hơi không bình tĩnh nói.
- Hồ ngôn cái gì đấy! Em nên nhớ Phi tần trong cung đều có tư cách tranh sủng, được Hoàng thượng sủng ái, không phân biệt thân phận – Tôi hơi nhíu mày ngăn Oánh Nhi nói bậy, hơi giận trách nàng.
Oánh nhi bất ngờ ngước mắt nhìn tôi áy náy:
- Nương nương, là nô tỳ bất cẩn, nhưng thực là nô tỳ thấy rất bất công đối với nương nương a….
- Ta biết em là lo lắng cho ta. Ta không sao – Tôi nhìn nàng bất đắc dĩ cười nói, hơi thở dài nhắm mắt tĩnh tâm lẩm bẩm – Bất công? Trong cung trước giờ đã không hề có công bằng rồi……
Thanh Hồng một bên dọn dẹp nghe vậy thì bật thốt:
- Nương nương người…..
- Ta không sao….Đi thôi, đi Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Hoàng Hậu thôi…
Thế là tôi cùng Thanh Hồng và Thanh Huyền rời cung, Oánh Nhi như thường lệ ở lại điện trông giữ. Chắc hẳn sáng nay sẽ có người nhịn không được châm chọc tôi vài lời.
Bên trong Vĩnh Thọ Cung, phi tần các cung đều tụ họp đông đủ, chỉ trừ một số vị như Hoàn phi luôn được đặc cách miễn thỉnh an do Hoàng thượng thương tiếc nàng thân thể yếu ớt. Hay như Vạn Quý Nhân và Hoa Quý Nhân đang mang thai. Hay như Bạch Quý Nhân, Thuần Quý Nhân vẫn còn đang cấm túc, thì hầu hết đều đủ cả. Ngồi sát bên tôi là Trang tần, nàng mang hương vị của nữ nhi Vân Nam, thông minh xinh đẹp, còn khá trầm ổn, nàng liếc nhìn một vòng rồi mỉm cười nhìn mọi người tỏ vẻ nghi hoặc dò hỏi:
- Hoàng hậu nương nương và các vị tỷ tỷ muội muội, thứ cho tần thiếp mạo muội, dường như hôm nay thiếu vắng vị nào thì phải?
- Xem Trang tỷ tỷ kìa, còn không phải người vừa được tấn chức Quý Nhân sao? – Hoa Quý Nhân ngôi đối diện phía dưới một ghế hơi khinh khỉnh trả lời. Nàng cũng đặc biệt, rõ ràng được Hoàng Thượng miễn thỉnh an, nhưng vẫn một mực đến thỉnh an, nàng tỏ lòng kính trọng Hoàng Hậu nương nương nên thực tâm muốn đến vấn an. Thấy nàng như vậy, tôi chỉ biết khẽ lắc đầu thở dài, nàng đã có cơ hội tránh ồn ào, nhưng lại cứ thích ra ngoài kiếm thị phi.
- A…ý muội là Huệ muội muội sao? – Trang Tần hơi ngạc nhiên hỏi lại. Hoa Quý Nhân liền hơi liếc nàng gật đầu. Trang tần lại cười nói tiếp – Cũng phải hôm qua nàng còn thị tẩm, chắc hẳn thân thể không được khỏe nên đã xin miễn thỉnh an hôm nay. Thực đáng tiếc hôm nay không được nghe nàng kể những chuyện dân gian rồi. Muội ấy bình thường nói cười trong sáng đơn thuần biết bao, người nghe cũng thấy thoải mái.
- Hừm….. Chuyện nàng kể chỉ toàn những chuyện vặt vãnh đời thường dân chúng, có gì thú vị, còn đem ra kể trên điện. Thực không biết xấu hổ - Mạc Quý nhân, muội muội của Hoàng hậu tỏ vẻ coi thường rõ rệt phản bác.
Nghe nàng nói tôi liền ngước mắt buồn cười nghĩ “ Cái này gọi là thẳng thắn hay ngu xuẩn đây? Nàng nói vậy chẳng khác nào nói Trang Tần và các vị ngồi đây bình thường nghe Huệ Quý nhân kể chuyện đều xấu hổ cả sao?”. Vị Mạc Quý Nhân này rõ ràng là muội muội ruột của Hoàng hậu, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Hoàng hậu đoan trang hiền thục mà không mất đi vẻ uy nghi thành thục. Nàng thì kiêu ngạo thái quá, từ khi vào cung đều coi rẻ mọi người, cho rằng mình là muội muội ruột thịt của Nhất phẩm Hoàng Hậu nên tất cả phi tần, cung nữ hậu cung phải phục tùng nàng. Do đó nàng từng đụng chạm, sinh sự với rất nhiều vị chức vụ cao trong Hậu cung.
Nàng vậy mà từng mang lời nhục mạ Trương Quý Phi, nếu không phải được Hoàng hậu che chở, không biết nàng đã phải vào Thận Hình ty bao lần. Nghe người trong cung đồn đãi, Hoàng hậu nhiều lần dạy dỗ nàng phải biết thu liễm thế này thế kia, nhưng cũng không có tác dụng là bao nên làm Hoàng thượng phật ý. Đến nay đã gần năm tháng kể từ khi vào cung, Hoàng thượng vẫn chưa một lần gọi nàng thị tẩm, ngay cả chỗ ở cũng bị phân cho chỗ xa xôi nhất là Diên Hi Cung. Mặc dù vậy nhưng buồn cười nhất là miệng mồm vẫn chưa bao giờ đúng mực, vẫn hồ ngôn như ngày đầu nhập cung vậy. Hoàng hậu nghe vậy hơi bất đắc dĩ thở dài nhìn Mạc Quý Nhân cảnh cáo, nhưng cũng không mở miệng trách mắng gì, chỉ hơi cười khổ nói:
- Trang muội muội nói đúng, thiếu nàng cười cười nói nói đúng là không khí có vẻ trầm lặng. Nhưng muội nói sai một điểm, nàng đến tận bây giờ vẫn chưa từng sai người báo tin.
Hoàng hậu vừa cất lời, mọi người còn dửng dưng vì nàng không hề nói gì Mạc Quý Nhân, nhưng lại hơi kinh ngạc vì câu sau của nàng. Riêng tôi còn thấy hơi kì lạ, cho dù Huệ Quý Nhân thực không sai người bẩm báo thì Hoàng hậu cũng đâu cần thiết nói thẳng như vậy. Với tính cách của nàng không phải sẽ tỏ ra hiền hậu nói đỡ vài câu sao? Tôi nhìn Hoàng hậu ung dung phía trên, khóe mắt hơi trào phúng, miệng mỉm cười một nửa, hoàn toàn là bộ dạng coi thường hành vi của Huệ Quý Nhân. Mạc Quý Nhân bên này vui vẻ vì nghĩ Hoàng hậu dường như đang đứng về phía nàng, liền nhanh nhẹn không kiêng nể gì nói:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, muội đã nói mà, nàng là không biết xấu hổ, còn dám bất kính với tỷ nữa – Nàng đắc ý chuyển ánh mắt về phía tôi mà nói – Phải rồi, bình thường thấy nàng hay đi với Ngọc Tần tỷ tỷ. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nàng ấy vậy mà kém cỏi, không hề học được gì tốt từ tỷ nhỉ?
Tôi bất lực cười, bên này Liễu phi không chờ tôi trả lời, một câu xanh rờn thốt lên:
- Mạc muội muội nói cũng không sai? Huệ muội muội vậy mà chỉ học cách dỗ ngọt mị hoặc người mà thôi….hừ…hừ…. – Nàng nhếch mép cười châm chọc.
“ Ý nàng là nói tôi chỉ dạy Huệ Quý nhân Quyến rũ Hoàng thượng sao? Nực cười, chẳng lẽ nàng không dở chút thủ đoạn quyến rũ nào chắc? Thực nghĩ là mình làm thì đường đường chính chính, thâm tình ý trọng, còn người khác làm là hồ yêu mị hoặc sao?”, Tôi liếc nàng tính đáp lời thì Trang tần bên cạnh như ra vẻ bảo vệ tôi nói:
- Liễu Phi tỷ tỷ nói vậy cũng oan uổng Ngọc muội muội, làm sao biết nàng sẽ lựa chọn học tập cái gì chứ? Chắc hẳn Ngọc muội muội không hề cố ý dạy nàng đâu? Thiết nghĩ chắc muội cũng kinh ngạc lắm, ta nói đúng chứ, Ngọc muội muội? – Trang Tần cười đến ngọt ngào nhìn tôi hỏi.
- Trang tỷ tỷ, thực ra muội cũng không kinh ngạc lắm. Chỉ là thời gian muội muội vào cung còn ít, thực là kinh nghiệm đối nhân xử thế còn kém xa các vị tỷ tỷ. Còn Huệ muội muội tâm tính trẻ con chân thật, muội đây cũng cảm mến điểm ấy nên trò chuyện nhiều một chút. Cũng từng dặn dò nàng vào cung phải lấy Hoàng thượng làm chủ, xem Hoàng hậu nương nương là chuẩn mực, luôn phải kính trọng tuân mệnh – Nói đến đây tôi ngẩng mặt nhìn Hoàng hậu tiếp tục với giọng hơi lo lắng – Hoàng hậu nương nương, Huệ muội muội hôm nay đúng thực không đúng mực. Nhưng với hiểu biết của tần thiếp, nàng luôn tôn kính nương nương, tuyệt không có ý kiêu ngạo. Vẫn mong Hoàng Hậu nương nương nguôi giận ạ….
Trang tần định nói gì phản bác tôi thì có vị tiểu thái giám bẩm báo:
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, Huệ Quý Nhân xin cầu kiến.
Nghe thái giám bẩm báo, mọi người được phen thay đổi sắc mặt. Liễu phi không nhịn được bật cười khinh khỉnh:
- Tính ra nàng còn biết xấu hổ một chút, không giống ai đó, từ đầu đến cuối vẫn chỉ một bộ dáng yêu mị như vậy – Nàng lời lẽ xéo xắt như có như không liếc nhìn tôi một chút. Tôi thì cũng chẳng để ý lắm, chỉ nghe Hoàng hậu hơi giận trách:
- Liễu Phi nói gì vậy? Cẩn trọng lời nói đi – Hoàng hậu mặt hơi nghiêm nghị nhưng Liễu phi chỉ khẽ nhún vai, xoay mặt chỗ khác, không thèm đặt Hoàng hậu vào mắt. Hoàng hậu cũng bất đắc dĩ bỏ qua, liền cho người vào.
Vừa vào cửa, Huệ Quý Nhân một thân y phục vàng nhạt, nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mày phảng phất lo lắng nhưng cũng không mất vẻ ngây thơ trẻ con, nhanh chóng làm cái lễ tạ tội với Hoàng Hậu:
- Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an! Tần thiếp đến trễ, kính mong Hoàng Hậu nương nương trách phạt!
Hoàng hậu không lên tiếng miễn lễ, cũng không chất vấn. Ngược lại chuyển mắt nhìn tôi, bắt đầu nói chuyện phiếm:
- Ngọc muội muội đừng trách Liễu phi lúc nãy nói lời khó nghe, chẳng qua nàng trước đây ỷ vào Hoàng thượng thương yêu nên tính tình ghen ghét này cũng lớn hơn người khác. Muội tuyệt đối đừng bận tâm quá nhiều.
- Hoàng hậu nương nương nói đùa, Tần thiếp không dám cũng không cần thiết giận Liễu Phi tỷ tỷ ạ! Tần thiếp biết, tỷ tỷ chỉ đùa vui với tần thiếp thôi – Tôi mỉm cười đáp lời Hoàng Hậu.
- Phải không? Như vậy mới tốt. Bản cung nhớ muội rất thích ngắm đào, trong này bản cung mới được Hoàng thượng ban cho một bồn cây đào ngoại do tộc Bát Châu xa xôi tặng cho triều ta. Nay Bản cung tặng lại cho muội, xem như bản cung thay Liễu Phi bồi thường cho muội vậy – Hoàng hậu phóng khoáng tặng quà. Tôi lập tức đứng dậy từ chối:
- Tần thiếp không dám! Liễu phi tỷ tỷ cũng chưa từng khó dễ Tần thiếp, hà tất phải bồi thường. Càng không nói tần thiếp sao có thể nhận cống phẩm từ nương nương! Kính mong nương nương thu hồi đi ạ....
- Ha….Ha….bản cung nói muội đủ tư cách nhận thì cứ nhận lấy. Đừng uổng phí một lòng bản cung coi trọng muội chứ - Hoàng hậu nửa đùa nửa ép tôi nhận món quà này cho bằng được. Không còn cách nào tôi chỉ có thể tạ ơn lĩnh quà.
Từ đầu tới cúi, Hoàng hậu chưa một lời nhắc qua Huệ Quý Nhân còn đang quỳ, chỉ quay sang mượn lời Liễu phi bóng gió tôi an phận một chút. Hậu cung này là nàng nắm trong tay, Một cống phẩm quý giá, nàng có thể cho tôi làm quà bất kì lúc nào. Nhưng nếu có hành động bất kính như Huệ quý nhân, nàng cũng không ngần ngại trừng phạt. Tôi yên lặng không dám thốt lời nào, không dám cũng không thể nói giúp Huệ Quý nhân. Nhìn nàng nhỏ nhắn quỳ ở đấy, đầu vẫn cúi, không dám nói năng, cử động, yên tĩnh ở đó như một bức tranh sống không cảm xúc không phẫn nộ, không cầu xin không phản ứng.
Hoàng hậu một tiếng vẫn chưa nói gì, trò chuyện với tôi xong nàng chỉ nhẹ nhàng nâng ly trà uống một ngụm. Bên này Liễu phi thấy Hoàng hậu không hỏi gì lại lảng sang chuyện tặng quà, nàng như hiểu ý Hoàng hậu không muốn mất thân phận đi hỏi Huệ Quý Nhân, Liễu phi liền thay nàng lên tiếng:
- Muội muội này, bản cung biết hôm qua ngươi phục vụ Hoàng thượng cực nhọc không dậy nỗi, chí ít cũng phải sai người bẩm báo Hoàng hậu nương nương một chút. Đợi đến lúc mọi người gần giải tán ngươi mới đến. Vậy thử hỏi ngươi là đặt Hoàng hậu nương nương ở vị trí nào đây? – Từng câu từng chữ, Liễu phi đều muốn gán tội danh bất kính này cho Huệ Quý Nhân. Tôi hơi lo lắng nhìn người đang quỳ. Thấy nàng nhanh chóng cúi cả người xuống đất thỉnh tội:
- Hoàng hậu nương nương thứ tội. Tần thiếp thực không cố ý. Vốn dĩ đã ra khỏi điện từ sớm, ai ngờ được trên đường tần thiếp không may làm dơ y phục nên phải quay về cung thay đổi xiêm y nên khi trở lại Vĩnh Thọ cung bị mất khoảng thời gian. Kính mong Hoàng hậu nương nương xem xét.
- Ô là làm sao lại dơ y phục, thiết nghĩ Huệ Quý Nhân cũng nói rõ một chút nhỉ - Không chờ Liễu phi tiếp tục chất vấn, Mạc Quý Nhân đã cất tiếng hỏi:
- Là ….là tần thiếp lúc rời cung Thừa Càn, tình cờ……tình cờ….gặp Vạn Quý Nhân đang ngồi nghỉ bên hồ nước gần Ngự Hoa Viên, xảy ra một chút chuyện hiểu lầm nên bị dính nước ạ.
- Muội nói gì? Vậy Vạn Quý Nhân có làm sao không? Thân thể nàng ấy quan trọng – Trang Tần giật mình hỏi ngay, dù sao nàng cũng là chủ điện Chung Túy Cung, Vạn Quý Nhân có việc gì, nàng cũng không tránh khỏi bị trách phạt.
- Trang tần nương nương yên tâm. Nàng không sao ạ! Sự việc xảy ra nàng liền nhanh chóng trở về cung và đã sai người báo cho Thái Y đến xem. Chắc hẳn giờ đang ở trong điện an yên dưỡng thai ạ.
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp vẫn chưa yên tâm. Vẫn là để tần thiếp trở về xem sao ạ! – Trang tần nhíu mày quay đầu xin Hoàng Hậu hồi cung.
Hoàng hậu hơi thở dài, nhìn một lượt những người ở đây liền đưa tay xoa thái dương ra lệnh:
- Chuẩn cho Trang tần trở về Chung Túy Cung xem tình trạng của Vạn Quý Nhân, có tin gì phải lập tức bẩm báo cho Bản cung.
- Huệ Quý Nhân ngôn hành cử chỉ không đúng mực, phạt ngươi chép một trăm lần nữ tắc, quỳ bên ngoài Vĩnh Thọ cung nửa canh giờ rồi tự hồi cung suy ngẫm việc hôm nay đi.
- Nương nương…. – Tôi bật thốt muốn xin tội giúp Huệ Quý Nhân, Hoàng hậu liền đanh mắt nhìn tôi cảnh cáo:
- Lệnh bản cung đã ra, các người cứ theo đó mà làm. Có gì muốn cáo trạng thì đến chỗ Hoàng thượng đi. Bản cung mệt mỏi muốn vào trong nghỉ ngơi. Các ngươi giải tán cả đi.
Hoàng hậu nói rồi, ai nấy tự về cung của mình. Thực tâm tôi cũng không rõ mọi chuyện hôm nay như thế nào, Huệ Quý Nhân vẫn còn ngơ ngác quỳ tại chỗ, chỉ khi tôi sai Thanh Hồng cùng nha hoàn thiếp thân của nàng Trúc Nhi đỡ nàng ra ngoài lĩnh phạt, nàng mới nhận thức được mình bị phạt quỳ. Nàng nâng ánh mắt đầy nước mắt nhìn tôi, tôi thở dài không biết nói gì với nàng. Chỉ đành an ủi nàng vài câu, hứa hẹn hai ba bữa nữa mọi chuyện lắng xuống sẽ đến thăm nàng. Bản thân tôi thì trở về Thừa Hi điện, sai bọn Tiểu Bao tử điều tra ngay việc này. Tốt nhất đến cuối cùng đừng dính dáng đến tôi, chuyện của Mẫn tần mới xảy ra gần đây thôi….