Nếu không phải tay phải đang đeo nhẫn, tôi thật sự sẽ quên mình đã kết hôn, bên cạnh người chồng “Khốc” nhược băng của mình.

Cảm giác của nhóm người Hải Dương thì chuyện tôi cùng một chỗ với Tần Lộ là sự hy sinh, nên cảm thấy áy náy. Kỳ thật cuộc sống của tôi cũng không thống khổ như họ nghĩ. Đầu tiên tôi không hề ghét Tần Lộ, ách, nói chính xác hơn thì tôi thích anh. Là linh hồn hay thể xác, tôi cũng không ép mình truy cứu thêm.

Con người có đôi khi vẫn mang đặc tính của động vật mà phảo không?

Tiếp theo, cuộc sống Tần Lộ quả rất quy luật, đơn giản đến nổi không thể doi mói. Chuyện thật sự muốn tôi “Chiếu cố” anh chỉ có việc đưa anh đi làm vào buổi sáng thôi, mỗi tối chọn một giờ cố định luyện nói, thứ bảy thì tùy ý và chủ nhật cùng đi nhà thờ. Tình huống cáu khỉnh như chuyện chiếc nhẫn hay chuyện hư vật dụng tương đối ít gặp. Khó khăn lớn nhất là cùng việc cùng anh ra ngoài ăn để tiến thêm một bước về mặt giao tiếp. Khi anh vui hoặc mất hứng, kể cả một khái niệm trừu tượng mà anh hỏi cũng khó lý giải rồi.

Thiên Ngữ nói tôi bị bệnh nghề nghiệp, luôn phức tạp hóa những chuyện đơn giản. Khái niệm này với khái niệm kia, hiểu hay không cũng đâu quan trọng? Dù sao công việc của anh lúc này cũng rất thuận lợi. Chỉ cần anh biết thói quen của tôi, tôi biết thói quen của anh, hai người chỉ cần có thể câu thông, chỉ còn nhíu mày cũng có thể hiểu anh muốn gì thì ngôn ngữ cũng không phải là vấn đề.

Tôi cười khổ. Tôi không nói chuyện thì cuộc sống sẽ rất yên lặng. Công tác hiện nay của anh cũng không tệ, cuộc sống không tệ, cũng không đại biểu anh có thể như vậy sống cả đời. Luôn luôn một ít biến cố mà chúng ta không có biện pháp đoán trước được không phải?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lạc đề rồi, chuyện hôm nay kiến tôi đau đầu chính là đám người phụ nữ trước mặt này.

ở nước ngoài có một tập tục, đã kết hôn thì phải đeo nhẫn, cái gì mà chứng nhân của tình yêu thật chức có thể hiểu một cách đơn giản đó là một khái niệm để người ta để giao tiếp thôi. Cũng đừng nói người ta đang lãng phí.

Đeo nhẫn, giống như thông báo với thế giới “Tôi đã đem mình gả ra ngoài” vậy, dù là bạn bè thân hay không thân đều chạy tới chúc mừng, sau đó hi hi ha ha hỏi thăm người đó là ai, gia thế rồi tuổi tác diện mạo. Thậm chí hỏi thăm chuyện phòng the, kế hoạch sinh dục, hay nói giỡn muốn chỉ phúc vi hôn, rồi cả chuyện nhận con nuôi nữa.

Tôi cố gắng ứng phó một chút. Nhưng mà mấy vị này đâu phải là thiện nam tính nữ gì, không phải cái loại chỉ hai từ “Cám ơn” là có thể xong chuyện.

Các cô ấy là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, sáng tới đều gắp vì thế mọi người liền coi nhau như chị em ruột thịt vậy.

Cái tốt chính là mấy cô ấy đều cùng ngành với tôi. Sống chung với nhau bốn năm cũng có nhiều chuyện vui buồn nhưng chuyện học thì mọi người cụng không có thể giúp gì được nhiều. Nếu thời gian có thể quay ngược thì tôi rất muốn bỏ nhẫn ra trước khi tham gia buổi họp mặt này.

Thiên Ngữ nói không liên quan, con dâu xấu cũng sẽ có ngày gặp nhà chồng thôi, huống hồ Tần Lộ không xấu, sợ gì? Còn có cô trợ trận nữa, không được thì tôi mang người đi trước còn cô ấy sẽ ở lại giải thích.

Tôi cười khổ. Bản thân tôi không hề lo lắng Tần Lộ có cái gì không ổn. Chính là, trong tiềm thức, tôi vẫn chưa muốn cho nhiều người biết về hôn sự này. Cái đó có thể gọi là kế hoãn binh không. Người quen biết tôi dù thân hay không cũng không nghĩ tôi muốn kéo dài hôn nhân này, họ nghĩ kế hoạch của tôi là tận lực giúp anh có thể độc lập. Chỉ có Thiên Ngữ là cả ngày xúi giục Tần Lộ dính lấy tôi. Tôi liên tục giáo huấn cô không cần dạy bậy Tần Lộ, nói dối anh bọn ta là câu kia: “Thực không hiểu nổi chị có gì không đúng nữa? Trong lòng chị cũng thích như vậy mà, không cần mỗi ngày cứ như là sinh ly tử biệt vậy.”

Đại khái chỉ có cô ấy nhận định tôi nói tôi yêu Tần Lộ là lời nói tận đáy lòng.

“Nghĩ gì vậy? Trở về trở về!”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Thiên Ngữ. Tôi hoảng sợ, kinh nghiệm mấy ngày bị dọa cụng không đủ dùng, lập tức trấn định lại: “. . . . . . Sao lại đưa mặt gần như vậy. . . . . .”

Đối mọi người cười cười: “Phơi nắng phơi đến mệt àh ― đi tới đâu rồi?”

Kỳ thật tuy rằng tôi hồi nãy hơi ngẩn người, nhưng các cô ấy nói gì tôi đều nghe được. Mấy vấn đề trước Thiên Ngữ đều thay tôi trả lời. Lúc hỏi tuổi Tần Lộ, Thiên Ngữ do dự không trả lời thẳng.

Mọi người liền hơi ngại. Vẫn là đại tỷ Dương Liễu hào phóng nói: “Chính là, nha đầu cậu thích người trẻ hơn nên chọn tình yêu chị em phải không?”

Ha ha, tôi làm vẻ cười. Đã hơn bốn giờ, không đi buổi trưa vì ngại nắng độc nên chọn đúng thời gian trà chiều để gặp mặt, xem như tiến thối có thừa đi.

Biểu hiện hôm nay của Tần Lộ đủ tốt rồi, im lặng ngồi giữa đám phụ nữ ồn ào này hơn nữa ngày, nhấm một ngụm hồng trà chanh, ngẫu nhiên mê huyễn mọi người, xem như có thể đáp lại mọi hiếu kỳ của họ rồi.

Nếu dừng ở đây để chúng ta đi thì mấy chị em này đại khái sẽ không tốn nhiều thời gian ngồi nay thảo luận xem coi tôi làm sao mà quen được một người chồng khốc muốn chết như vậy rồi thôi. Bất quá nếu tôi dẫn anh đi gặp mấy cô ấy cũng sẽ không nghĩ đi về như vậy.

“Được rồi ~ các cậu hỏi tớ nửa buổi chiều thì cái gì cũng hỏi hết rồi, tớ cũng không gạt các cậu.”

Nghe thấy tôi muốn kể chuyện cũ, vài người đang cười cũng ngừng, Thiên Ngữ không biết ý nghĩ của tôi, mặt hơi cứng đờ.

“Tớ quen Tần Lộ hơn sáu năm, nhớ trước kia tớ có nói với các cậu về luận án thạc sĩ của mình không?”

Dương Liễu ngừng cười, kinh nghi nói: “. . . . . . Chứng tự bế . . . . . . Cái kia?”

“Đúng vậy a. Bây giờ tụi mình kết hôn.” Tôi một hơi nói xong, tay vẫn nắm chặc tay Tần Lộ. Đôi nhẫn dưới ánh sáng mặt trời phát ra tia sáng lấp lánh như những bông hoa.

Khó trách mọi người đều yên lặng. Các cô ấy thay đổi sắc mặt nhìn chúng tôi, lại nhìn nhau. Tôi kiên nhẫn cười, cảm giác ngón tay Tần Lộ xẹt qua tay mình, anh có chút không nhịn được. Tôi gặp lại một ngón, đặt tay của hai người lên đầu gối anh, nắm chặt.

Quay đầu nhìn, anh đang nhìn tôi, trên mặt vẫn là nụ cười mê người kia.

“. . . . . . Đã nhiều năm như vậy. . . . . . Vẫn thật không nghĩ tới. . . . . .” Vẫn là Dương Liễu lợi hại, lập tức làm dịu không khí, “Cậu cũng thật là, đã sớm nhìn trúng rồi, khó trách Tần tiên sinh trốn không thoát.” Nửa câu phái sau cô hướng Tần Lộ cười, vậy mà anh cũng nghiêm trang gật đầu đồng ý, đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi vì co lẽ anh không hiểu chúng tôi đang nói gì, “Bất quá Tiểu Âm, cái này cậu làm trái với luật nha. . . . . . lại rat ay với bệnh nhân.”

“Ha ha, Đúng vậy.” Tôi cười rất vui vẻ.

Chờ tới lúc tôi ngờ vào xe, từ sau kính chiếu hậu tôi nhìn thấy khuôn mặt tối thui của Thiên Ngữ.

“Chị a. . . . . . Thật sự là không nhất thiết phải nói!” Có lẽ Tần Lộ ở đây, cô ấy cũng không muốn hét lên, chính là nhíu mi để tôi biết cô ấy đang cực kỳ bất mãn.

“Dù sao đều gặp mặt, như vậy không phải rất tốt sao. Các bạn ấy cũng không chống đối mà.”

“Hừ.”

Tôi muốn cười. Đại khái có thể hiểu vì sao Thiên Ngữ lại tức mạc danh kỳ diệu tức giận.

Trước buổi cơm chiều chúng tôi về tới nhà, tôi nấu cơm, Tần lộ như cũ nghe âm nhạc chơi mô hình. Nấu cơm đến một nửa, điện thoại vang lên, ta lau tay dính đầy dầu mỡ nhấn nút nghe.

“A Lô, Tiểu Âm sao?”

“Dương Liễu hả, chuyện gì?”

“. . . . . . Tớ vừa rồi có tìm hiểu một chút về chứng tự bế. . . . . . Aiz, thật không biết nói với cậu như thế nào đây.”

“Nghĩ sao thì nói vậy đi, cũng không phải chuyện lớn gì đâu.”

“Tình trạng bây giờ của anh ấy ra sao rồi?”

“Hồi chiều cậu không phải nhìn thấy sao. . . . . . Không tệ, tớ rất có cảm giác thành tựu nha.” Nói xong tôi có chút mặt đỏ, lại không hoàn toàn là công lao của mình.

“. . . . . . Aiz, cậu đó. . . . . . anh ấy có thể tự chăm sóc mình sao?”

“Ha ha.”

“Cho dù anh có thể chăm sóc mình, vậy thì có thể chăm sóc cậu ko?”

“Tớ không cần phải anh ấy chăm sóc. Ít nhất chuyện ăn uống đều do anh ấy làm hết.”

“. . . . . . Bây giờ cậu ứng phó một mình anh ấy đương nhiên không thành vấn đề, nếu sau này có con thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, chúng tớ sẽ không có con.” Nói đến đây, tôi cảm thấy được mặt mình hơi lạnh.

“. . . . . . Đúng vậy, không có con có lẽ tốt hơn, nhưng là. . . . . .”

“Ah! Dương Liễu àh, tớ đang nấu cơm, hẹn khi nào rãnh nói tiếp nha?” Tôi nhìn đồng hồ, sáu giờ mười lăm rồi, rất nhanh tới giờ cơm rồi.

“. . . . . . Tiểu Âm. . . . . .”

“Yên tâm đi, tớ không sao. Cậu thấy tớ rất giống đang chịu khổ àh?”

“. . . . . . Bộ dạng hôm nay cửa hai người rất ân ái, cậu không nói tình tụi này cũng không biết có chuyện nhu vậy . . . . . Vậy lần sau nói tiếp, bây giờ tớ đang giữ chức bà chủ trong nhà, mỗi ngày đều rảnh.”

“Được rồi, không nói nữa, tạm biệt nha.”

Nói xong tôi nhìn thấy Tần Lộ đang đứng ở cửa phòng bếp. Biểu tình trên mặt anh có chút mơ hồ, giống như vừa tỉnh ngủ vậy. Tôi vọt tới trước mặt, anh không bước vào phòng khách mà đứng đó nhìn thẳng tôi. Tôi nhìn anh cười, chạy nhanh đến phòng bếp.

Còn chưa tới giờ mà, sao hôm nay anh sớm hơn vậy. Một lát sau, 《 bí mật hoa viên 》 lại vang lên. Anh đổi CD, Thiên Ngữ nói vì anh biết tôi thích bài này nên mới thường mở. Nếu như là thật sự, như vậy tôi thật sự lời to rồi.

Tâm tình tốt. Hát theo nhạc cho dầu vào chảo.

Hôm nay món chính là khoai tây xào thịt. Hôm qua là thịt xào khoai tây, hôm kia là khoai tây xào thịt. . . . . . Không cần nói tôi không sáng ý, đều do giao tiếp không tốt, trước tuần tôi khó khăn lắm mới mang Tần Lộ đi siêu thị, khi tới quầy đồ ăn thì anh nhìn chằm chằm vào tấm hình con ngựa trên hộp khoai tây. Tôi thuận miệng hỏi một câu “Thích?” , anh nghiêng đầu trả lời một câu “Thích?” , tôi lại tùy tiện nói một câu “Òh, thích rhi2 lấy một ít đi.”

Kết quả anh một hơi cầm mười sáu hộp khoai tây về. Tôi bỏ đi bỏ lại mấy lần cũng không được.

Đành phải ăn khoai tây suốt một tuần. May mà tủ lạnh bây giờ giữ đồ ăn tốt lắm, bằng không sẽ hỏng mất lại không biết làm sao cho tốt.