Lại kẹt xe.

Về nhà đã sắp 5 giờ 15 . Tôi đem văn kiện khóa vào tủ bảo hiểm. nhìn mình trong gương, tóc dài bị gió thổi có hơi loạn. Hôm nay chạy tới chạy lui, cũng không biết làm cái gì.

Quan trọng nhất là tôi còn không biết nguyên nhân ngày hôm qua Tần Lộ náo loạn. Nữa giờ sau anh sẽ về. Nếu không tìm ra manh mối, tôi quả thực như bàn tay trần ra chiến trường.

Đứng trên lầu hai nhìn khắp bốn phía, vật dụng không có gì thay đổi. Nhà ở hơi lớn, gần hai trăm mét vuông, chỉ có hai chúng ta ở, Tần Lộ sợ xa lạ, lại cố chấp với thói quen, ngoại trừ vật dụng cần có trong nhà, những vật khác thì càng ít càng tốt.

Thấy thế nào, cũng có chút trống trải.

Tuy rằng thời tiết hơi nóng, nhưng ánh nắng cũng không lâu, 5 giờ rưỡi đã muốn nghiêng qua, ánh sáng màu cam hơi mờ chiếu vào những tua nhỏ ở rèn cửa. Trong lòng giống như trống rỗng, đầu óc trống rỗng, không có cách nào tự hỏi.

Giơ tay lên cởi xuống vật trang sức, xả tóc ra, oi bức.

Cười cười, tôi đây tính cái gì a. Bên trong vũ trụ, chịu gì cũng có chỉ là tôi chưa kịp biết thôi, bây giờ bản thân thử nghiệm một chút a. . . . . .

Thừa dịp còn chút thời gian hay là đi tắm, tối hôm nay cũng không biết có thời gian rảnh rổi để tấm không nữa.

Vội vàng tắm rửa, mới tắm xong Tần lộ mở cửa vào nhà. Tôi nhìn anh cười: “Tiểu Lộ đã về rồi! Hôm nay rất đúng giờ a!”

Mặt anh không chút thay đổi, quét mắt liếc tôi một cái, vẫn cúi đầu đổi giày. Loại thăm hỏi ân cần này đối với gia đình bình thường mà nói rất tự nhiên còn có thể làm cho không khí gia đình ấm áp hơn. Nhưng đối với Tần Lộ, đại khái cùng giống như nói chuyện với người xa lạ, khi không muốn nghe liền ngăn lại hết.

Ah, không nên gấp, từ từ cũng đến. Tôi cuộn người trên sô pha, có chút mỏi. Hôm nay tinh thần thật sự quá mệt a. Hiện tại hẳn là nên quan sát anh, tìm ra nguyên nhân, nhưng là. . . . . . Thoạt nhìn anh tốt lắm, không có hành động gì bất thường, vừa về là thay quần áo rồi xuống bếp chuẩn bị cơm chiều.

Tôi liền ngẩn người đi. . . . . . Cơm nước sắp xong cố gắng một chút thôi . . . . .

Đang ngẩn người. Chờ tôi có chút ý thức, chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn trêu chọc đầu mình, rất ngứa.

“Ah. . . . . . ?”

Tôi lại ngủ trên sô pha sao? ! Tôi chuyển người muốn đứng lên, đầu đụng phải. . . . . . Đau. . . . . . Bất quá, trời ạ!

Trong nhà này, ngoại trừ tôi, còn có thể đụng vào cầm của ai nữa!

“Tiểu Lộ!” Tôi vội vàng chui ra khỏi người anh và không gian nhỏ hẹp ở sô pha, khẩn trương nhìn anh. Anh vẫn không có biểu tình gì, cằm cũng có không có dấu hiệu sưng đỏ.

Chống lại đôi mắt của ta, Anh nặn ra một câu: “Ẩm ướt. Không ngủ. . . . . .”

Không nói gì thêm, anh xoay người đi trở về phòng bếp, tôi cũng vậy không có cách nào nghiên cứu nữa. Nhìn bóng dáng cực kỳ anh tuấn của anh, đầu tôi còn chút đau, thật không biết có nên hâm mộ cảm nhận sâu sắc của anh không.

Một lần nữa tiến vào vào sô pha ngủ, xem như phóng túng mình một chút. . . . . . A, chưa tới 6 giờ 20. . . . . . Tôi chưa ngủ được 10 phút nữa. . . . . .

Cơn buồn ngủ cũng biến mất luôn.

Ngô, đại khái, ý anh là tóc ướt thì tôi không được ngủ àh? Đại khái vậy đi. Anh rốt cuộc có bao nhiêu khái niệm, bao nhiêu biểu hiện mà tôi còn chưa hiểu hết . . . Đoán cũng không đoán ra ý gì.

Cơm chiều đúng giờ làm xong. Tôi đến phòng bếp phụ anh bày món ra. Nhìn anh cầm một bộ đồ ăn mới ra là Thiên Ngôn tặng, chén có đường viền là cỏ xanh.

Anh ăn cơm chắc chắn sẽ không nói chuyện ( bình thường cũng không nói như thế nào bây giờ lại “Nói” ), thậm chí sẽ không nhìn những vật khác ( người cũng coi như vật này đi ) liếc mắt một cái. Tôi yên lặng ăn, hôm nay uống nhiều cà phê, không có gì khẩu vị, lại không muốn bỏ giữa trừng, đành phải nhàm chán hết nhìn đông lại xem tây xem.

Đột nhiên phát hiện toàn bộ đồ ăn cùng một màu, rất phối hợp nha. Nhìn chén trong tay, rồi nhìn chén anh, thấy buồn cười.

Thì ra là thế. Hôm qua đang ăn cơm chiều, tôi không cẩn thận cầm chén làm rớt chén, vỡ một góc. Thấy anh ăn cơm rất chuyên tâm không có lưu ý mình, tôi liền tự mình đi đổi một cái khác. Không tìm một cái giống như cái chén cũ, đành lấy một chén canh nhỏ. Cái chén vỡ khi trực tiếp bỏ vào thùng rác, hầu hết là tôi đem đồ trong nhà bỏ không.

Lúc rửa chén, hình như anh bắt đầu phát giận.

Tính đi tính lại vẫn là lui bước? Anh để ý đến tôi đổi chén khác. Bất quá, bình thường anh cũng chỉ để ý đồ mình bị thay đổi thôi mà. . . . . .

Sáng nay tỉnh lại rất mệt, chén hôm qua ăn xong còn chưa rửa sạch. Tôi đến phòng bếp nhìn thùng rác, ý, không thấy chén vỡ kia. Bắt ghế nhỏ để mở tủ âm, chén được sắp xếp rất ngăn nắp, bộ chén vỡ kia bị bỏ vào góc trong cùng.

Aiz. Dở khóc dở cười. Về sau ăn cơm phải cẩn thận rồi, chỉ hư một cái lại phải bỏ nguyên bộ, chén dĩa trong tủ âm hơn một nữa là không dùng tới. . . . . . Di? Mỗi bộ hẳn là có 5 chén, chỉ mất một cái kia cũng để ý sao? Chẳng lẽ mỗi bộ anh chỉ dùng riêng hai chén thôi àh?

Thần kỳ!

Tôi tự giễu suy nghĩ thám hiểm của mình, lại ngồi vào bàn ăn. Anh vẫn đang chăm chỉ ăn, mỗi động tác đều cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt người khác có lẽ là thấy anh rất có giáo dưỡng, tao nhã; trong mắt tôi chỉ là máy móc khô khan. . . . . . Khi nào thì anh đã rót canh đưa tới mặt tôi, đúng là cảm động muốn khóc luôn.

Bất quá hôm nay anh ăn đặc biệt chậm.

Thòi gian anh nghe nhạc là thời gian tôi nghiêm cứu nhật ký của dì Tần. Nói thế nào đây cảm giác rất đặc biết, nhưng tôi lại không có thói quen viết. Kỳ thật không nên gọi là nhật ký mà dì Tần viết “Tư liệu thực tế” sẽ đúng hơn. Những tài liệu này, cho dù không thể giúp luận văn nhận được ủng hộ hơn, nhưng nó có giá trị rất lớn. Trong nước ….không, mỗi nơi đều như vậy, nghiên cứu bệnh nhân mắc chứng cô độc luôn tách rời với ghi chép của y tá chăm sóc bệnh nhân. Cho dù có cha mẹ ghi lại, bác sĩ tâm lý cũng không thể hiểu được quá trình biến đổi của người bệnh. Mà chỉ cần một chút biến đổi cũng là mấu chốt.

Tôi cũng vậy, chính là dì Tần ghi lại rất cẩn thận, phương pháp rất độc đáo, làm cho bất kỳ một bác sĩ nghiên cứu nào cũng cảm thấy xấu hổ.

Bài 《 hôn lễ trong mộng 》 vang lên ở phòng khách. Tôi ở trên lầu hai thoáng nghe thấy nhạc, tim lại đập mạnh. Giống như sau khi tỉnh mộng, nằm trong cái chăn ấm áp, cố gắng nhớ lại khoảng khắc trong mộng kia đeo nhẫn cho chồng, là người mà mình ký thác cả đời. Khi tỉnh dậy mọi thứ hoàn toàn khác. Bất quá loại ấm áp này, mặc dù tỉnh mộng ngay lúc nửa đêm, bên giường lạnh như băng, nhưng cảm giác vẫn đẹp như vậy.

Sau hôn lễ, chính là 《 bí mật đình viện 》. Từ sau khi lấy về, anh cũng rất hay mở nghe. Cơ hồ mỗi ngày đều nghe một hai lần. Xem ra Tống tiên sinh tương đối hiểu sở thích của anh. Chính là, sao anh lại chung tình với tiếng dương cầm của Khắc Lai Mạn vậy? Trước kia anh thích nhạc nhẹ mà.(Dol: haiz… pà chị này, vì chị thích nên anh Lộ mới mở hoài thôi, ngốc quá)

Biến đổi gì dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng là dấu vết của sự trưởng thành.

Tôi đi đến hành lang, vừa vặn nhạc dừng. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, giống như đang cười. Nụ cười của tôi so với anh sáng lạn gấp mấy lần. Bất quá vừa cười, vừa liếc về cái bảng trắng trước cửa, hàng chữ ở ngày thứ bảy kia không biết khi nào đã bị anh bôi đen, đổi thành một cái gì đó xiêu xiêu vẹo vẹo.

Còn nói tối hôm nay không cần phiền lòng hắn táo bạo, có thể bỏ tức xuống. Xem ra có chuyện khả phạm.

Dì Tần một lòng huấn luyện anh cách sống tự lập, hơn nữa rất chú ý dạy anh cách cư xử , nhưng về mặt ngôn ngữ và năng lực giao tiếp cũng không dạy anh nhiều lắm. Cho nên anh qua được phần “Hành động bên ngoài của chừng tự bế ở trẻ con”, còn quan hệ giữa người với người và năng lực biểu đạt ngôn ngữ tstrong cực kỳ đáng thương.

Nếu sự cố gắng của dì Tần là tìm lại cho anh một cái “Xác”, như vậy, tôi hy vọng có thể cho anh một cái “Hồn” , cho dù là không trọn vẹn hay giả dối đều được.

Hiện tại công việc quan nhất của tôi là bắt lấy từng cơ hội huấn luyện anh nói chuyện, làm cho anh hiểu cách thể hiện mỗi một việc.

Tuy rằng thành quả vất vả nửa ngày đều nhờ vào chiếc điện thoại của Thiên Ngôn. . . . . .Cũng có thể là tự hào một chút đi.

Thứ Bảy, ăn cơm trưa ở nhà Hải Dương.

Bụng của chị Tình Thiên đã rất to. Tròn vo , đi đường đều phải cần người đỡ. Tôi thừa dịp trêu ghẹo Hải Dương là “già mới có con” , nửa đùa nửa thật nói: “Chị Tình Thiên là sản phụ cao tuổi, Hải Dương cũng đủ tư cách làm ba rồi, bây giờ lại bắt đầu thân mật nha. . . . . . Không cần tạo áp lực quá lớn với phụ nữ có thai a. . . . . .”

Hải Dương hiển nhiên không nghe hiểu, cười hì hì nói: “Sao lại vậy, trai gái anh đều thích!”

Tôi chỉ biết yên lặng nhìn Tình Thiên cười khổ.

Bất quá hai ánh mắt mờ ám của chúng ta đều bị Tần đại ca nhìn ra, sau khi ăn xong, Tần Lộ và chị Tình Thiên xem tiết mục trên TV mà anh thích, tôi nhàn hạ trốn ở ban công hút thuốc.

Hút thuốc đã nhiều năm rồi, hình như là sau khi chia tay học được. Cũng chỉ là một cách giải thoát tâm lý thôi, không có nghiện. Hiện tại ở chung với Tần Lộ, sợ anh bắt chước, cũng ít hút.

Chính là khi phiền não hút một chút.

Đại ca cũng đi ra thông khí hút thuốc. Hai người im lặng dựa vào hành lang, hút hơn nửa điếu thuốc, anh dập tắt, nói: “Vất vả sao?”

“Tàm tạm, ngẫu nhiên hơi cãi nhau một chút. Thì cơm sáng tối đều do anh ấy chăm sóc em.”

Anh đè đè tàn thuốc trong tay, lại móc một cây ra, không có đốt.

“Kỳ thật. . . . . . Anh cũng vậy nghĩ tới đón cậu ấy về nhà. . . . . .”

“Không cần để ý, như vậy cũng rất tốt.”

Ánh chiều tà chiếu rõ mặt đại ca, cả nếp nhăn trên mặt anh. Kỳ thật anh chỉ lớn hơn Hải Dương một tuổi, nhưng nhìn anh có vẻ già hơn.

Nhà của anh, tôi không đi qua, vợ anh cũng không theo qua lại vớ chúng tôi. Cũng tinh cờ trên đường gặp qua một lần, nhìn rất lả lơi, giọng nói lanh lảnh đặc trưng của cô gái Thượng Hải, nhưng lại mất hình tượng tao nhã cô gái Thượng Hải, cảm giác giống như một con dao.

Ngày đêm sống chung với cây dao cũng tương đối mệt chết đi đi.

Tôi dập thuốc. Anh, cô ấy cũng không phải bệnh án của mình, tôi không nên nghĩ nhiều như vậy.

Nói lại, bất quá tôi chỉ có một giấy phép bác sĩ tâm lý, cũng không có kinh nghiệm thực tế, làm sao mà hiểu được?

Đại ca kẹp điếu thuốc ở ngón giữa. Hồi lâu mới nói: “Anh có nghe qua Nghiễm Châu có một trung tâm, kỹ thuật và giáo viên ở đó đều tốt, nếu. . . . . .”

“Anh Hải Lam. . . . . . Chuyện này không cần thiết. Anh ấy không cần vào trung tâm này nọ, anh ấy được dì Tần dạy rất tốt.”

Anh giống như thở dài một hơi, nhưng không có lên tiếng. Hơi thở nhẹ nhàng này lại khắc sâu mà tim tôi.

“. . . . . . Ba ba cậu ấy. . . . . . Kỳ thật là chị Nhã, nhưng . . . . . . ông cố chấp thôi. . . . . . Bằng không, chúng ta đã sớm. . . . . .”

Đúng vậy a. Cố chấp qua đi sẽ hối hận thôi. Bất quá là năm đó dì Tần cố ý ở lại trong thành phố làm tình nhân của Triệu lão tiên sinh, Tần gia ở quê cũng coi như là gia đình có học, cũng dể hiểu vì sao Tần bá bá lại giận.

Hai người Hải Lam và Hải Dương chính là sau khi Tần bá bá tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với dì Tần mớ thu dưỡng. Trước kia ở quê, cái gọi là thu dưỡng cũng không cần phải làm thủ tục gì, chẳng qua đại nhân đáng chết kia muốn ôm con thôi.

“Đều là quá khứ, em cũng vậy không rõ ràng lắm . . . . . . trong nhật ký của dì Tần rất ít đề cập đến chuyện này. . . . . . Bất quá bà không có trách cứ ai . . . . . . Chính là Tần bá bá cũng không có …..” chủ đề rất áp lực, tôi khống chế được, chuyển cái đề tài đi, “Nhắc lại thấy vẫn rất buồn cười , lần trước gặp Tần bá bá, Tần Lộ lại mở miệng gọi ông ấy là ‘ ba ba ’, đem Tần bá bá. . . . . . Cũng không biết là giận hay kích động nữa, mà mặt đỏ quá trời.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi: “Mọi người đã gặp mặt?”

“Đúng vậy a, trước hôn lễ, ông hẹn gặp tụi em, em liền dẫn Tần Lộ về quê. Đại khái là dì Tần trước kia dẫn anh ấy về qua, Tiểu Lộ còn nhớ rõ trước sân có một tảng đá lớn.”

“Nha. . . . . .” anh quay đầu, tiếp tục nhìn điếu thuốc ở ngón giữa, “Có lẽ là chị Nhã dạy. Chị Nhã không chịu dạy cậu ta gọi tên kia.”

Có lẽ. Ai biết được lòng người.

Anh đứng thẳng, bóp tắt thuốc.

“Chuyện con cái anh sẽ tìm cơ hội nói với Hải Dương, cậu ta vẫn là sơ ý. Em yên tâm đi.”

Tôi cười híp mắt, nhẹ nhàng nói “Cám ơn” .

Người với người, thật sự là góc bù. Tình Thiên tinh tế ôn nhu, dưỡng thành Hải Dương cẩu thả. Đồng dạng là huynh đệ, đại ca tâm khả mảnh hơn.

Chủ nhật như cũ đi làm, trước khi về nhà còn dẫn anh đến siêu thị, chọn một ít quần áo. Sắp sang quý khác rồi, người trong siêu thị đặc biệt nhiều. Bất quá tâm trạng Tần Lộ rất tốt, đi bên cạnh tôi, cơ hồ một tấc cũng không rời, lẳng lặng không nói lời nào, cùng thường bình thường.

‘Cái khác chính là ánh mắt đi, thời thời khắc khắc ánh mắt thâm thúy, không biết sao anh vẫn trốn tránh tôi. Tôi cố gắng đối mặt với anh, lại không nhìn ra chuyện gì, chắc mình quá đa nghi thôi.

Lại hết một tuần nữa. Ngày mai là bắt đầu một tuần mới.

Nhưng là lúc nửa đêm, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.